Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1089.1: Thùng rỗng kêu to

.Lý Nghĩa Phủ mới vừa đi không lâu, Lý Trị liền lập tức gọi Hàn Nghệ vào cung, nhưng y không tiếp kiến Hàn Nghệ trong điện Lưỡng Nghi, mà là tiếp kiến Hàn Nghệ trong hoa viên, mục đích rất đơn giản, chính là không mong chính thức hóa chuyện này, chỉ là coi như một lần đổi nhân viên bình thường.
.Nhưng Hàn Nghệ hoàn toàn không biết gì về chuyện này, hành lễ nói: - Vi thần tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ!
.Lý Trị cười nói: - Hàn Nghệ à, khanh lúc nào cũng có thể mang lại niềm vui bất ngờ cho trẫm, trước đây trẫm bảo khanh vận chuyển lương thảo, chỉ là muốn khanh lập một chút công lao trở về, bù đắp sự thiếu hụt về kinh nghiệm của khanh, nhưng không ngờ khanh có thể lập được công lao lớn như vậy, mà hiện giờ điều giải cuộc tranh đấu của Thổ Dục Hồn và Thổ Phiên, cũng không thể thiếu công lao của khanh, trẫm gia phong khanh làm Đồng trung thư môn hạ tam phẩm, không phải là trẫm có ý thiên vị khanh, mà là khanh thực chí danh quy.
.Một phen khen ngợi của Lý Trị khiến Hàn Nghệ có chút kinh ngạc, thật ra những lời này trước đây không phải là Lý Trị chưa từng nói, sao hôm nay lại nhắc lại chuyện cũ vậy, vội nói: - Vì quân phân ưu, đó là bổn phận của vi thần, thật ra vi thần còn thiếu sót nhiều lắm.
.- Điểm trẫm thích nhất ở khanh, chính là khanh luôn có thể duy trì sự tỉnh táo, không bị công lao làm choáng váng đầu óc!
.Lý Trị lại tán thưởng Hàn Nghệ một câu.
.Hàn Nghệ càng nghe càng cảm thấy việc này có chút kỳ quái.
.Lý Trị liếc nhìn Hàn Nghệ, nhẹ nhàng cười, nói: - Khanh cũng đừng suy nghĩ nhiều, trẫm nói thẳng với khanh vậy, Lộc Đông Tán kia có đến tìm khanh nữa không?
.Hàn Nghệ lắc đầu, nhưng trong lòng thì có chút lo lắng.
.- Vậy là đúng rồi! Lý Trị gật gật đầu, nói: - Bất luận nói thế nào, Lộc Đông Tán cũng là đại tướng Thổ Phiên, một đời nhân kiệt, khanh và ông ta khoảng cách thế hệ cách xa, bởi vậy sự hống hách của khanh trong đàm phán mặc dù có thể thể hiện Đại Đường ta quyền uy, nhưng với cá nhân mà nói, nếu ông ta còn khép nép dè dặt đồng ý điều kiện của khanh, e là không còn chút thể diện nào nữa.
.Hàn Nghệ trong lòng đầy hoang mang, vì thế thuận theo lời Lý Trị nói: - Bệ hạ nói đúng, vi thần cũng thật không nghĩ đến điều này.
.Lý Trị nghiêm mặt nói: - Việc này không tiện kéo dài quá lâu, bởi vậy trẫm định phái thêm một người đi đàm phán với Lộc Đông Tán, ân uy tịnh thi, nhưng điều kiện do khanh đề xuất thì không thể thay đổi.
.Cuối cùng Hàn Nghệ cũng đã hiểu rồi, Lý Trị muốn đổi người, hỏi: - Không biết bệ hạ định phái ai?
.Lý Trị nói: - Trẫm định phái Lý Nghĩa Phủ đi, khanh thấy thế nào?
.Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một chút dị sắc, nhưng rất nhanh liền nói: - Vi thần tán thành.
.Lý Trị sửng sốt, nói vẻ không thể tin nổi: - Trẫm còn tưởng rằng khanh sẽ phản đối.
.Hàn Nghệ cười nói: - Bệ hạ, tuy rằng vi thần và Lý Thị lang có nhiều khúc mắc, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, tình huống mà bệ hạ nói cũng không phải là không có khả năng, nếu tiếp tục cứng rắn như vậy, lỡ như Lộc Đông Tán nhất thời hành động theo cảm tính, có thể sẽ lợn lành chữa thành lợn què, đổi một người khác đi thử, đây cũng là việc nên làm. Lý Thị lang gặp người xởi lởi, ứng phó với Lộc Đông Tán, cũng vẫn có thể xem là một bước nước cờ tốt, chỉ cần có thể hóa giải trận tranh đấu này, bất cứ chuyện gì vi thần cũng không sao cả.
.Đây mới là điểm Lý Trị thích nhất ở Hàn Nghệ, vĩnh viễn có thể hiểu được y, cười ha ha nói: - Khanh có thể nghĩ như vậy, trẫm thực sự có chút không ngờ đến a, không giấu khanh, lúc nãy trẫm còn có chút lo lắng, sợ khanh hiểu lầm dụng ý của trẫm.
.Hàn Nghệ kinh sợ nói: - Bệ hạ quá lo lắng rồi, vi thần chỉ là thần tử của bệ hạ, chức trách chính là phụ trợ quân chủ, bệ hạ có suy nghĩ của bệ hạ, nếu bệ hạ có chỗ không đúng, vi thần phải kịp thời ngăn cản, nhưng nếu là việc đúng, thì đương nhiên vi thần ủng hộ, suy nghĩ này của bệ hạ là hết sức anh minh, ân uy tịnh thi, không nhưunxg nể mặt Lộc Đông Tán, còn có thể sớm ngày giải quyết chuyện này, vi thần tuyệt không hai lời.
.Lý Trị thấy Hàn Nghệ biểu hiện vô cùng tự nhiên, thật không giống như người có oán khí, trong lòng khẽ thở phào, lại càng khen ngợi Hàn Nghệ, thần tử nên có giác ngộ này.
.Không biết rằng khi Hàn Nghệ nghe Lý Trị nói muốn phái Lý Nghĩa Phủ đi, trong lòng đã đoán được bảy tám phần, chắc chắn Lộc Đông Tán đã tìm tới Lý Nghĩa Phủ, sở dĩ hắn không hề có một câu phản đối, thứ nhất, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Võ Mị Nương đều đã dặn dò hắn, đối với Lý Nghĩa Phủ phải nhượng bộ lui binh, mà hắn cũng không muốn đối nghịch với Lý Nghĩa Phủ, bởi vì trước mắt ông ta la bên chiếm ưu thế.
.Thứ hai, Lý Trị nói với hắn, sẽ quán triệt sách lược của hắn, như vậy thì khẳng định là Lý Nghĩa Phủ và Lộc Đông Tán từng có hiệp nghị nào đó, nếu không thì, Lý Nghĩa Phủ cũng không giành làm, nguyên nhân không cần nghĩ cũng biết, Lộc Đông Tán không muốn hợp tác cùng Hàn Nghệ, bởi vậy lựa chọn Lý Nghĩa Phủ, như vậy để Lý Nghĩa Phủ đi, việc này nhất định có thể thành, chỉ cần có thể hoãn giải là đã phù hợp với ích lợi chính trị của y.
.Thứ ba, hiện giờ hắn đang nổi bật chính kình, trong mất Tể tướng mới nhậm chức, chỉ có hắn công lao lớn nhất, việc làm nhiều nhất, chắc chắn Lý Trị muốn mang lại cân bằng, muốn để Lý Nghĩa Phủ bọn họ cũng xây dựng quyền uy, không thể cái gì cũng để cho hắn làm hết, vậy chẳng khác nào lại bồi dưỡng một Trưởng Tôn Vô Kỵ nữa.
.Căn cứ vào ba điểm này, ngoại trừ ủng hộ ra, Hàn Nghệ cũng không có cách nào khác, bởi vậy hắn đồng ý hết sức dứt khoát.
.Tuy nhiên, việc này cũng khiến Hàn Nghệ nhìn thấy một vấn đề thực tế, đó là hắn không bằng Lộc Đông Tán, lời của hắn đối với Đại Đường mà nói, đó chỉ là một câu nói mà thôi, tuyệt không thể giữ lời, trong triều còn có rất nhiều ý kiến khác nhau, cho dù không có Lý Nghĩa Phủ, nhất định cũng có rất nhiều chủ trương chính trị. Bởi vì phương diện chính trị, tuyệt không có chính trị chính xác tuyệt đối gì đó, đúng và sai là ở chỗ sau này sẽ xuất hiện kết quả như thế nào, nhưng không ai có thể dự liệu được, hắn không thể nào hoàn toàn khống chế ngoại giao trong tay.
.Mà thành bại của Thổ Phiên, đều ở ý chí của một mình Lộc Đông Tán.
.Đơn giản mà nói, phương diện ngoại giao, hắn không chơi lại được Lộc Đông Tán.
.Nhưng Hàn Nghệ nghĩ rất thoáng, bây giờ không chơi lại được, thì không chơi với ngươi nữa, hắn tin thời gian là một thứ tốt, bởi vì thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.
.Bởi vậy rất nhanh chóng hắn đã điều chỉnh lại, buông bỏ chuyện ngoại giao xuống, bởi vì hắn biết, Lý Nghĩa Phủ xuất mã, nhất định là mã đáo thành công, tuyệt không thể nào có sai lầm được, ít nhất thì bề ngoài sẽ là như vậy, còn về sau này như thế nào, Lý Nghĩa Phủ không khống chế được, hắn cũng không khống chế nổi. Hắn bắt đầu điều chỉnh tâm trạng, chuyển rời ánh mắt từ ngoại giao vào việc buôn bán của mình, thời điểm cuối năm, mà qua năm nay, năm sau có rất nhiều chính sách của Hàn Nghệ đều sẽ bộc phát toàn diện, bất luận là phương diện tư nhân, hay là phương diện tài chính quốc gia, trong lòng Hàn Nghệ cũng vô cùng mong đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận