Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 459.2: Sỉ nhục

.Đám người Cố Ngôn Thương nghe thấy mà vẻ mặt mờ mịt.
.Ngược lại tên gian thương Lạp Mỗ Hi Đức lại lẩm bẩm nói: - Ý của Hàn tiểu ca lẽ nào là nói, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực mở rộng thị trường lớn hơn một chút.
.Thật ra Lạp Mỗ Hy Đức là người Do Thái, coi việc buôn bán là vinh quang. Ngươi đừng thấy ông ta bình thường hi hi ha ha, nhưng mỗi bước đi của ông ta đều chính xác đúng chỗ, kiếm được không ít tiền ở ngõ Bắc.
.- Chính là đạo lý này.
.Hàn Nghệ gật đầu, nói:
.- Các vị muốn đối phó ngõ Bắc ta, đơn giản cũng là vì ngõ Bắc chúng ta cướp khách hàng của các vị, nhưng tại sao các vị không nghĩ chuyện mở rộng khách hàng nhiều hơn. Bây giờ còn có rất nhiều người nằm ngoài chuyện buôn bán, còn có rất nhiều người nằm trong số khách hàng đợi chúng ta khai quật, ví dụ như ngày nữ nhân. Lúc trước nữ nhân rất ít khi ra khỏi cửa, vậy thì lợi ích mà ngày nữ nhân ra đời chính là vốn dĩ không có lợi ích gì, đây chính là quần thể khách hàng mới.
.- Còn có chợ đêm, chợ đêm vốn không có, vậy thì sau khi chợ đêm xuất hiện lợi ích sản sinh ra sẽ được tăng lên, đây mới là chính đạo. Cho dù ngõ Bắc chúng ta đóng cửa, nhiều lắm thì các vị cũng giống như lúc trước, đầu năm là có thể tính được thu nhập cuối năm, chống đến chết cũng chỉ như vậy, làm ăn còn gì thú vị chứ? Việc mà chúng ta phải làm bây giờ chính là bảo vệ tốt thị trường hiện có, đồng thời tiếp tục mở rộng quy mô thị trường, khai thác nhiều khách nhân hơn nữa, khai thác nhiều lợi ích hơn nữa.
.- Thật ra đạo lý này, Thái Tông thánh thượng đã nói cho chúng ta biết từ sớm rồi. Thời kỳ đầu khi Đại Đường ta dựng nước, ruộng đất có bao nhiêu chứ, mà bây giờ ruộng đất có bao nhiêu. Nếu Thái Tông thánh thượng suy nghĩ giống các vị, vậy chẳng phải là phải căn cứ vào số lượng ruộng đất hiện có để xác định nên có bao nhiêu người sống sót, những người còn lại đều giết sạch toàn bộ. Thường nói thượng bất chính hạ tắc loạn, ta rất buồn bực là thượng chính rồi mà sao hạ lại loạn quá mức như vậy chứ. Lòng dạ thiên tử của chúng ta rộng lớn như vậy, sao lại có một đám con dân lòng dạ hẹp hòi như các vị chứ.
.Sắc mặt thay đổi cũng quá nhanh rồi, thương nhân hai chợ đều trợn mắt bất mãn trừng Hàn Nghệ. Chúng ta đã như vậy rồi mà ngươi còn mắng người, không khỏi cũng quá khinh người rồi.
.Cố Ngôn Thương đã già rồi, bị một tiểu tử chưa đến hai mươi châm biếm thẳng mặt như vậy, trong lòng vô cùng không vui, nói: - Hàn tiểu ca, ngươi nói vậy không khỏi hơi quá đáng rồi.
.- Quá đáng? Hàn Nghệ cười ha ha, nói: - Ta đã vô cùng nể mặt các vị rồi. Nói đến cùng, các vị cũng chỉ còn lại mỗi một đôi mắt có thể trừng ta thôi. Nói đoạn, hắn đưa ngón tay út ra, đặt ngón cái lên đó so sánh, nói: - Chỉ với chút lòng dạ đó của các vị, thật sự không phải ta khinh thường các ngươi, cho dù làm ăn cả đời cũng chỉ như vậy thôi. Các vị đừng có không phục, Hàn Nghệ ta mới đến đây, thời gian chỉ mới một năm mà làm ăn đã lớn như vậy rồi. Nếu ta là các vị, ta làm gì còn tâm tình ngồi đây tán gẫu, từ sớm đã hổ thẹn đi nhảy giếng rồi.
.- Nhưng các vị có biết hay không, tại sao lại như vậy, chính là vì ta vẫn luôn cực lực ấp quả trứng này thành gà, ta một lòng đều nghĩ cho thị trường này, điều mà ta nghĩ trong lòng chính là giúp thương nhân ngõ Bắc ta kiếm được càng nhiều tiền hơn, cho nên mọi người đều nguyện ý đến ngõ Bắc của ta, còn các vị thì sao? Các vị chỉ nhìn chằm chằm chút tiền đó, sợ bị người khác lấy nhiều thêm một văn, lòng dạ của các vị đã quyết định cuộc đời của các vị rồi.
.Bốp!
.Cố Ngôn Thương thực sự nhịn không được nữa, vỗ mạnh bàn một cái, đứng phắt dậy nói: - Hàn Nghệ, ngươi không khỏi cũng quá cuồng vọng rồi. Phải, bây giờ ngươi chiếm thế thượng phong, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi có thể quyết định cuộc đời của chúng ta. Nếu chúng ta thật sự liều các chết lưới rách với các ngươi, ngươi cũng chưa chắc có thể thắng được.
.Những thương nhân còn lại đều đứng dậy, lần lượt trợn mắt nhìn sang.
.- Không phải là chưa chắc, mà là nhất định.
.Hàn Nghệ cười nhạt một tiếng, nói: - Cứ nói Cố gia các ông đi. Cố gia các ông có vinh dự trăm năm của Cố gia ở chợ Tây, gốc rễ cắm sâu, chủ yếu là làm ăn nông nghiệp, có rất nhiều khách hàng ổn định, nhưng bây giờ năm nào thu hoạch cũng được mùa, đại đa số dân chúng có thể tự cung tự cấp, giá gạo cũng vô cùng thấp, hơn nữa quốc lực Đại Đường chúng ta phát triển không ngừng. Dân chúng giàu có, vậy thì thị trường tương lai của ngành gạo chắc chắn là những ngành nghề liên quan đến ẩm thực như tửu lâu, quán rượu, thanh lâu, nhà trọ vân vân, nhưng Cố Ngôn Thương ông có thể giúp những ngành nghề này mời gọi được càng nhiều khách nhân sao? Có thể giúp bọn họ làm lớn làm mạnh sao?
.- Cho dù ông có thể, ông cũng không có tấm lòng đó, nhưng ta có thể, ta cũng sẽ giúp bọn họ kiếm được càng nhiều tiền hơn. Ta đây cũng không phải là khoác lác, đừng nói chi xa xôi, bây giờ chỉ cần ta cho kịch nói, tiểu phẩm, Giọng hát hay của ta đến tửu lâu của bọn họ diễn, bọn họ nhất định sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn, tin rằng đến lúc đó chỉ cần ta vừa mở miệng thì sẽ không ai làm ăn với Cố gia các ông nữa, mất đi con đường này, Cố gia các ông cũng chỉ như vậy mà thôi.
.Nói xong, hắn khẽ mỉm cười, nhìn Cố Ngôn Thương, nói: - Nếu Cố lão không tin, chúng ta có thể đơn độc thử xem. Cố gia trăm năm chỉ có thể chứng minh một điểm duy nhất là Cố gia các ông làm lâu hơn ta một chút mà thôi, những thứ còn lại đều không chứng minh được gì cả.
.Tiền Đại Phương đột nhiên cười nói: - Ngụy Thanh, Hàn tiểu ca nói Cố Tổng Hành, ngươi lau mồ hôi cái gì.
.- Ta ta nóng không được sao?
.Trên mặt Ngụy Thanh lúc trắng lúc đỏ, trắng đại diện cho sợ hãi, đỏ đại diện cho xấu hổ, bởi vì ông ta cũng bán gạo nha!
.Hàn Nghệ cười nói: - Các vị không cần phải sợ hãi, ta sẽ không làm như vậy, bởi vì quả trứng này còn chưa ấp thành gà đâu. Nếu đập nát nó, vậy không thể ấp thành gà được, cho dù một mình ta nuốt vào, cũng chỉ vậy mà thôi. Nói đoạn hắn đứng lên, cười nói với Cố Ngôn Thương: - Cố lão, mời ngồi.
.Lại nói với những thương nhân kia: - Đều ngồi xuống đi.
.Khóe miệng Cố Ngôn Thương run rẩy mấy cái, cuối cùng vẫn ngồi xuống, vừa rồi Hàn Nghệ nói vậy đích thực là nói cho ông ta không dám nóng nảy, ông ta sợ từ trong nội tâm.
.Mà những thương nhân còn lại đều nhìn nhau, cũng đều ngồi xuống. Cho đến lúc này, bọn họ mới hiểu, Hàn Nghệ còn chưa chơi thật với bọn họ. Rốt cuộc hắn có bao nhiêu thủ đoạn còn chưa dùng đến, thật sự là sâu không lường được.
.Hàn Nghệ đi đến chính giữa, cảm khái nói: - Sĩ nông công thương, sĩ đứng đầu, thương đứng cuối, địa vị của thương nhân là ti tiện nhất, đừng thấy chúng ta đánh đến ầm ĩ, nhưng trong mắt người ta chỉ là một đám chó cắn nhau. Thật ra mọi người đều là thương nhân, đều không dễ dàng gì, tội gì làm khó lẫn nhau chứ, các vị nói đúng không?
.Nói tới đây, ngữ khí của hắn lại hòa hoãn mấy phần.
.Nhắc tới cũng kỳ lạ, ngữ khí của hắn vừa hòa hoãn, đám người Ngụy Thanh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, hơn nữa cây này cũng thu hút được sự hưởng ứng của mọi người, đều gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận