Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 939.1: Hành trình đi đánh bóng tên tuổi

.Thân là gia chủ không dễ dàng nha, cùng lúc phải dặn dò bọn họ những việc này, nhưng về phương diện khác lại phải dùng phương thức uyển chuyển, không thể thương tổn lòng tự ái của bọn họ.
.Thẩm Tiếu, Tang Mộc đồng thời gật gật đầu.
.Kế tiếp Hàn Nghệ lại bàn giao chi tiết với bọn họ một phen.
.Càng dặn dò, sự tình lại càng nhiều, dù sao Hàn Nghệ đang chuẩn bị đại triển thân thủ, rất nhiều kế hoạch cũng đã vận sức chờ phát động rồi.
.Nếu có thể lựa chọn, Hàn Nghệ thật không nguyện giờ phút này rời khỏi, bởi vì hắn vừa mới bỏ ra hạt giống, còn chưa tới kịp tưới nước, thì hắn phải đi, chỉ sợ hạt giống này sẽ chết ở trong đất, nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm, cho nên hắn lựa chọn thực hiện bảo đảm nhất, chính là các ngươi hãy làm một vài công tác đơn giản trước đã, phức tạp hơn thì chờ ta trở lại, cho dù là không phát triển, thì cũng không được làm sai sót.
.Nhưng cứ như vậy, rất nhiều kế hoạch sắp thi hành của hắn đều phải tạm thời gác lại.
.Lý Trị cũng không cho Hàn Nghệ quá nhiều thời gian để chuẩn bị, chỉ hai ngày, bởi vì Lý Trị cảm thấy cũng không cần chuẩn bị cái gì, chính là một chân chạy mà thôi.
.Nhưng đối với Hàn Nghệ mà nói, hai ngày thật đúng là có chút không đủ, những thứ hắn phải chuẩn bị thật sự là quá nhiều.
.Ở đêm đó sau khi dặn dò xong Tang Mộc, Thẩm Tiếu một số công việc, hắn lại gọi Trà Ngũ tới, bảo Trà Ngũ giúp hắn đi chuẩn bị một ít "nhu yếu phẩm" của chuyến lữ hành.
.Ngày thứ hai trời vừa sáng, hắn lại vội vội vàng vàng đi tới Dương phủ.
.- Chàng đã đến rồi!
.Dương Phi Tuyết nhìn thấy Hàn Nghệ đến đây, mặt mày mang đầy vui mừng nói.
.Hàn Nghệ ồ lên một tiếng: - Dường như nàng biết ta sẽ đến.
.Dương Phi Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, cười dài nói: - Phụ thân đã nói cho ta biết rồi, chàng đến thì sẽ nói khác với ta sao?
.Tuy rằng Lý Trị không đem việc này công bố rộng rãi, cũng không cần phải làm như thế, nói cho cùng, thì chính là an bài một chức vị Lương thảo Đốc vận sử mà thôi, các bộ phận có liên quan truyền đạt ý chỉ mệnh lệnh là được rồi, không có khả năng còn đưa ra trên triều đình để thương lượng, vì vậy đại đa số mọi người còn không biết, nhưng đúng dịp, Dương Tư Nột vừa vặn ở trong bộ phận có liên quan, bởi vậy ông ta mới biết được tin tức này trước tiên.
.Hàn Nghệ buồn bực gật đầu, nói: - Cha nàng vừa nói như vậy, cả một bụng lời nói của ta đây lập tức giảm đi còn phân nửa rồi.
.Dương Phi Tuyết cười khúc khích, nói: - Chúc mừng chàng, Hàn Nghệ.
.- Chúc mừng ta?
.Hàn Nghệ sửng sốt, kinh ngạc nói: - Ta còn tưởng rằng nàng sẽ khóc nói luyến tiếc ta, hoặc là lo lắng cho ta, rồi cho ta một cái ôm lưu luyến và một cái hôn thâm tình. Đúng vậy, tuy nói ta chỉ là một Đốc đưa lương thảo, nhưng dù sao ta cũng là ra tiền tuyến a, vẫn có một chút nguy hiểm đấy. Hắn vốn còn muốn mượn việc này tranh thủ sự thông cảm của Dương Phi Tuyết một chút, thuận tiện ôm ấp trong chốc lát, nói chút truyện về cảm tình, vân vân và mây mây, nhưng thái độ của Dương Phi Tuyết làm tất cả những tính toán của hắn chết từ trong trứng nước.
.- Ta mới sẽ không đâu.
.Dương Phi Tuyết lườm hắn một cái, lại cười nói: - Đàn ông tốt vốn là nên chí ở bốn phương, lại sao có thể bị tư tình nhi nữ ràng buộc, tuy nhiên ta biết chàng không phải là người như thế, bởi vì chàng lòng ôm chí lớn, nếu chàng chỉ là hạng người ham sống sợ chết, sao có thể sẽ có nhiều cô gái tốt chung tình với chàng như vậy.
.Nói tới đây, sắc mặt nàng xấu hổ, thanh âm thấp dần, nàng nói rất thành thực, cũng rất thực tế, nếu Hàn Nghệ là một nam nhân chỉ biết ăn uống vui đùa, đùa giỡn muội tử, thì cho dù có tiền, lại thông tâm lý học, nàng cũng sẽ không thích Hàn Nghệ, nàng thích Hàn Nghệ, đương nhiên vẫn là bởi vì tài trí, dũng cảm và đảm đương của Hàn Nghệ, chứ giờ này ngày này Hàn Nghệ còn chưa soái đến mức có thể dựa vào bộ mặt để thông đồng với thiên kim đại tiểu thư kia.
.Sau khi xấu hổ qua đi, nàng lại ngẩng khuôn mặt trái xoan trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần, nói: - Tuy nói chàng đi lần này xác thực có một chút nguy hiểm, nhưng ta tin tưởng chút khó khăn ấy, đích thị là không làm khó được chàng, ta đã chuẩn bị xong rượu mừng thắng lợi rồi, chỉ đợi chàng chiến thắng trở về thôi.
.Nhắc tới quả thật cũng buồn cười, tuy rằng nàng cùng Hàn Nghệ quen biết từ một hồi âm mưu, nhưng nàng lại vô cùng tin tưởng đối với Hàn Nghệ, đương nhiên, những tin tưởng này còn được thành lập ở trên những sự tình này, bởi vậy nàng thật sự tuyệt không lo lắng, thậm chí nàng còn tin tưởng lần đi này Hàn Nghệ nhất định có thể lập nhiều công lớn, đối với điều này ngược lại nàng còn tràn đầy chờ mong.
.Hàn Nghệ nghe vậy kinh ngạc không nói, cảm động không lời nào có thể diễn tả được, hốc mắt đều hơi có chút ướt át, nữ nhân thông tình đạt lý như thế, lại tin tưởng mình như vậy, người chồng còn đòi hỏi gì nữa a! Trôi qua một lát, hắn đột nhiên kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, khẽ cười nói: - Phi Tuyết, có thể được gặp nàng, thật sự là may mắn lớn lao của Hàn Nghệ ta. Nói tới đây, hắn dừng một chút, lại nói: - Kỳ thật giấc mộng của ta chính là vì nàng mà sống. Trong lòng theo lệ thường bổ sung một từ "Một trong"!
.Dương Phi Tuyết nghe vậy ngẩn ra, trong mắt lóe ra lệ quang ngọt ngào, nàng cực kỳ tôn trọng tình yêu, đối với những thứ lời ngon tiếng ngọt này, thật sự là khó có thể tự kiềm chế, ưm một tiếng, chủ động chui đầu vào ngực của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ôm nàng, khẽ hôn mái tóc của nàng một chút, một cỗ thỏa mãn tràn ngập trong lòng, có một loại vui vẻ không nói ra được.
.Hai người tựa sát vào nhau, tán gẫu một vài chuyện râu ria, giống như là chuyện về sách, lại giống chuyện về Tiểu Mập, Tiểu Dã có thể đi hay không.
.Dương Phi Tuyết không giống với tiểu thư khuê các bình thường, từ nhỏ khá độc lập, cũng không phải là kiểu nữ nhân hay dính người, trước kia Hàn Nghệ rất lâu mới đến tìm nàng một lần, đối với việc này nàng cũng không hề oán hận câu nào, ngược lại vô cùng thấu hiểu Hàn Nghệ, mỗi khi Hàn Nghệ đến đây, nàng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, sẽ không lộ ra nửa điểm ai oán hoặc là trách cứ, cho tới bây giờ nàng cũng không cho rằng, trong thế giới của Hàn Nghệ chỉ nên có một mình nàng, ít nhất nàng cho rằng Hàn Nghệ còn có giấc mộng của mình.
.Cốc cốc cốc!
.Một tràng tiếng đập cửa cực kỳ chói tai, khiến Hàn Nghệ buồn bực không thôi: - Sẽ không lại là phụ thân nàng đó chứ.
.Dương Phi Tuyết coi bộ dáng buồn bực của Hàn Nghệ, trong mắt hiện lên một chút ý cười, nói:
.- Ta thấy tám phần là đúng rồi. Lại gần cửa trước nói: - Chuyện gì?
.- Tuyết Nhi tỷ, lão gia mời Hàn công tử đi tiền sảnh ngồi một lát.
.Hàn Nghệ mở miệng: - Hàn công tử đã đi về rồi.
.- A?
.Dương Phi Tuyết phì cười, ngồi dậy, nói:
.- Chàng mau chút đi đi, cha ta dù sao mang binh nhiều năm, ông ấy gọi chàng tới, nhất định là có chút việc phải dặn chàng, ta cũng không giúp được chàng.
.- Được rồi!
.Hàn Nghệ nói xong đột nhiên hôn lên cặp môi đỏ mọng kiều diễm kia của Dương Phi Tuyết một chút, cười nói: - Phu quân ta đi một chút sẽ trở lại.
.Dương Phi Tuyết nghe được hắn tự xưng phu quân, trong lòng vừa thẹn vừa mừng, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần trở nên đỏ bừng, khiến thần thái thẹn thùng của thiếu nữ được bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, xinh đẹp động lòng người, Hàn Nghệ nhìn mà không muốn rời đi.
.Đi vào tiền sảnh, ánh mắt của Dương Tư Nột nhìn Hàn Nghệ, luôn phức tạp và mâu thuẫn như vậy, thản nhiên nói: - Ngươi đã đến rồi.
.- Hàn Nghệ gặp qua Dương công.
.Hàn Nghệ chắp tay thi lễ, biểu hiện lại vô cùng thản nhiên, như là chuyện rất bình thường.
.- Ngồi đi!
.- Vâng.
.- Không thể tưởng được bệ hạ lại coi trọng ngươi như thế, đối với ngươi cũng thật sự là vắt óc tính mưu kế. Dương Tư Nột nhìn hắn một cái, trong giọng nói lại có một tia ý hâm mộ.
.Ngươi cũng đã từng này tuổi rồi, làm sao so được với nhân tài mới xuất hiện ta đây, hâm mộ thì cũng vô dụng thôi. Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, nói:
.- Dương công quá khen.
.Dương Tư Nột lại xoay chuyển lời nói, nói: - Nhưng ta trước sau vẫn cảm thấy nhiệm vụ này cũng không thích hợp với ngươi.
.Hàn Nghệ nhướn mày, nghiêm mặt nói: - Mong rằng Dương công vui lòng chỉ giáo. Hắn thật sự chưa từng đưa lương thảo, không biết quy củ trong đó.
.Dương Tư Nột nói: - Đạo lý Binh mã chưa động, lương thảo đi trước hẳn là ngươi cũng hiểu được, áp giải lương thảo là một nhiệm vụ vừa đơn giản lại không thể sai được. Nhưng ngươi từ trước tới giờ vẫn làm việc không theo khuôn khổ, đây chính là tối kỵ của vận lương a! Nếu để cho ngươi đi làm một mưu sĩ, vậy thì không còn gì thích hợp hơn, nhưng chuyện áp giải lương thảo cố tình là phải theo khuôn khổ, cả một chuyến đi, đều phải có chú ý, không được để xảy ra một nửa chút lầm lỗi, thế này lại không thích hợp với tính tình của ngươi.
.Dù sao ông ta mới là người phát hiện ra Hàn Nghệ trước nhất, đối với Hàn Nghệ cũng có những hiểu biết nhất định.
.Hàn Nghệ nghe vậy thoáng gật đầu, lại khiêm tốn thỉnh giáo nói:
.- Vậy không biết ta phải làm như thế nào?
.Dương Tư Nột nói: - Cách làm tốt nhất chính là không làm cái gì cả, chẳng quan tâm, không nói một lời, giả câm vờ điếc.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, nói: - Ta hiểu được, đa tạ Dương công dạy bảo.
.Ý tứ của Dương Tư Nột rất rõ ràng, chính là ngươi cái gì cũng đều đừng động, làm một người mù và câm điếc, dù sao ngươi cũng không hiểu, nếu ngươi chỉ huy hai câu, nói không chừng sẽ xảy ra sai lầm lớn, lương thảo này một khi có bất kỳ sơ xuất nào, vậy lỗi có thể lớn lắm. Dương Tư Nột chỉ sợ Hàn Nghệ thông minh quá sẽ bị thông minh hại, bởi vì người thông minh thích tự chủ trương, nhưng việc này thì thực sự không thể tự chủ trương, nhất định phải làm từng bước một, nên làm như thế nào thì cứ làm như thế đó, không được xằng bậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận