Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1365: Tự thấy không bằng

.- Tiểu nhân tham kiến Hàn Thị Lang.
.Người tới chính là đám người Khuyển Nha. Khi Khuyển Nha nhìn thấy Hàn Nghệ, từ trước giờ y vốn không tùy tiện nói cười, nhưng cũng kích động đến nước mắt lưng tròng, mạng nhỏ của mình coi như đã giữ được rồi. Nếu như Hàn Nghệ có bất trắc gì, Nguyên Ưng thật sự sẽ làm thịt bọn họ mất.
.- Có tin tức của những người khác không? Hàn Nghệ lập tức hỏi.
.Khuyển Nha lắc đầu nói: - Đầu chỉ bảo chúng ta đợi ở đây.
."Đầu" mà y nói chính là Liễu Như Phong.
.- Ở đây?
.- Vâng, vì nơi này là sa mạc chưa có ai đến. Chính vì vậy ở lại đây vô cùng an toàn.
.- Ta lại không có nhiều thời gian như vậy.
.Hàn Nghệ quả quyết nói: - Để hai người lại đợi ở đây. Những người còn lại theo ta về thành Phục Sĩ.
.- Thành Phục Sĩ? Khuyển Nha kinh ngạc hỏi:
.- Lẽ nào không phải là quay về Trường An sao?
.- Trước tiên tạm thời không về. Hàn Nghệ nói.- Chúng ta phải nhanh chóng đến thành Phục Sĩ.
.Khuyển Nha nhíu mày nói: - Hàn Thị lang, tiểu nhân to gan nói một câu, hiện giờ bên ngoài là tình hình gì, chúng ta đều không biết, nếu tùy tiện đi ra ngoài, sẽ vô cùng nguy hiểm. Chúng ta nhất định phải bảo vệ sự an nguy của ngài.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vì thế, ta nhất định sẽ đưa ngươi theo.
.Trần Thạc Chân nói: - Ta nghĩ y nói rất đúng. Nếu như thật sự là Lộc Đông Tán đang làm trò quỷ, nếu như lão ta đã có thể mua chuộc A Bố La, vậy thì cũng có thể mua chuộc những người khác. Chúng ta căn bản không biết ai là địch ai là bạn, vả lại, hiện giờ sắc trời cũng đã tối, ở trong sa mạc này rất dễ bị lạc đường. Sao chúng ta không ở đây đợi những người khác, sáng sớm ngày mai hãy xuất phát.
.Hàn Nghệ nhìn sắc trời, nhăn mày, trong mắt hiện lên một tia lo lắng. Đấu tranh một hồi, hắn thở dài một hơi nói: - Được rồi.
.Khuyển Nha lập tức cho người tuần tra xung quanh, sau đó tháo dù lượn ra, đốt một đống lửa, lại lấy ra một chút thức ăn và rượu, chia cho Hàn Nghệ bọn họ, thậm chí còn mang cả da thú tới. Dù sao thì cũng lăn lộn cùng Nguyên Ưng. Nguyên Ưng đúng là một người vô cùng biết cách hưởng thụ cuộc sống. Đây đều là những đồ bắt buộc phải chuẩn bị.
.Hàn Nghệ ngồi bên cạnh đống lửa, vừa ăn thịt bò khô đặc sản của Thổ Dục Hồn, vừa suy nghĩ.
.- Hôm nay, hình như ngươi có chút kỳ lạ. Trần Thạc Chân đột nhiên đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, hỏi: - Cái gì mà có chút kỳ lạ?
.- Có chút vội vàng bất an. Trần Thạc Chân đáp.
.Hàn Nghệ hơi sững sờ, chợt cười nói: - Việc này rất bình thường. Bởi vì ta hoàn toàn là dựa theo kịch bản của người khác viết để đi. Đối với việc này, ta không có bất kỳ kế hoạch gì, điều duy nhất ta có thể làm chính là cố gắng cứu vãn thế cục.
.- Bất chấp tất cả sao?
.Hàn Nghệ suy tư một lúc, đáp: - Không đến nỗi như vậy. Không có gì quan trọng hơn so với người nhà của ta, nhưng mà Ta không muốn cứ mơ mơ hồ hồ như vậy mà rời đi. Ít nhất cũng phải làm rõ ràng chân tướng của cả câu chuyện. Còn nữa, mặc dù sự tình biến hóa vô cùng đột ngột, nhưng ta không nghĩ rằng ta đã thất bại, nếu như đã biến hóa, vậy thì nhất định có cơ hội.
.Trần Thạc Chân nói: - Nhưng ở lại nơi này quá nguy hiểm.
.Hàn Nghệ quay đầu lại, trịnh trọng nói: - Hứa với ta, nếu như thấy ta gặp nguy hiểm, nhất định phải bảo vệ ta quay về Trường An.
.Trần Thạc Chân cười lạnh một tiếng: - Ta sẽ chỉ giết ngươi trước tiên.
.- Tiểu Dã, ngồi lại đây một chút, đại ca hơi sợ tối.
.- Ồ.
.Tiểu Dã đang ăn vui vẻ, lập tức ngồi xuống bên cạnh Hàn Nghệ, lại tiếp tục ăn từng miếng lớn, nhìn ra được cậu vô cùng thích loại thịt bò khô này.
.Trần Thạc Chân liếc Tiểu Dã, không khỏi mím môi cười. Chỉ có điều xét về cải trang hiện tại của nàng ta, khiến cho người ta nhìn thấy mà có chút nổi da gà.
.Sau khi ăn xong, mấy người liền nằm trên tấm da thú, nhắm mắt nghỉ ngơi, dù sao thì đã bay lâu như vậy rồi, đều rất mệt mỏi.
.Cũng không biết đã ngủ bao lâu, chợt nghe thấy một trận tiếng vó ngựa, Hàn Nghệ mở mắt, vừa lúc nhìn thấy Khuyển Nha bước tới, bèn hỏi: - Chuyện gì vậy?
.- Cô Lang bọn họ đã về rồi.
.- Phải không?
.Hàn Nghệ đứng dậy, chỉ thấy Cô Lang dẫn theo một số Cấm vệ quân bước tới.
.- Ti chức tham kiến Hàn Thị lang.
.Những Cấm Vệ quân đó nhìn thấy Hàn Nghệ, người người đều muôn phần kích động.
.Hàn Nghệ nhìn thấy không quá hai ba chục người, bèn hỏi: - Tại sao chỉ có các người tới, những người khác đâu?
.Cô Lang lập tức giải thích cùng Hàn Nghệ một lượt. Thì ra sau khi bọn họ thoát khỏi truy binh, Liễu Như Phong trước tiên bảo bọn họ cởi hết đồ đang mặc, đổi thành đồ của hạ nhân, lại phân tán cả đoàn Cấm Vệ quân ra. Sau đó để cho Cô Lang bọn họ dẫn theo Cấm Vệ quân dựa vào con đường đã định trước đuổi theo đến nơi này. Nhìn từ một góc độ khác, cũng chính là tránh cho toàn quân bị diệt. Một khi bị kẻ địch phát hiện, vậy thì khẳng định không thể đến nơi này được, chỉ có thể tự cầu phúc thôi.
.Tới nửa đêm gần về sáng, lại có một vài đội ngũ lục tục đuổi tới. Cho đến khi trời sáng, cũng chỉ có một trăm người đến, vẫn còn một nửa chưa quay lại, thậm chỉ đến Liễu Như Phong cũng không lộ diện.
.Tuy trong lòng Hàn Nghệ có chút lo lắng, nhưng cũng không có cách nào. Hắn không thể xoay chuyển được gì, việc này thật sự là chỉ có thể nghe theo mệnh trời thôi. Thế là để lại một đội nhân mã nhỏ ở nơi này đợi, còn bản thân hắn cùng những người khác đến thành Phục Sĩ.
.Nhưng Khuyển Nha lại chia đội ngũ thành ba đội. Bởi vì nhiều người cùng đi chung như vậy, mục tiêu thật sự là quá lớn rồi. Vả lại phân thành ba đội, cũng có thể bảo vệ Hàn Nghệ rất tốt, chỉ cần có nguy hiểm, liền lập tức đi về hướng Đông Bắc, trở về Đại Đường.
.Một đường ra roi thúc ngựa, trên đường đi i gặp rất ít người. Bởi vì dân du mục quá nửa là cư trú ở bên cạnh nguồn nước, cũng, tại sao nơi ở của bộ lạc Xích Hải và bộ lạc Bạch lan vô cùng quan trọng, chính là vì bọn họ cư trú ở khu vực đầu nguồn sông Xích Thủy, mà nơi này chính là sa mạc, hoang liêu, vì vậy, người đi đường rất ít. Đi suốt mấy ngày, đến một nơi gọi là Đại Phi Xuyên.
.- Hàn Thị lang, đi qua Đại phi Xuyên này, là đến thành Phục Sĩ rồi.
.Khuyển Nha nói xong, lại nhăn mày nói:
.- Cả vùng này dễ thủ khó công, cũng là một bức bình phong cuối cùng của thành Phục Sĩ. Cư trú ở nơi này là một bộ lạc tên gọi là Hạ Chân. Nhưng mà muốn đi qua từ nơi này, nhất định phải đi ngang qua khu vực của bộ lạc Hạ Chân, chúng ta giả trang để trà trộn đi qua, hay là
.Không đợi Hàn Nghệ mở miệng nói, Trần Thạc Chân liền đáp: - Đương nhiên là trà trộn đi qua.
.Hàn Nghệ suy nghĩ một lát, cũng gật đầu. Dù sao tất cả mọi chuyện xảy ra ở bộ lạc Xích Hải vẫn còn ở trước mắt, cũng không thể lại mắc bẫy một lần nữa. Nhưng mà trong lòng Hàn Nghệ không tránh khỏi nghĩ, nếu như ngay cả bộ lạc Hạ Chân cũng đã phản bội Nặc Hạt Bát, vậy thì cho dù đến thành Phục Sĩ, cũng có ý nghĩ gì nữa chứ?
.Đang lúc đoàn người lên kế hoạch làm sao để cải trang đi qua Đại Phi Xuyên, Cô Lang đi trước dò đường đã đột nhiên vòng trở lại, hơn nữa gã còn mang đến một người, chính là Liễu Như Phong.
.- Ta còn tưởng ngươi đã chết rồi chứ.
.Hàn Nghệ nhìn Liễu Như Phong, thở phào một hơi.
.Liễu Như Phong nói sơ lược qua: - Tuy ta không bằng người đó, nhưng nghĩ muốn giết ta, cũng tuyệt đối không phải là chuyện dễ. Người mà gã nói đương nhiên chính là tên biến thái chết tiệt Nguyên Ưng kia, nhưng gã lại lập tức hỏi: - Hàn Thị lang muốn đi thành Phục Sĩ?
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Liễu Như Phong nói: - Nếu Hàn Thị Lang đi đến thành Phục Sĩ, vậy thì nhất định sẽ không còn mạng sống để trở về Đại Đường.
.Hàn Nghệ hơi kinh hãi, liền nói: - Sao lại nói thế?
.Liễu Như Phong nói: - Sau khi tin tức Nặc Hạt Bát bị giết truyền đến thành Phục Sĩ, tể tướng Tố Hòa Quý đã lập tức phát động chính biến.
.- Cái gì?
.Hàn Nghệ chấn động hỏi: - Việc này đúng là sự thật?
.- Cực kỳ chính xác.
.Liễu Như Phong gật đầu nói: - Sỡ dĩ ta không đi tìm ngài, chính là trước tiên muốn qua đó dò đường, nào biết gặp được người của chúng ta ở thành Phục Sĩ, là bọn họ nói cho ta biết tin tức này.
.Nếu Tố Hòa Quý đã dám phát động chính biến, cũng chứng tỏ là Tố Hòa Quý không cùng một lòng với Đại Đường. Vậy thì sứ thần Đại Đường Hàn Nghệ này, đối với Tố Hòa Quý mà nói, chính là kẻ địch, nếu đi, nhất định sẽ không cách nào sống sót trở về.
.Hàn Nghệ nghe vậy tim giống như rơi xuống hầm băng. Âm mưu. Tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Lộc Đông Tán. Lão hồ ly này, đúng là lợi hại mà. Vậy mà lại bày ra một bố cục muốn mạng người như vậy ngay trước mắt ta, còn muốn lấy mạng ta nữa.
.Trần Thạc Chân nói: - Xem ra hết thảy đều là âm mưu của Lộc Đông Tán.
.Liễu Như Phong cũng gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Cũng không nhất định. Nặc Hạt Bát vốn dĩ là không áp chế được đám người bên dưới kia, hiện giờ ông ta vừa chết, quyền thần trong triều phát sinh chính biến, đây cũng là chuyện bình thường, ở Trung Nguyên ta còn ít gặp sao?
.Tuy trong lòng hắn cũng đoán được điểm này, nhưng vấn đề là không có bất kỳ chứng cứ gì có thể chứng minh tất cả chuyện này. Nếu như Tố Hòa Quý phát động chính biến trước khi Nặc Hạt Bát chết, vậy thì có thể có liên quan đến Lộc Đông Tán, nhưng mà Nặc Hạt Bát đã chết, bọn họ mới phát động chính biến. Việc này vẫn còn những khả năng khác, nhưng mà kết quả sẽ không thay đổi. Tố Hòa Quý phát động chính biến, nhất định đắc tội với vương triều Đường, vậy thì bọn họ chỉ có thể theo Thổ Phiên, đến lúc đó thì Lộc Đông Tán có thể thuận lợi tiếp nhận Thổ Dục Hồn.
.Hiện tại Hàn Nghệ mới bừng tỉnh đại ngộ. Lộc Đông Tán căn bản chính là lợi dụng chính sách không muốn xuất binh can dự của Đại Đường, để thôn tính Thổ Dục Hồn. Hàn Nghệ chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay lão ta, mục đích chính là muốn dẫn dụ Nặc Hạt Bát đến bộ lạc Xích Hải.
.Thế cục này chính là khéo léo trong khéo léo, chính là rõ ràng có thể đoán ra thế cục của Lộc Đông Tán bày ra, nhưng mà ngươi không có bất cứ bằng chứng nào có thể chỉ ra Lộc Đông Tán, hơn nữa vì theo đà phát triển, kết quả cũng sẽ phát triển theo phương hướng mà Lộc Đông Tán mong muốn.
.Cảm giác bị người khác tính kế thật sự là khó chịu mà.
.Cũng chính là ứng với câu nói kia, bản thân mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác.
.Từ khi Hàn Nghệ trưởng thành cho đến nay, chưa từng gặp phải thảm bại như vậy, bị người ta tính kế đến tận chân tóc, bèn nói: - Tình hình của công chúa Hoằng Hóa như thế nào?
.Liễu Như Phong nhăn mày nói:
.- Cụ thể thì ta cũng không rõ lắm. Nhưng mà chỉ nghe lời đồn nói công chúa Hoằng Hóa đã đem theo con trai của bà ấy chạy trốn về Đại Đường rồi. Nói tới đây, gã ngừng một lát lại nói: - Nhưng mà Hàn Thị Lang, chỗ này không thích hợp ở lâu, bởi vì theo tin tức tiền tuyến truyền đến, Lộc Đông Tán và và Thác Bạt Quỷ Cốc trong trận mưu đồ ám sát đó, tuy được thủ hạ cứu ra, nhưng mà thân bị trọng thương, tính mạng không biết tốt xấu. Người Thổ Phiên và người Khương Bạch Lan phẫn nộ đã tuyên chiến với Thổ Dục Hồn. Hơn nữa đã tiêu diệt bộ lạc Xích Hải rồi, tin rằng không lâu là có thể đánh tới nơi này.
.Trần Thạc Chân nhìn Hàn Nghệ nói: - Nếu dùng lời của ngươi nói, đây là bọn họ đang tự biên tự diễn.
.Hàn Nghệ bật cười không nói gì. Lần này hắn thật sự thảm bại bởi Lộc Đông Tán, hơn nữa còn một chút chí khí cũng không có, từ đầu đến cuối, hắn đều nằm trong sự tính toán của người khác, chính là vì sự tham lam của hắn mới khiến Thổ Dục Hồn lâm vào trong tuyệt cảnh.
.Trần Thạc Chân liếc nhìn hắn một cái, trong lòng rất rõ tâm tình của hắn lúc này. Bởi vì tâm tình này, nàng ta cũng đã từng trải qua, bèn nói: - Hiện giờ đại thế đã mất, chúng ta căn bản không ngăn được Thổ Phiên, hay là trước tiên trở lại Trường An, sau đó lại bàn bạc kỹ hơn.
.Đây là bất đồng lớn nhất giữa Trần Thạc Chân và Hàn Nghệ. Trần Thạc Chân từng gặp phải thất bại còn thống khổ hơn thế này, hiện giờ nàng ta cũng đã biết buông tay rồi.
.Hàn Nghệ thở dài một tiếng, thầm nghĩ: Vẫn là Vô Y nói đúng. Một cái miệng không cách nào giải quyết tất cả mọi vấn đề, nói tới nói lui vẫn là phải so nắm đấm của ai to hơn, nếu như lúc đó mình nghe lời nàng, chỉ sợ cũng sẽ không đi đến bước này. Xem ra, mình vẫn hơi tự phụ quá rồi.
.Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên sửng sốt, nắm đấm? Đây là Đại Đường chúng ta vẫn chưa có thể hiện ra mà. Hắn đột nhiên nhìn Liễu Như Phong hỏi: - Hiện tại chúng ta còn có thể trở về không?
.Liễu Như Phong nói: - Chỉ cần chúng ta đi vòng qua Đại Phi Xuyên là có thể tới Thiện Châu, dọc đường đều có người của chúng ta, vì vậy nếu như muốn quay về ắt hẳn không phải quá khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận