Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 772.1: Mật báo

.Hàn Nghệ trầm ngâm nói: - Hiện giờ chuyện này vẫn chưa chính thức công khai, vẫn đang âm thầm phân cao thấp, bởi vậy ta cho rằng bệ hạ nhất định muốn công khai thảo luận chuyện này ngay từ đầu, nhưng cũng không đến mức đem lên triều đình nói, trước tiên chắc chắn là tranh thủ ý kiến của đại thần chủ yếu trong triều, dù sao thì bản chiếu lệnh này nhất định phải thông qua tam tỉnh, giống như Hữu phó xạ tuy hết sức phản đối Võ Chiêu nghi, nhưng Hữu phó xạ cũng chưa từng nói câu này với bệ hạ, mặc dù trong lòng bệ hạ hiểu, nhưng một khi muốn công khai thảo luận thì vẫn phải hỏi kiến nghị của Hữu phó xạ trước.
.Nói tới đây, hắn dừng một chút, lại nói: - Nhưng mà, ta cho rằng cho dù là hiện giờ, bên phía Thái úy vẫn có phần thắng cao hơn một chút, dù sao thì bệ hạ cũng không đủ lý do để phế Vương lập Võ, mà lý do muốn phản đối Võ Chiêu nghi lại nhiều không kể hết, chỉ cần lý ở bên Thái úy, cộng thêm đa số đại thần đều đứng về phía Thái úy, nếu như kiên quyết phản đối thì bệ hạ cũng chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, chỉ cần kéo dài thêm nữa thì sẽ thắng lợi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy thở dài một hơi.
.Tiếng thở dài này của ông ta không phải là biểu thị mình cũng nỏ mạnh hết đà, mà là một kiểu bất đắc dĩ, cũng chính là nói lã không muốn xung đột chính diện với Lý Trị, nhưng đây không phải sợ, chỉ giống như cậu không muốn tranh chấp với cháu ngoại, dù sao thì làm trưởng bối không thể ức hiếp vãn bối. Từ phương diện khác mà nói, Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn là đã có tính toán từ trước, nói sao thì ông ta cũng nhìn thấy Lý Trị lớn lên cho nên ông ta hiểu rất rõ.
.Nhìn từ tình hình hiện giờ, quả thực cũng là như vậy, tư chất chính trị của phái bọn họ quả thực là không ai bằng, hơn nữa bọn họ còn thắng lý, ưu thế vẫn có, chỉ là không rõ ràng như trước đây nữa.
.Mà điều Hàn Nghệ hy vọng lúc này là tiếp tục giằng co nữa, dù đánh hòa cũng được, đây là điều có lợi cho hắn nhất, nhưng nhìn từ thế cục trước mắt, đây là điều rất khó, hắn nhất định cũng phải giữ vững tinh thần, một khi bắt đầu quyết chiến, thế nào hắn cũng sẽ bị liên lụy, hơn nữa nhìn từ chuyện của Bùi Hành Kiệm, hắn không thể chủ đạo hướng đi của chuyện này, thật sự là quá nhiều bất trắc rồi, kế hoạch viễn không theo kịp biến hóa, hiện giờ hắn cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
.Về phần thắng lợi của Võ Mị Nương trong lịch sử, sớm đã không nằm trong suy nghĩ của hắn, hắn chỉ tin tưởng những gì mình nghe thấy nhìn thấy, chưa bao giờ tin tưởng lịch sử, trong lịch sử nói ai gian ai trung, chẳng có nửa xu quan hệ với hắn, hắn chỉ là một tên lừa đảo, cũng đâu phải là Batman đại diện chính nghĩa, trong mắt hắn chỉ có kẻ thù và đồng minh.
.Nhưng vừa mới lên bờ, hắn lại đột nhiên sầu tự vạn thiên, trong đầu tràn ngập đủ mọi chuyện đêm qua, không hiểu sao vẫn còn một chút hồi tưởng, thầm nghĩ, rốt cuộc ta về Ngõ Bắc, hay là về Nguyên gia bảo đây?
.Đứng bên bờ do dự hồi lâu, vẫn chưa có bất cứ manh mối nào, hắn không khỏi ngồi xổm xuống, ra sức vò đầu, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng khóc, hắn đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy mấy đứa trẻ từ phía trước mặt đi đến, một đứa trẻ hai tay nâng một con chim sẻ nhỏ, nước mắt rơi như mưa.
.Một đứa bé hơi lớn tuổi ở bên cạnh nói với đứa bé đang khóc: - Tiểu đệ, đệ đừng khóc nữa, Tiểu Hồng Chủy đã chết rồi, đệ khóc cũng chẳng ích gì.
.Lại có một đứa bé nói: - Đúng đó, ngươi đừng đau lòng nữa, hay là chúng ta tìm một nơi chôn Tiểu Hồng Chủy đi.
.Hàn Nghệ ngơ ngác nhìn mấy đứa trẻ, bỗng nhiên mắt lóe sáng, đúng rồi, sao ta không dùng cách ngược lại để suy nghĩ, chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, trách ai cũng đã không quan trọng nữa, cho dù giết Nguyên Ưng thì có sao? Bây giờ ta và Nguyên Mẫu Đơn đã có danh nghĩa phu thê rồi, cũng đã thực sự là phu thê rồi, có cắt thế nào cũng không đứt, nếu ván đã đóng thuyền thì ta còn rối rắm cái gì, mẹ nó, cứ cưa cô ta thôi.
.Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên đứng dậy, đi nhanh về hướng Nguyên gia bảo.
.Đến Nguyên gia bảo đã là lúc mặt trời ngả về tây rồi.
.- Cô gia về rồi !
.Là một nam nhân trung niên mở cửa giúp Hàn Nghệ.
.Bây giờ người trông cửa đều là cấp bậc quản gia, tôi tớ bình thường sớm đã điều đi rồi, dù sao thì chuyện hôn sự này không tiện để quá nhiều người biết, người ở đây, hoặc là người của Nguyên gia, hoặc chính là tâm phúc của bọn họ.
.- Ừ!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, đột nhiên hỏi: - Mẫu Đơn không ra ngoài phải không.
.- Không có!
.Quản gia kia lắc đầu.
.Cũng phải, tối qua ta mạnh như vậy, nàng có thể xuống giường hay không cũng là một vấn đề, đáng tiếc là có ảnh hưởng của thuốc, haiz, hữu danh vô thực a, tên Nguyên Ưng này đúng là một tên khốn khiếp, làm hỏng thanh danh của ta. Hàn Nghệ vừa lẩm bẩm vừa đi về hướng tân phòng, đi đến nửa đường, chợt thấy Nguyên Nhạc đang đi lại trong viện, vội vàng vẫy tay nói: - Nhị bá!
.Một tiếng nhị bá này rõ ràng là đã thân thiết hơn trước đó nhiều rồi.
.Nguyên Nhạc đã nghe ra, trong lòng cực kỳ vui vẻ, có thể thấy động phòng hoa chúc là việc hết sức cần thiết, nếu không cứ cảm giác có chút xa lạ và gò bó. Không đợi Hàn Nghệ đến gần, có vẻ hơi ngạc nhiên, nói:
.- Sao ngươi lại về rồi, ta nghe Mẫu Đơn nói, bệ hạ triệu ngươi vào cung, mấy ngày nay sẽ không đến mà.
.Hàn Nghệ nói: - Là có chút việc, nhưng không đến mức mười canh giờ đều không được nghỉ ngơi, ta và Mẫu Đơn vừa mới thành hôn, bận đến đâu cũng phải ở cùng cô ấy a!
.- Tốt tốt tốt! Chỉ bằng câu nói này của ngươi, Mẫu Đơn đi theo ngươi, lão hủ cũng yên tâm rồi.
.Nguyên Nhạc mừng rỡ, ông ta không phải gia chủ, không lạnh lùng như Nguyên Hi, ông ta vô cùng thích đứa cháu gái Nguyên Mẫu Đơn này, trước đây Nguyên Mẫu Đơn có thể lên làm người chủ quản, ông ta đã có sự trợ giúp cực lớn, đột nhiên liếc nhìn mặt Hàn Nghệ, nói:
.- Mặt của ngươi sao thế?
.Hàn Nghệ thành thật nói: - Mẫu Đơn đánh.
.Nguyên Nhạc kinh ngạc nói: - Tại sao nó đánh ngươi? Hai đứa vừa mới thành hôn a!
.Hàn Nghệ thở dài: - Chuyện này cũng không thể trách cô ấy được, đêm qua có một con muỗi cứ bay qua bay lại ở đó, ồn chết đi được, đánh đến nửa đêm cũng không đánh được, sau đó con muỗi kia đậu trên mặt ta, ta liền bảo Mẫu Đơn đánh thật mạnh, tuyệt đối không thể tha cho nó, nhất định phải đánh chết, ta tưởng là nữ nhân sức lực không lớn, nhưng không ngờ rằng kết quả lại thành như thế này!
.Nguyên Nhạc sửng sốt hồi lâu, đột nhiên bật cười ha hả, nói: - Không phải là ngươi không biết Mẫu Đơn tập võ từ nhỏ, thủ đoạn không yếu hơn nam nhân đấy chứ.
.- Cũng biết, nhưng không để ý, lần sau ta sẽ tự đánh.
.Hàn Nghệ nói xong liền khẩn trương nói sang chuyện khác: - Đúng rồi, Mẫu Đơn đang ở trong phòng phải không.
.- Có.
.Nguyên Nhạc nói xong, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, nhỏ giọng nói: - Đúng rồi, Hàn Nghệ, có chuyện ta phải dặn dò ngươi một câu.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Chuyện gì?
.Nguyên Nhạc liếc chung quanh một cái, mới nói: - Mẫu Đơn tuy đã từng xuất giá một lần, nhưng vẫn là tấm thân trinh nữ, ngươi nên quý trọng nói nhiều hơn mới phải, không thể chỉ chú ý đến mình sảng khoái.
.- Hả?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Nhị bá, người nói câu này là ý gì?
.Nguyên Nhạc nói:
.- Cả ngày hôm nay Mẫu Đơn không ra ngoài, chỉ bảo Đóa Lạp đến nói với chúng ta là nó có chút không khỏe, không thể kính trà cho chúng ta, lão hủ là người từng trải, tình huống này lão hủ có thể không rõ sao.
.Đúng là không xuống giường được à? Ha ha ha! Lão già này cũng đúng là có chút thú vị, nhưng mà, chuyện này ông phải đi trách Nguyên Ưng a! Thật không biết ông ta đã bỏ thuốc gì, mạnh như vậy, đến chuyên gia như ta còn không thể kháng trụ. Hàn Nghệ gãi đầu, vờ xấu hổ nói: - Không phải là nhị thúc người căn dặn ta mau chóng sinh con sao, ta có thể không cố gắng một sao.
.Nguyên Nhạc vừa nghe, lại vui vẻ, cười toe toét nói: - Nhưng ta cũng phải phân nặng nhẹ a, được rồi được rồi, cũng không phải là lão hủ muốn trách ta, sau này chú ý một chút là được rồi, mau đi tìm Mẫu Đơn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận