Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 890.2: Đối lập mới.

.ởi vậy là cạnh tranh tốt đẹp vẫn là cạnh tranh ác ý, cuối cùng vẫn là được quyết định bởi sĩ tộc, ta nhất định phải khiến sĩ tộc tử rồi sau đó sinh.
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói:
.- Điều này làm cho ta nghĩ đến một câu mà Ngụy công từng nói, ‘Bậc làm vua nắm giữ trọng trách quốc gia, ở ngôi cao trong thiên hạ, mà không suy xét rằng lúc yên ổn phải nghĩ đến khi nguy khốn, tránh xa xỉ để giữ kiệm ước, thì cũng như chặt gốc mà đòi cây tươi tốt, lấp nguồn mà mong nước chảy xa’.
.Lư Sư Quái nói:
.- Còn có thể khiến sĩ tộc và thứ tộc giám sát lẫn nhau, lợi dụng đối phương để thúc đẩy bản thân, cứ như vậy, mọi người mới có thể quyết chí tự cường, quốc gia mới có thể có được số lượng lớn nhân tài. Tuy rằng có tranh đấu nhưng loại tranh đấu này sẽ chỉ làm quốc gia trở nên càng mạnh.
.Hàn Nghệ gật đầu nói:
.- Lời Lư công tử nói không sai, bởi vậy ta còn tính toán hợp tác với Trịnh công tử trong tương lai, lại phát hành thêm một tờ báo chí trình bày mọi việc đa số dưới ánh mắt sĩ tộc, như vậy liền công bình, hàn môn lừa gạt..., sĩ tộc có thể mượn báo chí công kích hàn môn, ngược lại cũng thế. Kể từ đó, mọi người nhất định phải chú trọng phẩm hạnh và đạo đức của chính mình.
.Vương Huyền Đạo liếc nhìn Hàn Nghệ một cái, nói:
.- Ngươi thật đúng là tính toán chu toàn a!
.Hàn Nghệ cười khổ nói:
.- Ai nói không phải đâu.
.Trịnh Thiện Hành thở dài:
.- Nhưng sĩ tộc không thể so sánh với hàn môn, trong bộ phận sĩ tộc vốn đã có rất nhiều mâu thuẫn, muốn chỉnh hợp lại cùng một chỗ sẽ cự kì khó khăn, mấy người chúng ta cũng chỉ có thể đại biểu cho mỗi gia tộc của chúng ta mà thôi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Vậy cũng không nhất định, ta thấy Thôi Tập Nhận nhất định sẽ mượn cơ hội này làm cho mình trở thành Giang bả tử của đám con cháu sĩ tộc. À, chính là người cầm đầu đám con cháu sĩ tộc ấy mà, mà không bao lâu sau, những con cháu sĩ tộc ấy sẽ trở thành trụ cột của quốc gia, giang sơn rộng lớn nhân tài xuất hiện, trổ tài khoe sắc cả trăm năm (giang sơn đại hữu nhân tài xuất, các lĩnh phong tao sổ bách niên)
..
.Ba ngày sau, số Đại Đường nhật báo mới rốt cục xuất bản.
.Hiện tại cư dân trong thành Trường An đối với Đại Đường nhật báo đã lâm vào trạng thái si mê, một ngày không thấy, như cách ba thu, khát vọng vô cùng. Giống như không có Đại Đường nhật báo này thì bọn họ cũng không biết nên sinh sống như thế nào.
.Không làm bọn họ thất vọng, kì Đại Đường nhật báo lần này quả thật là bất ngờ vô cùng.
.Tổng cộng bốn thiên văn chương.
.Thiên thứ nhất, chúng ta ngay ở chỗ này. Tác giả, Thôi Tập Nhận.
.Thôi Tập Nhân cuồng ngạo cho nên văn chương của y cũng lộ ra vô tận ngạo khí, dùng từ cũng là phi thường sắc bén, hơn nữa đơn giản sáng tỏ, chính là văn hóa, nội tình của sĩ tộc chúng ta, vinh quang ngay ở chỗ này, không phải chỉ bằng một câu nói của các ngươi mà có thể hủy diệt được. Các ngươi nói chúng ta mua danh chuộc tiếng, vậy tới so một lần, không cần nói những câu có không làm gì, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, văn công võ đấu, tùy ý các ngươi chọn lựa, hàn môn các ngươi suốt ngày cũng chỉ biết oán giận, chưa bao giờ xem kỹ chính mình, chuyện xấu mà đám hàn môn các ngươi làm ra nhiều đến mức ta đã lười nói nữa, nếu không phục, lần khoa cử tiếp theo chúng ta sẽ đọ sức thử xem.
.Phần thứ hai, Thiên Hành Kiện, quân tử phải không ngừng vươn lên. Tác giả, Trịnh Thiện Hành.
.Y vẫn tương đối nội liễm đấy, thật là người khiêm tốn, không quá sẽ châm chọc người khác, hơn nữa xuất phát từ bản thân, bài văn của y khích lệ con cháu của sĩ tộc, chúng ta phải không ngừng vươn lên, cãi vã thì không cách nào đạt được bất kỳ vật gì đâu, tôn trọng được sinh ra từ trong sự im hơi lặng tiếng, không phải do bố thí mới có, cũng không phải tranh giành mà được, càng không phải thứ có thể thu hồi. Chỉ cần bản thân chúng ta đầy đủ hùng mạnh, vậy cái gì cũng sẽ quay trở lại, hãy để cho chúng ta lại một lần đi qua con đường mà tổ tông chúng ta đã nện bước đi.
.Thiên thứ ba, Cảm ơn! Tác giả, Lư Sư Quái
.Y làm việc quang minh lỗi lạc, ở trong lòng y không có gì không thể nói ra, là cái gì chính là cái gì, có sai liền chấp nhận, cho nên toàn bộ bài văn của y đều là cảm kích tiếng mắng của đám hàn môn. Sự trách móc của các ngươi đã đánh thức tôn nghiêm của chúng ta, những lời mắng chửi của các ngươi làm cho thấy được những thiếu sót của bản thân mình, sự ý kiến của các ngươi sẽ làm cho chúng ta trở nên càng hùng mạnh hơn. Dùng vô số cảm ơn, đến khích lệ con cháu của sĩ tộc.
.Thiên thứ tư, trời cao đúng là công bình. Tác giả, Vương Huyền Đạo.
.Hàn môn luôn oán giận bất công, nhưng ta cho rằng ông trời cũng là đối đãi mỗi người đều công bằng. Con cháu sĩ tộc chúng ta từ bé tuy rằng là có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng đây cũng không phải là do ông trời vụng trộm ban cho mà là do tổ tông của chúng ta lưu lại. Đó là sự cố gắng, tích lũy từ thế hệ này qua thế hệ khác, tiền nhân trồng cây, hậu nhân hóng gió, hàn môn các ngươi muốn được tất cả những điều đó, vậy nhất định cũng phải dựa vào sự cố gắng của chính bản thân mình, mới có thể được đến, không có đường tắt có thể đi được đâu.
.Mà những khó khăn mà sĩ tộc gặp phải bây giờ, đồng dạng cũng là công bằng, con cháu sĩ tộc cũng không có tư cách oán giận, cũng tại bởi các ngươi không muốn phát triển, sống bằng tiền dành dụm, mà tất cả những gì tổ tông lưu lại, một ngày nào đó sẽ sử dụng hết đấy thôi. Chúng ta từ nhỏ liền có được vinh hoa phú quý, nhưng không có thể bảo đảm rằng lúc chúng ta chết, sự vinh hoa phú quý ấy còn làm bạn tại bên cạnh chúng ta. Mà đồng thời bên trong hàn môn cũng có không ít người thăng tiến rất nhanh, Hàn Nghệ chính là đại diện tiêu biểu. Bọn họ cũng bằng sự cố gắng của chính bản thân mới có được thành tựu như ngày hôm nay, nhìn vào điểm này, ông trời là tuyệt đối công bằng.
.Bốn thiên văn chương này vừa xuất bản, liền gây ra một sự xôn xao.
.Không đúng! Không đúng!
.Gió này đổi hướng không khỏi cũng thật là quỷ dị quá đi.
.Tại sao văn chương của bốn đại gia tộc lại chạy lên trên Đại Đường nhật báo thế này.
.Hàn Nghệ có phải đã gặp phải sự chèn ép nào đó hay không? Hay là hắn cũng đã thỏa hiệp, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
.Hàn môn sĩ tử đều xem trợn tròn mắt, thật sự không thể tin được mọi chuyện đang diễn ra trước mắt mình.
.Mọi người đều đang nghị luận.
.Mà con cháu sĩ tộc lại nhận được sự ủng hộ rất lớn, bốn thiên văn chương này đối với bọn họ mà nói, quả thực chính là Thánh kinh nha, nghẹn khuất nhiều ngày rốt cục chiếm được phát tiết, đây quả thực là những điều trong lòng bọn họ muốn nói, cứ việc đi so với bọn hàn môn kia một lần, để cho bọn họ biết vì sao đại gia của ngươi lại là đại gia của ngươi. Đương nhiên cũng có một số con cháu sĩ tộc cảm động đến phát khóc, Đại Đường nhật báo rốt cục làm ra một chuyện có lương tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận