Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 661.1: Trên khách quý

.- Ít như vậy sao đủ? Không phải sợ ta không có tiền trả chứ?
.- Đương nhiên không phải, đương nhiên không phải, chỉ là trước mắt chúng tôi lượng hàng có hạn, Tiểu Nghệ ca chúng tôi hy vọng có thể để thêm nhiều người sử dụng giấy mực mới này, vì vậy mới có quy định này, mong các vị khách quan thông cảm.
.- Trịnh huynh, ta xem an bài vậy khá hợp lý đó a!
.- Ừ! Hàn Nghệ này cũng rất biết điều đấy.
.Người phía sau lập tức nói, bọn họ cũng không ngu xuẩn, để Trịnh Bá Ngung ngươi một mình mua hết rồi, vậy chẳng phải chúng ta phí công đi một chuyến sao, việc này đương nhiên không được.
.Trịnh Bá Ngung vốn dĩ còn biểu lộ thân phận, dọa nạt tiểu nhị này, nhưng vừa thấy tình hình này cũng không tiện nói nhiều, hết sức buồn bực gật đầu nói: - Được được được, nửa cân thì nửa cân vậy.
.Tiểu nhị kia vội vàng lấy giấy mực ra cho Trịnh Bá Ngung, đều là đã được gói sẵn, nhưng đóng gói hết sức đơn giản, thư nhât không thời gian để đóng gói tinh xảo, thứ hai là xâu, thứ ba Hàn Nghệ tin là sẽ không có ai mua ít hơn nửa cân.
.Trịnh Bá Ngung lấy được giấy mực giống như nhặt được bảo vật a, hết sức cẩn thận cầm trong tay, môi run rẩy, giống như nhìn thấy mỹ nữ tuyệt trần, che chở cẩn thận.
.Đây chính là văn nhân, rất khát vọng đối với giấy mực.
.Thế là đồng thời ánh mắt mọi người nhìn nhau không còn có lễ nhượng, địch ý hết sức rõ ràng, thỉnh thoảng va đụng một cái, lượng hàng có hạn? Câu... câu nói này quá dọa người, không thể nhường thêm được nữa.
.Rất nhanh, lại có một nhóm người đến, nhưng nhìn cách ăn mặc của nhóm người này đều là tôi tớ, không cần nghĩ cũng biết là tôi tớ trong các phủ quan viên, khi bọn họ đến thì không vội không chậm a, dọc đường ưỡn ngực, bọn họ tin là với thân phận của mình thì giấy nhất định đến tay, nhưng khi đến đây, vừa thấy những người này, không khỏi nuốt nước miếng, tùy tiện chọn một người trong này cũng có thể bóp chết bọn họ a!
.Thậm chí ngay cả đứng phía sau bọn họ cũng không dám, bởi vì rất nhiều quý tộc là người hết sức cao quý, nếu người thấp hèn giẫm lên cái bóng của họ, có thể cũng khiến họ nổi giận, đây chính là xã hội quý tộc, dẫn đến những tôi tớ này đều nhanh chóng đứng nép vào chân tường, co lại thành một nhóm, cực kỳ buồn cười.
.Chẳng những không chen ngang thành công, ngược lại còn bị quý tộc phía sau đuổi kịp chen ngang, ai ai cũng đều là vẻ mặt cầu xin, lần này đi làm sao báo cáo kết quả a.
.Đang lúc mọi người chen chúc tranh giành, một nam tử thanh niên thân mặc áo dài màu lam, kiểu cách thư sinh đi đến, không được coi là hoa lệ những cũng không khó coi, có lẽ là con cháu thứ tộc, thư sinh này nhìn ngó xung quanh, lắp bắp nói: - Nhiều người như vậy à! Nói xong, gã lại hướng đến tiểu nhị trước cửa nói: - Ây! Tiểu nhị, thẻ... thẻ khách quý này có thể dùng ở đây không?
.Trong lúc nói, gã móc ra một tấm thẻ đồng.
.Tiểu nhị kia vội nói: - Có thể, có thể, khách quan mời bên này.
.Nói xong gã ta liền hết sức nhiệt tình mời thư sinh này vào trong tiệm.
.Thư sinh kia nhìn thấy những nho sĩ đức cao vọng trọng này sợ đến toát mồ hôi, lập tức hóa thành thằn lằn, dính trên tường ngọ nguậy.
.- Khách quan, mời vào trong, chúng tôi sẽ đem giấy mực cho khách quan rất nhanh.
.Tiểu nhị kia chỉ tay vào một gian phòng nhỏ bên trong.
.Thư sinh kia ngây ngẩn cả người.
.Những quý tộc này không đụng vào được. Những quý tộc chúng ta ở đây tranh giành, đều không có bất bình, hậu sinh hàn môn sao có thể chen ngang a, quá làm nhục người rồi. Một lão già lúc này chất vấn: - Ây! Nó dựa vào gì mà có thể xếp trước chúng ta? Thật là buồn cười, gọi tiểu tử Hàn Nghệ kia ra đây, lão phu phải hỏi hắn rõ ràng.
.Chưởng quỹ trông tiệm kia không phải ai khác, chính là Đông Hạo, y vội vàng ra ngoài giải thích: - Thật xin lỗi, vị khách quan này có thẻ khách quý của Ngõ Bắc chúng tôi, đây là đãi ngộ y đáng được hưởng, nếu như các vị cũng có thẻ khách quý thì cũng có thể vào trong ngồi, chúng tôi sẽ lập tức phái người đưa giấy mực lên.
.- Thẻ... khách quý?
.Những quý tộc chỉ biết làm văn viết chữ này có chút ngơ ngác.
.Bọn họ gần như không ra ngoài mua sắm, bởi vì trong nhà thứ gì cũng có, rất nhiều người đều chưa từng nghe nói đến thẻ khách quý, vãn bối của họ còn có, nhưng bọn họ chưa từng có.
.- Đúng vậy! Đông Hạo giải thích một chút về thẻ khách quý, lại chắp tay xin lỗi: - Các vị tôn khách xin hãy thứ lỗi, bởi vì Ngõ Bắc chúng tôi phân nửa là dựa vào các khách quý này sinh tồn, có thể nói là y thực phụ mẫu của Ngõ Bắc chúng tôi, bởi vậy Tiểu Nghệ ca đã đặc biệt căn dặn chúng tôi, nhất định phải cho người có thẻ khách quý sự đãi ngộ cao nhất.
.Những lời này nói hết sức rõ ràng, các người giàu, nhưng chẳng có quan hệ gì với ta, những khách hàng có thẻ khách quý này là cha mẹ của chúng ta, nhất định phải tôn kính, có chỗ nào sai?
.Lời này đã chặn cho các lão già kia phải á khẩu.
.Một người hỏi: - Vậy... vậy thẻ khách quý này phải đi đâu làm?
.Đông Hạo nói: - Nếu các vị tôn khách muốn làm thẻ khách quý, có thể đến Tiền hào ở phía trước để làm. Các vị, ta xin thất lễ trước.
.Nói xong, y lại mời thư sinh kia trong phòng.
.Sau khi hai người ngồi xuống, thư sinh kia lập tức lộ ra vẻ mặt cười xấu xa, - Chủ ý này của Hàn ngự sử cũng thật là hiểm độc, những quý tộc kia chưa từng bị người khác làm nhục như vậy.
.Đông Hạo nói: - Ngươi nhỏ tiếng chút, nếu để người khác nghe thấy là chúng ta xong rồi.
.Thư sinh này không phải là ai khác, chính là Ngũ Văn Hiên, các con cháu hàn môn thật sự nhìn thấy nhiều trưởng lão quý tộc như vậy ở đây, còn dám đi vào trong nữa à! Chắc chắn là không a.
.Hàn Nghệ an bài như vậy, thứ nhất đương nhiên là dụ dỗ thêm nhiều người mua thẻ khách quý, thứ hai là hắn muốn tạo ra một bầu không khí thương nghiệp, thứ ta nhìn vào là tiền, là lợi ích, ngươi họ gì không có liên quan đến ta chút nào cả, nếu ngươi dùng thẻ khách quý thì ngươi là khách quý, ngươi là thượng đế, nếu không thì người chỉ là một người đi đường.
.Khi những trưởng lão quý tộc này thấy Ngũ Văn Hiên ôm giấy mực, cúi đầu, lộ ra vẻ mặt sợ bị người khác đánh, dính chặt vào tường đi ra ngoài, ai ai cũng tức đến không thở nổi, nhưng tức thì tức, bọn họ cũng không tìm được cớ để nổi giận, có bản lĩnh thì ngươi đừng mua a.
.Cho đến hiện tại, ngoại trừ văn phòng tứ bảo thì tất cả các cửa tiệm của Ngõ Bắc đến hết sức vắng vẻ, mọi người đều xông vào giấy mực mới này.
.Nhưng sau khi Ngũ Văn Hiên rời đi, cửa tiệm mới toanh kia bắt đầu nhận được sự săn đón chưa từng có, cửa tiệm mới toanh này tên là "Tiền hào".
.Không có cách nào, có thẻ khách quý có thể chen ngang, hơn nữa nửa cân giấy có thể dùng bao lâu, mau chóng đi làm thôi.
.Thẻ khách quý trước đây đều là các cửa tiệm phụ trách bán ra, nhưng hiện giờ đã có Tiền hào, đương nhiên thống nhất làm ở Tiền hào.
.Tuy nhiên phí thủ tục cũng tăng thêm mười đồng tiền so với trước đây.
.Nhưng không có cách nào, chỉ có như vậy, ngươi thích làm thì làm.
.Dần dần, người trong Ngõ Bắc càng lúc càng nhiều, trên đường khắp nơi đều là người, dù sao thì Ngõ Bắc đã phát minh rất nhiều sản phẩm mới lạ, đều là thứ khiến mọi người vô cùng hứng thú, nhìn tình hình này, rất nhanh đã sắp vượt qua ngày Nguyên gia mở hàng hôm đó, Nguyên gia làm những việc đó, mọi người đều đã quen thuộc rồi, nhưng Ngõ Bắc thì là lần đầu tiên xuất hiện a.
.- Tiểu Mập, nhanh lên, nhanh lên a!
.Chỉ thấy lúc này trước cửa Tiền hào đã đứng đầy người, nhưng mọi người đều không phải vây quanh Tiền hào, mà là vây quanh một góc tường phía trước Tiền hào, vây quanh trong ba vòng, ngoài ba vòng, vây quanh đến con kiến cũng không lọt, hơn nữa người trẻ tuổi chiếm đa số, ánh mắt của bọn họ đều nhìn vào mấy kệ đồ giống như tủ gỗ lớn đặt dựa sát vào tường.
.Tổng cộng có mười kệ, trước mỗi kệ có một người đứng, kỳ thật cũng không phải là người ngoài, chính là Hùng Đệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa, con trai, cháu trai của Tiền Đại Phương vân vân. Bọn họ đứng phía trước tủ gỗ cực lớn này, không ngừng ném từng quả bóng bằng da vào một vòng tròn, đây kỳ thật chính là máy ném rổ của hậu thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận