Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 949: Bần đạo Vương Trùng Dương

..
.Cho nên là, kế hoạch không bao giờ theo kịp biến hóa. Trước khi Hàn Nghệ tới, hắn chỉ mang ý định đánh bóng bản thân, không hề muốn lún sâu vào việc này, nhưng hắn không thể ngờ rằng, sự việc lại dẫn tới cục diện ngày hôm nay.
.Việc đã tới nước này, hắn không thể không đứng ra, đặc biệt là kế hoạch tàn sát của Vương Văn Độ, đã nghiêm trọng tổn hại lợi ích căn bản của hắn. Nếu nói rằng Vương Văn Độ tàn sát người Hồ, có thể thấy trước được rằng, cuộc chiến Hồ Hán sẽ ngày càng khốc liệt, mà người Hồ vùng này khống chế con đường tơ lụa, là căn bản của buôn bán. Hàn Nghệ không ngừng tăng cường sức sản xuất trong nước, buôn bán thì buộc phải đi theo con đường này, ngươi làm vậy, việc buôn bán tất gặp cản trở, cho nên hắn buộc phải ngăn cản Vương Văn Độ.
.Ngoài ra, hắn muốn tiếp nhận tập đoàn Quan Lũng, đối với hắn mà nói, đây là cơ hội để tạo mối quan hệ tốt với lực lượng quân sự tập đoàn Quan Lũng. Còn có rất nhiều lí do có lợi cho hắn, cân nhắc kĩ lợi hại, hắn mới quyết định lao vào.
.Nhưng Hàn Nghệ cũng đâu phải thánh, một mình khuất phục toàn quân A Sử Na Hạ Lỗ dưới lưỡi đao Đường quân, thì chỉ còn một cách duy nhất, đó là lừa, là tay nghề của hắn.
.Hàn Nghệ nói hắn không dám lâm trận, hắn cảm thấy vậy là quá nguy hiểm, đó là sự thật, thật 100%, nhưng không thể nói là Hàn Nghệ nhát gan. Bùi Hành Kiệm, Tô Định Phương cũng đâu phải đám chuột nhắt, nhưng bọn họ chắc chắn là thà lên chiến trường mà chém giết quân địch, cũng không muốn một mình tới đây, bọn họ sẽ thấy chẳng còn gì nguy hiểm hơn thế.
.Đó là bởi thế mạnh của mọi người là khác nhau. Bảo Hàn Nghệ đánh giặc, hắn chắc chắn sẽ cao chạy xa bay, nhưng bảo hắn đi lừa đảo, thì cho dù có chui vào long đàm hổ huyệt, cũng vẫn vô cùng bình tĩnh, bởi vì hắn đã kinh qua vô số lần, đã sớm thích ứng rồi.
.Hôm nay, bên dòng Toái Diệp đón một đám khách không mời mà đến, chỉ thấy hơn vạn nhân mã đóng quân nghỉ ngơi bên bờ sông. Từng đàn ngựa chiến ra sông uống nước. Dòng Toái Diệp dài là vậy nhưng dường như cũng trở nên chật chội bởi đám ngựa chiến đói khát kia, từng con từng con tranh nhau lên phía trước. Ngựa đã vậy rồi, người càng không cần phải nói. Mặc dù là ngày đại hàn, nhưng từng binh sĩ Đột Quyết vẫn cứ bò cả ra bờ sông uống từng ngụm nước lớn.
.Chạy trốn mấy ngày liền, bọn họ đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.
.Chợt thấy một người đàn ông trung niên ngồi bên bờ sông, thân bọc da hổ, đầu cắm lông chim, tóc đuôi sam cuộn một vòng quanh trán, trên khuôn mặt đầy dữ tợn lại hiện lên một vẻ buồn bực.
.Người này chính là A Sử Na Hạ Lỗ.
.Trận đại chiến này, bọn họ tổn thất nghiêm trọng, gần như không còn nhìn thấy tia hi vọng nào nữa.
.- Cha, uống chút nước đi đã!
.Một chàng thanh niên trẻ tuổi đầu đội mũ chồn cầm một túi đựng nước bằng da tới, đưa cho A Sử Na Hạ Lỗ.
.Người này chính là Hí Vận con trai của A Sử Na Hạ Lỗ. Chính là gã ta đã thống lĩnh hai vạn tinh binh đánh chặn quân Đường ở Ưng Sa Xuyên. Thật là hổ phụ sinh hổ tử.
.A Sử Na Hạ Lỗ đỡ lấy túi nước, còn chưa đưa vào miệng, thì đột nhiên đập mạnh túi nước xuống đất, rồi than "ai da" một tiếng.
.Gã không cam tâm. Nếu là thực lực kém thì thôi, đằng này nhìn thấy rõ ràng chỉ cần một trận là đánh bại quân Đường, tuyệt đối không thể ngờ rằng trong nháy mắt lại đột nhiên chui đâu ra một đội quân Đường nữa, khiến bọn gã bị đánh tan tác, nên gã thấy không phục.
.Những người xung quanh thấy vậy cũng mặc kệ, tất cả cúi đầu xuống, trong chốc lát không khí trở nên tĩnh lặng.
.Hí Vận nhặt túi nước lên nói: - Cha, người Hán chẳng phải là có câu hô hào rằng chỉ cần núi xanh còn đó, thì không sợ không có củi đốt đó sao. Phía trước chính là Toái Diệp trấn, ở đó có đủ lương thực, chúng ta tới đó nghỉ ngơi chỉnh đốn đã, rồi lại tính tiếp.
.Câu chuyện đang nói dở, chợt có một lính cưỡi ngựa phi như bay từ phía sau tới nói: - Khởi bẩm Đại Hãn, chúng thần đã thăm dò kĩ càng, phía sau không có quân dịch truy đuổi.
.Lời vừa dứt, tướng sĩ Đột Quyết lúc này mới thở phào một hơi.
.Một viên đại tướng nói: - Thật là kì quặc! Cả đoạn đường tới đây, chưa từng thấy có quân địch truy đuổi, theo lí mà nói, quân Đường phải thừa thắng mà truy kích mới đúng.
.Người này mặt vuông miệng rộng, tướng mạo hung ác, chính là Lĩnh Ban Tà của Thử Ni Thi Bộ. Thực ra đợt phản công đó chính do y và Hí Vận vạch kế hoạch, chỉ tiếc là thất bại trong gang tấc.
.Nhiều người khác cũng nhao nhao gật đầu, điều này thật quá quỷ dị.
.Tuy nhiên, bất luận thế nào, không truy đuổi thì đương nhiên là điều tốt. Bọn họ bây giờ thực sự chẳng còn sức đâu mà đánh, chỉ muốn tránh quân Đường càng xa càng tốt.
.Thế nhưng, A Sử Na Hạ Lỗ mang trong mình hùng tâm tráng chí thì lại cảm thấy vô cùng mất mát. Công sức chuẩn bị mười năm nay, trong chốc lát đã đổ xuống sông xuống bể. Mặc dù với cục thế hiện tại, chỉ đành cốt sao giữ được mạng sống, nhưng đây không phải là thứ gã muốn có. Cái gì mà núi xanh còn chẳng sợ không có củi đốt, gã tự hỏi chẳng còn mấy cái mười năm như thế nữa, gã hiện giờ vô cùng chán chường, có chút nhụt chí.
.Đúng vào lúc này, một binh sĩ đi tới nói: - Khởi bẩm Đại Hãn, tiểu nhân thấy bên bờ sông có một người Hán.
.Chỉ cần nhắc đến "người Hán" thì đám tướng sĩ Đột Quyết quanh đó đều nghiến răng nghiến lợi.
.A Sử Na Hạ Lỗ cau mày hỏi: - Người Hán? Là người nào vậy?
.- Tiểu nhân không biết.
.Tên lính đó nói: - Khi tiểu nhân nhìn thấy người đó, hắn đang vẽ tranh bên bờ sông, thế là tiểu nhân đi tới dò hỏi, hắn nói là hắn đang ở đó đợi Đại Hãn.
.- Đợi ta?
.A Sử Na Hạ Lỗ nhướn mày hỏi.
.Hí Vận nói: - Chỉ một mình hắn?
.- Đúng vậy.
.- Thế sao ngươi không gọi hắn tới đây.
.- Hắn nói là hắn đang chờ đợi, chứ không cầu kiến.
.- Là ý gì vậy?
.- Là muốn Đại Hãn đích thân tới gặp hắn.
.- Làm gì có chuyện đó, tên người Hán này thật khinh người quá đáng. Ban Tà tức giận nói.
.Một đám tướng sĩ Đột Quyết la hét muốn lột da róc xương tên này.
.- Đợi đã! A Sử Na Hạ Lỗ giơ tay lên nói: - Người nay sao lại biết ta sẽ tới đây?
.Các tướng sĩ đều sửng sốt, đúng vậy, bọn ta bỏ chạy tới đây, việc này làm gì có ai khác biết chứ!
.- Đi! Tới xem xem.
.A Sử Na Hạ Lỗ cùng với một đám tướng sĩ đứng đậy, đi theo tên lính kia men theo bờ sông.
.Đi được một lát, thì nhìn thấy một thanh niên trên mình khoác đạo bào ngồi trước tấm gỗ dựng thẳng lên, tay cầm bút lông đang vẽ gì đó.
.Mấy người A Sử Na Hạ Lỗ đưa mắt nhìn nhau, sau đó bước tới.
.Vị đạo sĩ đó dường như chưa chú ý tới bọn họ, vẫn đang tập trung cao độ vẽ tranh.
.- Này! Tiểu đạo sĩ! Đại Hãn chúng ta đã tới rồi.
.Tên lính kia nhanh nhảu dùng thứ tiếng Hán lơ lớ ngoạc mồm hét lên.
.Vị đạo sĩ kia vừa vẽ vừa nói: - Các hạ chính là A Sử Na Hạ Lỗ?
.Ngay cả nhìn cũng không thèm!
.Hí Vận giận dữ nói: - Thật không ra thể thống gì, tên tiểu đạo sĩ kia dám gọi thẳng tên của cha ta, hôm nay ta phải giết ngươi.
.Nói rồi liền rút thanh loan đao ra.
.Vị đạo sĩ kia chẳng động tĩnh gì, vẫn tiếp tục vẽ.
.A Sử Na Hạ Lỗ ngăn Hí Vận lại nói: - Ta chính là A Sử Na Hạ Lỗ.
.Cha con gã trước kia nương tựa Đường triều, tinh thông Hán ngữ, nói lưu loát hơn tên lính kia nhiều.
.- Chào Đại Hãn!
.Đạo sĩ rốt cuộc cũng lịch sự hơn, nhưng ngay sau đó lại nói: - Tuy nhiên Đại Hãn liệu có thể đợt ta một lát. Ta vẽ xong bức tranh này đã.
.Quân Đường ngươi kiêu ngạo thì cũng phải, dù sao các ngươi bây giờ đúng là đang rất mạnh, nhưng lúc này ngươi chỉ có một mình, còn dám bắt Đại Hãn bọn ta phải đợi, người Hán các ngươi thật quá kiêu ngạo đó.
.Lần này không chỉ có Hí Vận nữa, mà cả đám tướng sĩ của A Sử Na Hạ Lỗ đều giận dữ sôi máu, cả đám một vẻ gằm ghè.
.A Sử Na Hạ Lỗ nhướn mày tỏ vẻ không vui, mặc dù ta đã thua, nhưng ta cũng là một Đại Hãn, chợt đưa ánh mắt liếc xuống phía chân vị đạo sĩ, thì ra xung quanh còn có mấy bức tranh rơi dưới chân, gã lập tức giơ tay ra hiệu, đám tướng lĩnh phía sau lập tức im bặt.
.A Sử Na Hạ Lỗ nhặt một bức tranh lên, đột nhiên sắc mặt cả kinh, cảnh sắc trong tranh chính là cảnh sắc Ưng Sa Xuyên, còn nội dung bức tranh chính là trận đại chiến mấy hôm trước, hơn nữa vẽ rất đẹp, bọn họ đã từng thưởng thức tranh người Hán, nhưng chưa từng gặp tranh nào thế này, vẽ giống y như thật.
.Hí Vận đứng cạnh cũng sững sờ, vội nhặt một bức lên, xem xong kinh ngạc, sau đó đưa cho A Sử Na Hạ Lỗ nói: - Cha, cha xem này!
.A Sử Na Hạ Lỗ đỡ lấy xem, trong bức vẽ là cảnh tượng một đại quân hỗn loạn bỏ chạy, chẳng cần hoài nghi, chính là vẽ bọn họ.
.Hí Vận lại nhặt một bức vẽ khác đưa cho A Sử Na Hạ Lỗ.
.Bức này còn càng khiến người ta khiếp sợ hơn.
.Cảnh tượng trong tranh chính là cảnh tượng trước mặt, còn người trong tranh chính là bọn họ, một đạo sĩ đang vẽ tranh, một đám người mặc quần áo Hồ đứng bên cạnh, trong đó có một ngươi đầu cắm lông chim, khoác trên mình da hổ, đặc biệt nổi bật, nhưng là vẽ xiên, nên chỉ nhìn thấy một bên mặt của vị đạo sĩ.
.Nhưng nhìn thế nào thì cũng thật là quá giống.
.Người này là thần tiên sao?
.Đám người A Sử Na Hạ Lỗ chợt thấy kinh hãi, nhưng gã chợt nghĩ đến một vấn đề, 3 bức tranh trước mặt gã, có 2 bức là vẽ quá khứ và hiện tại rồi, vậy thì bức tranh mà hắn đang vẽ, liệu có phải là vẽ tương lai, trong lòng hoài nghi không dứt, nhưng không dám làm phiền vị đạo sĩ kia nữa, mà chỉ đứng yên lặng bên cạnh chờ đợi.
.Ước chừng thời gian 3 tuần hương.
.Vị đạo sĩ rốt cuộc cũng đặt cây bút lông xuống, khẽ thở phào một hơi.
.Bọn A Sử Na Hạ Lỗ vội tiến lên phía trước nhìn.
.Nhưng lại thấy thế cục trong bức tranh lại có sự biến hóa kinh thiên động địa, chỉ thấy quân Đường bị vùi trong tuyết, kêu trời than đất, bỏ chạy tán loạn, còn các dũng sĩ Đột Quyết lại đang ra sức chém giết quân Đường. Ngoài ra, ở góc trên bên trái của bức tranh, một vị đạo sĩ đang làm phép, còn một người thì đứng trước đạo đàn cười ha hả. Người này đầu cắm lông chim, khoác trên mình tấm da hổ, nhưng do là cảnh ở xa nên không nhìn rõ mặt, tuy vậy vẫn có thể nhận ra đó chính là A Sử Na Hạ Lỗ.
.Việc này--- !
.Chẳng đợi mọi người bừng tỉnh lại, vị đạo sĩ kia đã lấy bức tranh xuống, rồi đứng lên, hướng về phía A Sử Na Hạ Lỗ chắp tay nói: - Bần đạo vừa rồi đắc tội, mong Đại Hãn lượng thứ, bức tranh này coi như chút lễ mọn bần đạo kính tặng Đại Hãn, mong có thể bù đắp tội thất lễ vừa rồi của bần đạo.
.Câu này mới giống tiếng người chứ!
.A Sử Na Hạ Lỗ đâu còn tâm trí gì mà trách hắn, liền hỏi: - Ngươi là ai?
.Đạo sĩ ngẩng đầu lên nói: - Bần Đạo Vương Trùng Dương, là một đạo sĩ dưới chân núi Chung Nam.
.- Vương Trùng Dương?
.A Sử Na Hạ Lỗ khẽ cau mày, chưa từng nghe Đại Đường còn có một nhân vật thế này!
.Đạo sĩ cười nói: - Bần đạo nếu như đã nổi danh Đại Đường, thì đâu cần phải tới đây.
.Cái gì mà Vương Trùng Dương, là tên một nhân vật trong Anh Hùng Xạ Điêu, còn ai vào đây nữa, chính là Hàn Nghệ.
.Một khi lão thiên đã bắt đầu đi lừa đảo, thì hoặc là giả ngu, hoặc là tỏ ra nguy hiểm, thay đổi kiểu gì thì bản chất nó vẫn vậy.
.Hàn Nghệ lần này lựa chọn cái thứ hai, tỏ ra nguy hiểm.
.Thực ra thứ mà hắn đang vẽ là tranh sơn dầu, là thứ hắn am hiểu nhất, tuy nhiên, hắn chưa từng đem ra để lòe bịp, bởi hắn cảm thấy chẳng cần thiết phải vậy. Vẽ tranh đối với hắn mà nói, cũng là một phương pháp tĩnh tâm dưỡng tính, nó giống như gảy đàn vậy, chỉ có thế thôi, chỉ là thi thoảng mang ra tán gái, cho tới sau khi hắn gặp Tiêu Vô Y, thì mới không cần những thứ này nữa.
.A Sử Na Hạ Lỗ ngẩn người ra, người này sao lại biết những gì ta đang nghĩ trong lòng, đoạn hỏi: - Sao ngươi lại ở đây?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta tới đây là để đợi Đại Hãn.
.A Sử Na Hạ Lỗ nói: - Sao ngươi biết ta sẽ tới đây?
.Hàn Nghệ cười nói: - Toái Diệp trấn là giao thông yếu huyệt, hơn nữa nơi này có sản lượng nông nghiệp rất lớn, Đại Hãn đại bại mà rút lui, lương thực mang theo e rằng cũng chẳng còn là bao, các bộ lạc xung quanh không thể nuôi nổi hơn vạn người thế này, duy chỉ có Toái Diệp trấn là đủ cung cấp cho Đại Hãn, ngoài nơi này ra, Đại Hãn chẳng còn nơi nào khác mà đi cả.
.Ai ôi! Thằng nhãi này lợi hại thật đó!
.A Sử Na Hạ Lỗ có phần kinh ngạc, rồi hỏi tiếp: - Xin hỏi đạo trưởng, bức tranh này của ngươi có ý nghĩa gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Bần đạo vẽ bừa, khiến Đại Hãn cười chê rồi, thực ra thứ mà bần đạo vẽ là quá khứ, hiện tại và tương lai.
.- Tương lai?
.Hí Vận kinh ngạc nói: - Lẽ nào ngươi là thần tiên?
.Hàn Nghệ nói: - Bần đạo không phải thần tiên, chỉ là tập tành được một vài đạo pháp, thế nhưng vẫn chưa đáng nhắc đến.
.Hí Vận lại hỏi: - Vậy sao ngươi lại biết tương lai?
.Hàn Nghệ cười nói: - Tương lai là gì? Ta biết ngày mai mặt trời sẽ mọc, đó có tính là dự liệu được tương lai không?
.- Thế thì sao tính được, ta cũng biết.
.- Không phải là được rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Cái gọi là tương lai, thực ra đều do con người tạo ra cả, giống như năm xưa Hiệt Lợi bất ngờ đánh Trường An, ta nghĩ trước khi Hiệt Lợi xuất chinh, đã dự tính được mình có thể tiến quân thần tốc, xộc thẳng tới Trường An, đó là mưu kế vậy, chứ đâu phải dự liệu tương lai.
.- Mưu kế?
.A Sử Na Hạ Lỗ khẽ cau mày.
.Hàn Nghệ nhếch một bên mép, cười nói: - Nếu như Đại Hãn tin tưởng bần đạo, bần đạo có thể giúp Đại Hãn chuyển bại thành thắng, tiêu diệt quân Đường dễ như trở bàn tay, đồng thời chiếm lại đất cũ của Đột Quyết, trở thành một bá chủ phương bắc nữa sau Hiệt Lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận