Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1335.2: Luyện thép là không thể bỏ qua

.Trở ra tiểu viện, Lý Thuần Phong liền hiếu kỳ nói: - Hàn Thị lang, vì sao ngươi bảo Vân Hưu đi nấu nước?
.Ông ta cảm thấy như vậy quả thực là lãng phí thiên phú của Vân Hưu, ngươi có thể để y làm việc khác mà!
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta là muốn rèn luyện kỹ năng sống cho y một chút, ngươi xem y, cái gì cũng không biết, nếu cứ như vậy, làm sao được, trước hết bảo y nấu nước, sau đó lại bảo y nấu cơm, từng bước từng bước một.
.Giải thích như vậy cũng trơn tru, chỉ có điều làm cho người ta cảm thấy có chút quái lạ.
.Khi nói chuyện, vừa lúc một hạ nhân đi qua bên cạnh, Hàn Nghệ vội vàng gọi người nọ lại, nói: - Đi gọi Tiểu Thúy tới đây.
.- Vâng!
.Tiểu Thúy chính là một trong số ít nữ tì của Hiền giả lục viện, nhưng bình thường là làm việc bên Hoàng gia Đồ thư các.
.Chỉ chốc lát sau, một tiểu cô nương bộ dáng thanh tú đã đi tới, cung kính thi lễ với ba người.
.Hàn Nghệ đầu tiên là nhìn chung quanh một chút, cười nói: - Hai vị, có thể để ta và Tiểu Thúy nói chuyện riêng vài câu không.
.Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong ngẩn người, không phải là ngươi muốn để Tiểu Thúy trợ giúp Vân Hưu nấu nước sao, đây cũng là cơ mật?
.Nhưng dù sao hai người cũng là quân tử, cũng không có bát quái, cười gật đầu, sau đó rời đi.
.Hàn Nghệ đưa Tiểu Thúy vào góc trong, nói thì thầm một hồi xong, nói: - Nhớ kỹ chưa?
.Tiểu Thúy gật đầu nói: - Nô tì nhớ kỹ rồi.
.Hàn Nghệ cười gật đầu nói: - Nhớ kỹ, phía sau một nam nhân thành công, luôn có một nữ nhân vĩ đại đứng đó.- Hả?
.Tiểu Thúy kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ chỉ cười cười, nói: - Đi làm việc đi! - Vâng!
.Hàn Nghệ lại cùng Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong đi về phía Đồ thư các bên kia, khó khăn lắm mới đến một chuyến, dù sao cũng phải qua bên Đồ thư các xem một chút chứ.
.Mà Đồ thư các là mười năm như một ngày, khắp nơi đều là người, mỗi người đều đang cầm một quyển sách, đọc cực kỳ chuyên chú, bởi vì hiện giờ sách rất đắt tiền, người bình thường thật không xem nổi, nơi này có sách miễn phí để đọc, rất nhiều người mỗi ngày đều tới đây, nhưng lại vô cùng an tĩnh, bọn họ đến cũng không có ai phát hiện.
.Bỗng nhiên, Hàn Nghệ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, lập tức đi tới, vỗ nhẹ một cái lên bả vai người nọ.
.Người nọ vừa thấy Hàn Nghệ, định đứng lên, lại bị Hàn Nghệ ấn xuống, nhỏ giọng hỏi: - Đang xem gì thế?
.Người này chính là Từ Trường Mệnh, y sớm đã đến Hiền giả lục viện, trở thành Lão tổng của Viện y học Hiền giả lục viện.
.- À, là mấy quyển sách y Lư công tử viết. Từ Trường Mệnh vội nói.
.Hàn Nghệ cười gật đầu, nói: - Hiền giả lục viện cần người có tinh thần như ngươi. Đúng rồi, ngươi ở đây có quen không?
.Từ Trường Mệnh cười ha hả nói: - Ngược lại còn rất quen ấy chứ. Làm quan đương nhiên phải thoải mái hơn nhiều so với kẻ trộm rồi, ít nhất y không cần sợ bị bắt. Dừng một chút, y lại nói: - Nhưng chỉ là có đôi khi, không biết nên làm những chuyện gì?
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói:
.- Đúng lúc, ta có nhiệm vụ muốn giao cho ngươi.- Nhiệm vụ gì? Từ Trường Mệnh có chút kích động nói.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cũng cần ngươi nghiên cứu dược liệu cho quân đội dùng một chút, chính là trị liệu ngoại thương.
.Từ Trường Mệnh chớp chớp mắt, có chút thấp thỏm nói: - Nhưng nhưng tiểu nhân không am hiểu nghiên cứu thuốc cứu người, có thể nghiên cứu độc tiễn không, tiểu nhân đúng là có chút ý tưởng đối với việc này, chỉ là trước kia không dám làm. Y chỉ biết nghiên cứu một số thuốc hại người, thuốc cứu người thì y thật không quá am hiểu.
.Thật sự là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời a! Hàn Nghệ cười, nói: - Cũng không biết vì sao, ta tin rằng ngươi nhất định có thể làm được.
.Từ Trường Mệnh nghe thấy vậy tràn trề tự tin, trước nay chưa có ai coi trọng y, hận không thể lập tức dập đầu trước Hàn Nghệ, nói: - Hàn Thị lang, xin ngài yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ không để ngài thất vọng.- Về điểm này, ta chưa bao giờ lo lắng! - Cảm ơn.
.Từ Trường Mệnh đã là nước mắt lưng tròng rồi.
.Sau khi căn dặn xong, Hàn Nghệ liền cùng Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong đến Ngõ Bắc.
.Đến Ngõ Bắc, Hàn Nghệ trực tiếp mời bọn họ vào phòng ngủ của mình, sau đó lại tìm các tư liệu bản thân viết, đặt lên bàn, nói: - Đây chính là một vài ý tưởng của ta về luyện kim loại.
.Lý Thuần Phong nói: - Thật không ngờ Hàn Thị lang lại còn hiểu kỹ thuật luyện kim loại.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây chỉ là lý luận, là căn cứ vào Hiền giả lục học của ta.
.Diêm Lập Bản cũng khẩn cấp cầm lấy tư liệu xem, vừa xem, vừa nhíu mày suy tư.
.Kỳ thật bộ tư liệu này của Hàn Nghệ, chính là kỹ thuật luyện thép, nhưng Hàn Nghệ cũng chỉ biết nguyên lý, hắn chỉ tinh thông kỹ thuật luyện kim loại nặng, quy trình vàng bạc kia, hắn hiểu rõ mồn một, đọc làu làu, nhưng nếu là luyện thép, hắn thật chưa từng nghiên cứu qua, bên trên đó cũng chỉ là viết phương pháp và thiết kế lò đúc đơn giản, nhưng kỹ thuật thời này, làm sao làm được, còn phải phát huy trí tuệ của đám thợ thủ công.
.Diêm Lập Bản sau khi xem xong, nói: - Hàn Thị lang, thứ cho ta ngu dốt, không thể lĩnh ngộ chỗ tinh diệu của bộ kỹ thuật luyện kim loại này.
.Lý Thuần Phong sau khi nghe xong, cầm tư liệu xem.
.Hàn Nghệ không viết nguyên lý trong đó, mấy chốt là họ cũng không hiểu hóa học, Diêm Lập Bản đương nhiên không nhìn ra luyện như vậy có gì tốt, Hàn Nghệ cũng không định giải thích, chỉ là nói: - Chính như ban nãy ta đã nói, đây đều là căn cứ vào một vài công thức phía trên, công thức này là ta mới tạo ra, đúng hay không, ta cũng không thể xác định, việc này cần thực hành để chứng minh, nếu thành công, ta mới giải thích với hai vị một chút.
.Diêm Lập Bản nghe thấy có chút thất vọng, đây cũng là vì ông ta rất tin tưởng đối với Hàn Nghệ, cảm thấy việc Hàn Nghệ làm nhất định có thể thành, nhưng lại không ngờ chỉ là một thực nghiệm.
.Hàn Nghệ tâm sáng như gương, nói: - Hai vị, nếu thành công, vậy thì có thể ứng dụng vào rất nhiều phát minh của Hiền giả lục viện ta, mà những phát minh đó sẽ sinh ra lượng của cải lớn, bởi vậy đối với Hiền giả lục viện chúng ta mà nói, đây là nghiên cứu vô cùng quan trọng, ta hy vọng có thể tuyệt đối giữ bí mật về chuyện này, thậm chí còn phải giữ bí mật với triều đình, vì vậy phòng thí nghiệm này, cá nhân ta sẽ quyên tiền cho Hiền giả lục viện xây dựng.
.Diêm Lập Bản hơi sững sờ, nói: - Giữ bí mật với triều đình?
.Hàn Nghệ nói: - Đây chỉ là tạm thời, cuối cùng chắc chắn vẫn sẽ giao cho triều đình, mà hiện giờ chúng ta chỉ là nghiên cứu thôi, nếu để bệ hạ biết, chẳng may thất bại, hoặc là thời điểm vẫn chưa chín muồi, triều đình lại đem ra dùng, ngoài trừ phiền toái gì đó, ảnh hướng của việc này đối với Hiền giả lục viện chúng ta không phải đùa đâu a!
.Diêm Lập Bản gật đầu, nói:
.- Nói có lý. Chỉ là muốn bảo mật đến tuyệt đối, e rằng phải gặp nhiều trắc trở.
.Hàn Nghệ nói: - Ta đây sẽ cho các ông một phương án giữ bí mật, hơn nữa phương án này sẽ ứng dụng vào trong các hạng phát minh của Hiền giả lục viện chúng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận