Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 655.1: Giá trị của thương nhân

.Chỉ thấy từng nữ tử đeo khăn lụa trắng che mặt đi vào từ cửa hai bên hông, khi các cô tiến lại gần, mùi hương cũng càng lúc càng nồng đậm.
.- Cái gì vậy, thơm quá a!
.- Hình như là hương hoa.
.- Không thể nào là hương hoa, hoa cũng không thơm như vậy.
.- Là hương liệu!
.Nguyên Mẫu Đơn trên lầu và dưới lầu Lạp Mỗ Hi Đức dưới lầu gần như đồng thanh nói.
.Một số con cháu quý tộc trẻ tuổi sung mãn ngửi thấy mùi hương này, tuyến thượng thận lập tức tăng cao, nhất là thằng nhãi Uất Trì Tu Tịch này, bị nhốt trong trại huấn luyện nhiều ngày, ánh mắt hau háu gần như đã xuyên thủng lụa trắng rồi, có thể đoán được là, lát nữa tên này nhất định nghĩ hết cách xoay người đến Ngõ Trung.
.Hàn Nghệ hết sức hài lòng phản ứng của mọi người, cười nói: - Tin rằng mọi người đều đã ngửi thấy một mùi hương. Đây không phải là thể hương gì, đây là một loại hương liệu mới nhất ta phát minh để bôi lên người các nàng, gọi là nước hoa.
.Nước hoa? Lạp Mỗ Hi Đức trợn tròn hai mắt, ánh mắt kia giống như đom đóm, lấp lánh lấp lánh, tần suất càng lúc càng nhanh.
.Trong khi Hàn Nghệ nói, những nữ tử này đã lên trên lầu, rất nhanh đã nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng thét chói tai.
.Điều này cũng đa căt ngang lời Hàn Nghệ, vốn dĩ Hàn Nghệ tưởng rằng các danh viện quý phụ kín đáo sẽ khiêm tốn đối mặt với sản phẩm mới này, nhưng kết quả hiển nhiên không như hắn dự đoán.
.Xem ra mặc dù là ở cổ đại, thiên tính của nữ nhân cũng không hoàn toàn bị tước mất, lúc nên điên cuồng thì vẫn điên cuồng.
.Lại nghe thấy từng tràng tiếng bàn luận xôn xao, mơ hồ có thể nghe thấy một vài nội dung, chắc là những nữ tử đeo khăn lụa che mặt đó đang lấy hàng mẫu cho danh viện quý phụ dùng thử.
.Các nam nhân dưới đài đều lắc đầu cười khổ.
.Hàn Nghệ cũng là hai tay khẽ dang ra, làm ra bộ dạng bất đắc dĩ, cũng không quan tâm trên lầu, tiếp tục nói: - Mặc dù khoản nước hoa này, là ta đặc biệt chuẩn bị cho các nữ nhân, nhưng ta cho rằng nam nhân nên cảm thấy vui mừng hơn mới đúng, chỉ vì một câu, nữ vi duyệt kỷ giả dung.
.Dưới đài lập tức vang lên từng tràng cười, ngược lại trên lầu thì trầm mặc.
.Nguyên Mẫu Đơn ở trên lầu không có thời gian nghe Hàn Nghệ ở dưới khoác lác, ngửi mùi hương bôi trên mu bàn tay, cặp lông mày đen khẽ nhíu lại, nàng biết thứ này đối với nữ nhân mà nói có sức hấp dẫn cực lớn, là thứ mà bất cứ sản phẩm nào của Nguyên gia cũng không chống lại được, nếu như Hàn Nghệ mượn cái này để chấn hưng ngày nữ nhân, vậy thì quan hệ nhân mạch của nàng sẽ có vẻ vô cùng yếu mỏng, với con mắt làm ăn của nàng mà xem, đây là chuyện rất có khả năng sẽ xảy ra.
.Vậy nhưng Tiêu Vô Y thì không những quan sát phản ứng của mọi người xung quanh, con ngươi đảo liên tục, ánh mắt lấp lánh, có vẻ rất hưng phấn.
.Hàn Nghệ lại tăng cao âm lượng, nói: - Nước hoa này của ta đến từ hoa tươi, mùi hương của nó gần như trùng khớp với hoa tươi, chẳng qua mùi hương nồng hơn một chút, ta định nghĩa nó là hương hoa hoàn mỹ nhất. Hơn nữa, nó vô cùng tiện lợi, chỉ cần nhẹ nhàng bôi một ít lên da là được, nó cũng giống như nước, sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì, ngoài ra, chỉ cần bảo quản thích hợp, nó có thể bảo tồn lâu đến vài thập niên. Không chỉ như vậy, nó còn vô cùng nhân tính, bởi vì mùi của mỗi một người có thể khác nhau, có những người thích quýt, cũng có những người thích mía, còn nước hoa có vô cùng nhiều mùi hương, mỗi một loại mùi hương đều vô cùng độc nhất vô nhị. Tóm lại, ta cho rằng mỗi một nữ nhân đều nên có một lọ nước hoa.
.Trên lầu lập tức vang lên tiếng vỗ tay.
.Bởi vì nam nhân dưới đài cũng vừa mới biết đến mùi hương của nước hoa này, bọn họ có thể hiểu được điều này, cho dù đây có thể đã trái với lễ pháp của phụ nữ.
.Đợi tiếng vỗ tay trên lầu nhỏ dần, sau khi những nữ tử kia từ trên lầu đi xuống, ra ngoài, Hàn Nghệ mới tiếp tục nói: - Có rất nhiều người định nghĩa thương nhân là nhân sĩ thông qua mua và bán để sản sinh lợi nhuận, chính là tay trái vào, tay phải ra, tay không bắt giặc, loại thương nhân này đối với cả một quốc gia mà nói, cũng không có bất cứ giá trị nào.
.Còn có một số thương nhân dựa vào tích trữ lương thực để nâng cao giá tiền, từ đó kiếm được nhiều lợi nhuận hơn, nhưng loại thương nhân này là hạng thương nhân thấp nhất. Loại thương nhân trước đó cũng chỉ là không sáng tạo giá trị thôi, còn loại thương nhân này là hút tiền mồ hôi nước mắt của bách tính, không hề có đạo đức, có ảnh hưởng hết sức tiêu cực đối với quốc gia.
.Một câu nói đã xếp Nguyên gia thuộc hạng thương nhân thấp nhất.
.Nguyên gia chỉ chuyên thích làm chuyện này, dựa vào lũng đoạn để nâng cao giá cả nông sản.
.Tiền Đại Phương bọn họ nghe vậy đều cười, mặc dù ông ta cũng bán gạo, nhưng có thể cùng Nguyên gia đứng vào hạng thương nhân thấp nhất, vậy cũng đáng để tự hào a.
.Cao Lý Hành cười khổ nói: - Tiểu tử này mắng người cũng đúng là không hề hàm hồ a!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ quay đầu đi, nhỏ giọng nói: - Lần này ngươi đã biết tại sao Đăng Thiện luôn thua hắn rồi.
.Những quan viên bọn họ hết sức đồng tình với câu nói này của Hàn Nghệ, tại sao thương nhân vẫn không được trọng dụng, chính là vì thương nhân không thể sản sinh giá trị, là sâu răng thì đương nhiên quốc gia sẽ không coi trọng ngươi.
.Nhưng mà, Hàn Nghệ lời nói xoay chuyển, nói: - Nhưng đây là một kiểu giải thích chưa toàn diện, thương nhân chân chính là người có thể sáng tạo giá trị vì quốc gia, vì bách tính, bởi vì thương nhân muốn kiếm tiền thì nhất định phải lấy ra những thương phẩm có thể thu hút người khác, lương thực tuy rằng người người đều cần, nhưng cũng không hấp dẫn người, bởi vì mọi người đều đang trồng lương thực, trừ khi dựa vào thủ đoạn trữ hàng, nhưng đây là hành động của người không thông minh. Vậy sản phẩm như thế nào hấp dẫn người nhất? Đó chính là sản phẩm có thể cung cấp sự tiện lợi và vui vẻ cho cuộc sống, điều này cần có trí tuệ cực cao. Sau đây ta giới thiệu cho mọi người mấy món hàng gắn kết chặt chẽ với cuộc sống.
.Dìm Nguyên gia xuống trước rồi lại khen mình, ý định vô cùng rõ ràng, cũng là tác phong nhất quán của Hàn Nghệ, không làm một kẻ ngụy quân tử, chửi ngươi chính là chửi ngươi, không hề vòng vo. Hắn vừa dứt lời, đã thấy mấy người đi lên đài, đại hán thứ nhất, trên tay gã ta đang cầm một cái hũ, người thứ hai là một thiếu nữ, nàng ta đang cầm một cây nến màu trắng, người thứ ba là một nam tử trung niên, trong tay ông ta đang xách một cái cặp da, người thứ tư là một thằng nhóc béo, chính là Hùng Đệ, y đang đeo một cái túi vải.
.Mọi người thấy hết sức hoang mang.
.Trước tiên Hàn Nghệ đi đến bên cạnh đại hán kia, đột nhiên thở dài, chỉ vào cái vò nói: - Thật ra món hàng này là thứ ta muốn cho mọi người xem nhất, nhưng vì điều kiện có hạn, ta rất khó bày ra cho mọi người xem ở đây, bởi vì trong cái vò này chứa đầy một loại dầu mới, dùng nó để nấu ăn thì tuyệt đối là vô cùng ngon, không bao lâu nữa, mọi người sẽ cảm nhận được một hương vị chưa bao giờ có, và còn một điều vô cùng quan trọng, loại dầu mới này chắc chắn cũng dùng loại nguyên liệu mới, nói cách khác thị trường dầu trong tương lai sẽ trở nên đầy đủ hơn, vậy thì giá tiền sẽ hạ xuống, vì vậy sẽ có thêm nhiều người nếm được mùi vị của dầu, bao gồm cả một số bách tính. Loại dầu mới này sẽ xuất hiện ở Dương Châu Đệ Nhất Lâu của Ngõ Bắc chúng ta.
.Thật ra dầu mà Hàn Nghệ nói chính là dầu đậu nành. Dầu là thứ mà nhân loại vẫn luôn theo đuổi, bởi vì người Trung Quốc kén chọn hương vị thức ăn hơn người của bất cứ quốc gia nào, ở Đại Đường thì dầu thiếu thốn trong phạm vi quốc gia, loại dầu mới này tuyệt đối khiến người ta cảm thấy kinh hỉ, cũng cho thể cải thiện cuộc sống của bách tính ở một mức độ nhất định. Ngay lập tức tiếng vỗ tay vang trời, tiếng khen ngợi không dứt, mọi người thích thú với cái này không kém nước hoa lúc nãy, bởi vì dầu ăn là thứ mỗi một người đều phải dùng đến, hơn nữa còn vô cùng quý giá, đây đúng là một tin tốt thiên đại, đương nhiên, ngoại trừ một hai thương nhân bán dầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận