Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1379: Bởi vì chỉ số nhan sắc

.- Việc này... việc này làm sao có thể! Ta tuy rằng kính trọng khả đôn, nhưng khả đôn dù sao cũng là một nữ tử, sao người có thể làm khả hãn?
.Đạc Phục đứng phắt lên, lắc đầu nguầy nguậy, thế này nghe còn đáng sợ hơn lúc nãy nữa.
.Từ Tú nói: - Tướng quân, ngài nghĩ kỹ lại những lời này của Hàn Thị lang, không chỉ muốn nói với tướng quân, thế tử nhỏ tuổi, người sẽ không ghi nhớ tướng quân đã xả thân tưong trợ trong lúc người nguy nan nhất, hơn nữa, đợi đến khi thế tử thượng vị, người nhất định qua lại thân mật với các cận thần bên cạnh, nếu tướng quân đãngồi vào ghế tể tướng rồi, mỗi ngày phải xử lý nhiều việc như vậy, làm sao có thể ngày ngày ở bên cạnh thế tử, điều Hàn Thị lang nói có lẽ thật sự sẽ linh nghiệm.
.Nhưng khả đôn không giống vậy, khả đôn tự nhiên sẽ khắc ghi ân tình của tướng quân, nếu tướng quân dốc toàn lực ủng hộ khả đôn làm khả hãn, vậy thì khả đôn làm khả hãn rồi, người tín nhiệm tự nhiên cũng là tướng quân, cũng nhất định sẽ trọng dụng tướng quân. Mà đối với Đại Đường mà nói, lập khả đôn làm khả hãn, Đại Đường tất nhiên sẽ càng thêm yên tâm, chứ không phải thế tử, vì thế tử rốt cục vẫn là huyết mạch Mộ Dung thị để lại, với Đại Đường mà nói, thế tử tuyệt đối không phải ứng viên tốt nhất.
.Đạc Phục nghe vậy bắt đầu trau mày trầm ngâm, càng nghĩ càng cảm thấy Từ Tú nói có lý. Ý của Hàn Nghệ chính là bảo ông ta ủng hộ việc lập công chúa Hoằng Hóa làm khả hãn, nhưng ông ta vẫn có ôm ấp một chút tình cảm với Mộ Dung thị, công chúa Hoằng Hóa dù sao cũng là một người Hán thuần chủng, nói: - Cho dù ta có đồng ý, người khác cũng sẽ không đồng ý, khả đôn dù sao cũng là một nữ tử a!
.- Cũng không nhất định!
.Từ Tú khoát tay, nói: - Nếu Hàn Thị lang đã dám mở miệng, hơn nữa còn nói uyển chuyển như vậy, tất nhiên có nắm chắc khá lớn, chỉ cần tướng quân ngài gật đầu, vậy thì vấn đề cũng không phải quá lớn.
.Đạc Phục nói: - Sao lại nói như vậy?
.Tù Tú nói: - Lúc trước Hà Nguyên quận vương đến bộ lạc Xích Hải đàm phán, mang theo đều là cận thần bên cạnh người, nhưng bây giờ đều đã bị giết, mà các đại thần ở lại thành Phục Sĩ, cùng với Mộ Dung thị, cũng đều bị Tố Hòa Quý giết rồi, thế lực của Mộ Dung gia đã bị suy yếu gần hết, mà bây giờ tù trưởng, đại thần ở đây và còn có thế lực, hoặc là không phải người ủng hộ Mộ Dung gia, hoặc là phản đối Mộ Dung gia.
.Còn nói, trong khi Mộ Dung gia gặp nguy hiểm nhất, những tù trưởng này cũng không xả thân trợ giúp, đến tận sau khi khả đôn đoạt lại thành Phục Sĩ, họ mới hướng về phía khả đôn, chứ không phải Mộ Dung gia, lẽ nào họ lại không sợ mộ Dung gia ghi món nợ này trong lòng sao? Sở dĩ tướng quân và người khác kiến nghị lập thế tử làm khả hãn, không phải chỉ vì quan hệ giữa Đại Đường và khả đôn sao, ở bất cứ khi nào, lập khả đôn làm khả hãn đều là không thể được, nhưng bây giờ lại là có khả năng lớn, thậm chí có thể nói là cái đích mà mọi người cùng hướng tới
.Hơn nữa, lập khả đôn làm khả hãn, với tướng quân mà nói cũng là vô cùng có lợi, ở Trung Nguyên thường có tể tướng quyền thế khuynh đảo triều dã, nhưng ở Thổ Dục Hồn hiện nay, quyền thế khuynh đảo triều dã cũng không phải chuyện tốt, vì Thổ Dục Hồn bây giờ dựa vào Đại Đường. Nếu như là thế tử thượng vị, vậy tướng quân ngài không muốn quyền thế khuynh đảo triều dã cũng khó, nếu như vậy, với tướng quân mà nói, thật cũng là vô cùng nguy hiểm, mà khả đôn đã thể hiện ra tài chí vượt qua người thường, nếu khả đôn có thể thượng vị, ngược lại tướng quân có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều, vị trí này cũng có thể làm càng lâu dài hơn.
.Đạc Phục sau khi nghe xong, nhíu mày chìm vào trầm tư, hiện tại điều ông ta càng cân nhắc nhiều hơn đó là ai làm khả hãn có lợi với ông ta hơn. Tuy ông ta còn có chút lòng trung thành với Mộ Dung thị, nhưng so với cả nhà già trẻ trong nhà mình, Mộ Dung thị chỉ là một quả rắm, nếu không thì lúc đầu ông ta cũng sẽ không muốn quy hàng Thổ Phiên a!
.Từ Tú nói rất đúng, nếu là thổ Dục Hồn trước kia, nếu ngươi có ý đồ thì có thể cược một ván, khống chế ấu chúa, quyền thế khuynh đảo triều dã, nhưng Thổ Dục Hồn bây giờ suy yếu đã lâu, ruột gan cũng đã bị người ta lấy mất, trên ghế rồng cũng mọc gai, một khi khai chiến, vậy thì khả năng là xong đời rồi. Đặc biệt là Đại Đường, bây giờ Thổ Dục Hồn hoàn toàn phải dựa vào Đại Đường, ngươi có thể khống chế ấu chúa, nhưng ngươi không thể khống chế Đại Đường, làm như vậy là không thể thành công. Dựa vào điểm này, ủng hộ hoàng hậu thượng vị, ngươi cứ làm một trung thần, tận lực phò trợ hoàng hâu, không cần phải nghĩ những chuyện có hay không kia, nếu như vậy, chức vị tể tướng này của ngươi ngược lại có thể làm càng dài lâu hơn.
.Không chỉ như thế, Đạc Phục xuất thân võ tướng, chơi những trò âm mưu quỷ kế không qua được những văn thần kia, nhưng hoàng hậu lại giỏi về những chuyện đó, hai người tương trợ mà nên, một người có đầu óc, một người có sức mạnh.
.Suy trước tính sau, Đạc Phục đột nhiên nói: - Tiên sinh, nếu ta đồng ý rồi, những người khác cũng không chắc sẽ đồng ý a!
.Từ Tú vuốt râu nói: - Đây cũng không phải việc khó.
.Ngay trong đêm đó, Đạc Phục hẹn các đại tướng dưới trướng mình, cùng với các đại thần, tù trưởng có quan hệ mật thiết với mình đến nhà thương nghị.
.Những người này đến đây, cho rằng là thương nghị chuẩn bị thượng tấu, lập tân khả hãn.
.Nhưng không ngờ rằng, Đạc Phục mở miệng lại nói: - Không giấu các vị, hai ngày nay ta luôn suy nghĩ về tương lai của Thổ Dục Hồn chúng ta, càng nghĩ càng thấy bản thân lực bất tòng tâm, ta thực sự khó gánh nổi trọng trách, ta nghĩ về chuyện lập khả hãn, vẫn là có các ngươi đi làm thôi, ta vẫn là giống với lúc trước, trở về trấn thủ Đại Phi Xuyên.
.Lời này vừa ra, mọi người kinh ngạc không thôi, việc này thật sự quá làm cho người ta trở tay không kịp rồi.
.Nhưng mọi người kịp phản ứng lại, lập tức nhất trí phản đối, ngươi đã bảo vệ Thổ Dục Hồn không diệt quốc, nếu ngươi không đứng ra, chúng ta muốn chống đỡ cũng không chóng đỡ nổi, ngoài Đạc Phục đại tướng quân ngài thì không ai có thể phục chúng rồi.
.Một tướng quân vô cùng khó hiểu nói: - Đại tướng quân, vì sao lại vậy?
.Đạc Phục thở dài thật mạnh nói: - Các vị, không phải ta không muốn làm, mà là ta không làm được. Hiện nay thế tử tuổi nhỏ, cần đại thần phò trợ, đến khi đó tất cả mọi trọng trách đều sẽ đè lên người ta, mà Thổ Dục Hồn chúng ta bây giờ là tình trạng gì, mọi người đều rõ, tồn tại rất nhiều rất nhiều vấn đề, hơn nữa đều vô cùng khó giải quyết, nếu làm không tốt, Thổ Dục Hồn sẽ bại trong tay ta, ta thật không muốn làm tội nhân thiên cổ, ta cũng không có năng lực ấy.
.- Tướng quân nói có lý, thế tử thực sự quá nhỏ tuổi, hiện nay lại là thời khác nguy ngập, thực ra... thực ra tam vương tử càng thích hợp hơn!
.- Sao ngươi có thể nói như vậy, là khả đôn dẫn dắt chúng ta đánh thắng trận chiến này, làm sao chúng ta có thể lập vương tử khác được chứ?
.- Hơn nữa như vậy sẽ chọc giận Đại Đường.
.- Ta chỉ tùy tiện nóithôi, đương nhiên ta biết việc này là không thể được, nhưng Đại tướng quân nói như vậy cũng đúng, thế tử nhỏ tuổi, không gánh nổi trọng trách, cơ bản không thể dẫn dắt chúng ta đi ra từ trong khó khăn.
.- Vậy... Vậy bây giờ làm thế nào?
.- Nếu không thì tạm thời để khả đôn ra mặt xử lý quốc gia đại sự, đợi đến sau khi thế tử trưởng thành lại giao lại đại quyền cho thế tử.
.- Chủ ý này không tồi.
.- Đại tướng quân, ngài nghĩ thế nào?
.Cả đám ồn ào nửa ngày, bây giờ lại nhìn về phía Đạc Phục.
.Đạc Phục vẫn là vẻ mặt sầu lo, nói: - Như vậy không phải không được, nhưng...
.Nói chuyện lấp lửng là làm người khác phiền phức nhất rồi.
.- Đại tướng quân, ngài có lời gì cứ việc nói thẳng, chúng ta đều nghe theo ngài.
.- Không sai! Đại tướng quân, ngài có lời gì cứ nói thẳng là được.
.Đạc Phục cố gượng nói: - Thổ Dục Phồn chúng ta hiện nay đã đến ranh giới sinh tử, cũng không thể làm ra nửa điểm sai lầm nữa, có khả đôn phụ tá ấu chúa, không phải là không được, nhưng ta cho rằng hà tất phải nhiều thêm một việc này, ai cũng không thể đảm bảo trong mấy năm là có thể làm cho Thổ Dục Hồn chúng ta khôi phục phồn thịnh như trước kia, đến khi ấy quyền lực thay đổi, chỉ e sẽ lại xuất hiện nhiễu loạn mới.
.- Ý của Đại tướng quân là?
.- Sao không dứt khoát trực tiếp ủng hộ khả đôn làm tân khả hãn.
.Lời này vừa nói ra, những tướng quân, tù trưởng này đều ngây ngốc rồi, đây là chuyện họ chưa từng nghĩ đến a!
.Chợt nghe một tiếng bốp vang lên, chỉ thấy một đại hán tướng mạo tục tằn, vỗ mạnh bắp đùi mình một cái, nói: - Đại tướng quân, ngài nói sớm a, Cầm Hổ ta đã sớm cho rằng nên lập khả đôn làm khả hãn. Vì sao Thổ Dục Hồn chúng ta có kiếp nạn ngày hôm nay, không chỉ là hoàng thất thường xuyên đấu đá nội bộ sao, khi Tố Hòa Quý phát động chính biến, Mộ Dung gia có mấy người đứng ra, là khả đôn dẫn chúng ta đoạt lại thành Phục Sĩ, hơn nữa khả đôn tài trí gan dạ sáng suốt, so với tiên vương mà nói, còn là tốt càng tốt hơn, ta kiên quyết ủng hộ khả đôn kế thừa hãn vị.
.Một vài người khẽ gật đầu, Mộ Dung thị này thật sự đã không được lòng người rồi, vì họ thường xuyên đấu đá nội bộ, dẫn đến quốc lực tổn hại lớn, thực ra mỗi triều đại đến giai đoạn cuối đều là như vậy.
.- Nói như vậy không sai, nhưng khả đôn dù sao cũng là một nữ tử.
.- Nữ tử làm sao chứ? Thành Phục Sĩ bị mất trong tay nam nhân, là nữ nhân đoạt lại.
.- Ta cũng tán thành lập khả đôn làm khả hãn, khả đôn xuất thân là hoàng thất Đại Đường, nếu là khả đôn kế thừa hãn vị, Đại Đường có thể không giúp chúng ta sao? Chúng ta bây giờ thật sự rất cần sự viện trợ của Đại Đường.
.Rất nhanh, mọi người liền đồng ý lập công chúa Hoằng Hóa làm khả hãn.
.Bọn họ cũng đặt mình lên bàn tính, những người như họ dưới sự thống trị của Mộ Dung thị, chỉ là mấy tên du đãng, hơn nửa đều là những bộ lạc khu vực xung quanh, bọn họ đến đây vốn dĩ chính là ủng hộ công chúa Hoằng Hóa, nếu vẫn là chính quyền của Mộ Dung thị, mối bất hòa thế lực trước kia vẫn sẽ tồn tại, nếu họ muốn thượng vị, vẫn phải đối mặt với sự áp bức của thế lực cũ, nếu như vậy, sao không một đao trực tiếp chém xuống, thành lập và tổ chức lại triều đình, vậy thì họ sẽ có thể thăng quan tiến chức.
.Đạo lý này giống với việc Triệu Khuông Dận khoác hoàng bào lên mình. Triệu Khuông Dận là một tướng quân, nếu Triệu Khuông Dận là hoàng đế, vậy thì thủ dạ của ông ta sẽ là tể tướng, khoản này không khó tính toán.
.Mà bây giờ người có thế lực nhất ở thành Phục Sĩ chính là đám người bọn họ đây, bởi vì đao trong tay họ, ai dám nói không.
.Sau khi mọi người nhất trí quyết định, liền bắt đầu phân công nhau nói với các bộ lạc khác, đều vô cùng nhẹ nhàng, trên cơ bản là đều không suy nghĩ đã lập tức đồng ý rồi. Việc này phải cảm ơn Tố Hòa Quý đã thanh trừ một loạt thần tử cũ của Mộ Dung thị, lại mang tâm phúc của mình đi, dẫn đến hiện giờ không có người chống cự giằng co với họ, lại thêm họ cũng đều đã chán ghét sự thống trị của Mộ Dung thị, cũng đã mất đi lòng tin với Mộ Dung thị, vậy sao không đổi người khác thử xem sao, đây chính là không phá bỏ cái cũ thì không lập nên cái mới.
.Quay lại mà nói, đây cũng là một cục diện rối rắm, là một củ khoai nóng bỏng tay, công chúa Hoằng Hóa người ta là nhận mệnh lúc lâm nguy, cũng không phải đến ngồi hưởng phúc nhàn nhã. Người của Mộ Dung thị tuy đã nhận được tin tức này, biết thời thế thay đổi rồi, nhưng không có ai dám ra mặt nói chuyện, trước kia họ phong quang, lúc ấy không hổ là gia tộc đứng đầu, nhưng hiện nay đại quyền đã mất, họ duy chỉ có cầu bảo toàn bản thân, phải biết những tù trưởng này cũng chưa học hành đọc sách gì, ai nếu dám phản đối, chắc chắn họ sẽ nhổ cỏ tận gốc, hơn nữa Mộ Dung thị cũng không có mặt mũi này nữa, lúc trước đại quân Thổ Phiên đánh đến, họ chỉ muốn lưu vong Đại Đường, hoặc đầu hàng Thổ Phiên, không ai xả thân mà ra, vì thứ họ có là tiền, họ hưởng lạc đã quen, mắt thấy đại thế đã mất, ai mà không sợ chết. Bây giờ bọn Đạc Phục đã giữ được nửa phần giang sơn của Thổ Dục Hồn, họ đâu còn không biết xấu hổ mà mở miệng.
.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu đây là hoàng vị của Đại Đường, vậy thì bất kể trước kia có chuyện gì xảy ra, chắc chắn sẽ không ai dễ dàng đồng ý, nhất định sẽ có một trận chiến loạn.
.Giang sơn như họa này, làm cho vô số anh hùng cúi thấp lưng a.
.Sau khi tất cả chuẩn bị thỏa đáng, Đạc Phục bọn họ cùng nhau liên danh thượng tấu, yêu cầu công chúa Hoằng Hóa kế thừa chức vị khả hãn.
.Công chúa Hoằng Hóa đương nhiên không đồng ý, lên án họ, phu quân ta thi cốt chưa lạnh, các ngươi bảo ta làm ác nhân bất trung bất hiếu này, còn lâu ta mới làm việc này, các ngươi nên làm gì thì làm việc đó.
.Nhưng bọn người Đạc Phục ngày ngày ném tấu chương, thao thao bất tuyệt, nói có sách mách có chứng, nói công chúa Hoằng Hóa không làm khả hãn, Thổ Dục Hồn ngày mai sẽ phải mất nước rồi. Tất nhiên, những thứ này đều là phụ tá thủ hạ của họ viết, nói gì mà ta cũng không muốn để khả đôn người khó xử như vậy, nhưng hiện nay đất nước tổn thương nghèo túng như vậy, thế tử nhỏ tuổi, khó gánh trọng trách, thời khắc đặc biệt, thì phải dùng phương pháp đặc biệt, ngoài người ra cũng không có ai thích hợp. Nếu người còn băn khoăn tình phu thê với khả hãn, thì nên xả thân ra mặt, cứu vớt con dân của tiên vương trong nước lửa, đây mới là báo đáp với tiên vương.
.Liên tiếp ba ngày, cuối cùng bọn Đạc Phục trực tiếp đứng trước tẩm cung, người không đồng ý, chúng ta cũng không làm nữa, nước này không có vua, cũng không biết phải nghe ai cả.
.Nếu đã nói ra lời này, không thành công thì thành nhân, nếu đổi lại là Mộ Dung thị, chắc chắn sẽ phải giết chết bọn họ.
.Lúc này đại thần cũng không làm việc nữa, hơn nữa còn là trong lúc khẩn cấp như vậy.
.Công chúa Hoằng Hóa dưới sự "Bất đắc dĩ", đồng ý kế thừa chứcvị khả hãn.
.Tin tức này sớm đã truyền ra, dân chúng thành Phục Sĩ đều bối rồi, để nữ nhân làm khả hãn, chuyện này đúng là nghe cũng chưa từng nghe đến a, nhưng điều bách tính quan tâm nhất bây giờ không phải ai làm khả hãn, màlà ai có thể cho họ miếng cơm ăn. Bọn Đạc Phục cũng làm chuẩn bị trước cho việc này, cho người tuyên truyền trong dân gian, muốn để cho bách tính biết, một khi công chúa Hoằng Hóa kế thừa hãn vị, đối với họ là có lợi rất lớn, vì Đại Đường sẽ viện trợ lương thục cho họ. Nếu đã như vậy, sao bách tính lại phản đối. Bất kể thế nào, cũng tốt hơn là chết đói a!
.- Đây mới là nguyên nhân ngươi mạo hiểm đến thành Phục Sĩ chứ gì!
.Trần Thạc Chân liếc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Đúng vậy a! Ta trăm cay nghìn đắng chạy tới nơi này, giúp người ta là áo cưới, mẹ nó, có lúc ta cảm thấy ta thật là quá vĩ đại rồi.
.Vĩ đại? Trần Thạc Chân khinh bỉ liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: - Tuy ta biết ngươi nói như vậy là có dụng ý, nhưng ta vẫn vô cùng kinh ngạc, vì sao ngươi lại vì điều này mà không tiếc bất chấp mạo hiểm lớn như vậy?
.Hàn Nghệ khẽ nhíu mày, thở dài, nói: - Vì chỉ số nhan sắc?
.- Chỉ số nhan sắc?
.- Chính là nói dáng vẻ công chúa Hoằng Hóa đẹp!
.- !
.Trần Thạc Chân vẻ mặt ngu ngơ.
.Hàn Nghệ nghiêm trang nhìn Trần Thạc Chân, nói: - Nếu năm đó ở Dương Châu, trước đó cô sử dụng mĩ nhân kế với ta, lúc đó ta nhất định sẽ đứng về phía cô rồi, ta đây chính là không cưỡng lại được sự hấp dẫn của mỹ nữ, không tin thì cô thử một chút xem, để lộ vai hay gì đó xem.
.Binh!
.- Thôi xin! Đây là chén trà của người ta, cách ném của cô như vậy cũng không thể thúc đẩy chi tiêu, cô biết Thổ Dục Hồn hiện giờ có bao nhiêu người không có chén trà dùng không? Thật đúng là một bà vợ phá gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận