Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1176: Thiếu xót của thiên tài

.Đồng chí Lão Mã từng nói: - Chủ nghĩa tư bản đi đến thế gian, từ đầu đến chân, trong từng lỗ chân lông đều rỉ máu và những thứ dơ bẩn.
.Những lời này không có nửa điểm sai lầm, mỗi từ đều chính xác đến tận xương tủy, sự thực đẫm máu thật làm cho không ai có thể phản bác.
.Nhưng mấu chốt ở chỗ, ngoài con đường này ra con người cũng không có sự lựa chọn nào khác.
.Hàn Nghệ cũng như vậy, không có sự lựa chọn nào khác, ai không muốn làm một người được người khác kính phục, ai không muốn làm một người đạo đức cao thượng, làm người thoát khỏi địa vị đê hèn không ý nghĩa.
.Nhưng đạo đức tốt đẹp và vĩ đại còn hơn cá và tay gấu là vĩnh viễn không thể được.
.Thôn Thủy Tú!
.Ánh chiều tà đang chiếu lên phong cảnh tú lệ nơi thôn trang, sau đó mang theo vẻ tú lệ đó biến mất nơi chân trời.
.Một bóng người run rẩy ngồi trong phòng tối lờ mờ, vừa ăn từng miếng cơm vừa rơi nước mắt.
.Tại sao lại biến thành như vậy?
.Y nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, tại sao sự tình lại trở thành như vậy.
.Y vẫn luôn cố gắng tránh cho đời mình trở nên bận rộn, y khao khát sự thảnh thơi và tự do, nhưng sự thực lại đang đi theo chiều hướng ngược lại với suy nghĩ của y.
.Chút thông minh vặt vãnh ấy của y cuối cùng vẫn không vượt qua được hiện thực tàn khốc.
.Y hy vọng có người đến cứu y biết bao.
.Điều này gần như đã trở thành lời cầu nguyện quen thuộc mỗi ngày trước khi y đi ngủ.
.Két... một tiếng!
.Thình lình cửa mở ra!
.Bịch!
.Y từ trên ghế đẩu ngã ngồi xuống mặt đất, thân mình không ngừng rụt về phía sau, tràn đầy sợ hãi nhìn ra cửa, chỉ thấy một bóng người cao gầy đứng trước cửa.
.- Không cần phải sợ, ta tới cứu của ngươi.
.Ngọn nến trong phòng bị gió đêm thổi vào đong đưa vài cái rồi dần trở nên sáng rõ lên.
.Nguyên gia bảo!
.Hàn Nghệ nhìn Vân Hưu vừa mới sửa sang lại mình sạch sẽ, tuy chưa thể nói là đẹp trai phong độ, nhưng ít ra có thể gọi là thanh tú, thuộc về kiểu tương đối nho nhã điềm đạm, mà điều này làm cho Hàn Nghệ có chút không quen lắm, nhìn một lúc lâu, hắn cười nói: - Ngươi ngồi xuống trước đi, ta biết ngươi không thích đứng.
.Vân Hưu lập tức ngồi xuống, y thật sự ghét phải đứng, bằng không con người sao phải phát minh ra ghế ngồi, thấp thỏm không yên nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi còn nhớ ta chứ?
.Vân Hưu lắc đầu mạnh một cái.
.Hàn Nghệ nói: - Mấy năm trước, ngươi vẫn trông vườn rau tại Hải Vân Tự, có một người từng muốn xin ngươi một chén nước uống, nhưng lại bị ngươi vô tình cự tuyệt.
.Vân Hưu nhíu nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên trợn trừng hai mắt, chỉ vào Hàn Nghệ, kích động ấp a ấp úng nửa ngày.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi nhớ ra ta rồi?
.Vân Hưu gật đầu nói: - Ta Ta nhớ ra ngươi. Y vừa nói trên mặt vừa tràn đầy sợ hãi, nói: - Ngươi tới tìm ta tính sổ sao?
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Ta vì tìm ngươi mà tiền bỏ ra cũng sắp lấp đầy một cái giếng rồi.
.Vân Hưu nghi ngờ nói: - Vậy... vậy tại sao ngươi muốn tìm ta?
.Hàn Nghệ nói:
.- Chuyện là thế này, thực ra ta là Viện trưởng của Hiền giả lục viện... xem ra là ngươi chưa từng nghe qua, tóm lại ta chính là một viên quan, mà còn là một viên quan lớn.
.Dân không làm bạn cùng quan!
.Đạo lý này Vân Hưu vẫn hiểu rõ, vì thế y nghe thấy vậy vẻ sợ hãi trên mặt càng sâu thêm.
.Hàn Nghệ nói: - Ta vốn đã sớm muốn đi tìm ngươi, nhưng giữa lúc ấy ta đi đốc vận lương thảo, cho nên trì hoãn lại, đợi đến khi trở về gần như đã quên mất rồi, mãi đến sau khi Hiền giả lục viện mở cửa ta mới nhớ tới ngươi, nhưng đợi sau khi ta đến Vân Hải Tự, phát hiện ngươi đã không còn ở đó nữa. Sau đó, nghe phương trượng của các ngươi nói ngươi đã tới Nguyên gia, vì vậy ta lập tức tìm tới, chủ yếu là ta muốn mời ngươi đi làm quan.
.Vân Hưu nghe thấy đực ra như phỗng, y thà tin rằng mời y đi làm nô lệ cũng không tin lời của Hàn Nghệ.
.Việc làm quan này còn phải mời sao?
.Hàn Nghệ cười ha ha nới:
.- Việc này nghe thật có chút khó tin, nhưng sự thật là như vậy. Đến giờ ta vẫn nhớ guồng nước bên cạnh mảnh đất trồng rau của ngươi, mà Hiền giả lục viện chúng ta chính là chuyên phát minh ra những nông cụ càng tiên tiến hơn để giúp dân chúng. Vì vậy Hiền giả lục viện chúng ta càng bức thiết cần những nhân tài như ngươi. Ta mong muốn mời ngươi đến Hiền giả học viện chúng ta làm tổng thiết kế sư.
.- Tổng thiết kế sư?
.Vân Hưu mơ mơ màng nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Chính là dùng trí tuệ của ngươi để thiết kế, sáng tạo các nông cụ tiên tiến, tất nhiên ta sẽ cho ngươi một nhóm người, để bọn họ giúp đỡ ngươi. Không biết ngươi có đồng ý hay không?
.Vân Hưu cảm thấy như mình đang mơ, lén lút nhéo một cái vào bắp đùi của mình, nhưng vừa vặn, nhéo ngay trên miệng vết thương, lập tức đau đến nghiến răng nghiến lợi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không phải ngươi đang mơ! Nói xong lấy từ trong tay áo ra một cái ấn triện, nói: - Đây là quan ấn của ta.
.Thứ duy nhất Vân Hưu học được ở Vân Hải Tự là biết chữ, y nhận lấy, không khỏi vừa mừng vừa lo - Việc này... việc này là thật sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Đương nhiên là thật rồi, ngươi có cái gì đáng để ta lừa gạt chứ.
.Vân Hưu nghĩ cũng phải, mình chỉ là một tên đầy tớ, người ta là quan to, đáng để gạt y cái gì chứ.
.Hàn Nghệ lại hỏi lại: - Ý của người thế nào?
.- Ta đồng ý, chỉ cần ngươi có thể mang ta rời khỏi nơi này, bất kể ngươi bảo ta làm gì ta đều đồng ý! Vân Hưu nói không do dự.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu đã như vậy, vậy ta nói với bên Nguyên gia, đêm nay chúng ta liền rời khỏi nơi này.
.- Được được được!
.Vân Hưu kích động cả người run lên.
.- Vậy ngươi chờ ta một lát!
.Hàn Nghệ đứng dậy, đi vào trong phòng bên cạnh, chỉ thấy một thiếu phụ xinh đẹp đang ngồi bên trong, không phải Nguyên Mẫu Đơn còn là ai nữa.
.- Làm xong rồi!
.Hàn Nghệ cười nói.
.Nguyên Mẫu Đơn buồn bực nói: - Nguyên gia chúng ta bận rộn một hồi lại đổi được một ác nhân, lần mua bán này thật không thể nói là kiếm lời.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng nhìn từ quan hệ phu thê, nàng lại kiếm được lợi lớn.
.Nguyên Mẫu Đơn ngượng ngùng lườm hắn một cái, lại nghiêm mặt nói: - Ta hy vọng tất cả những gì Vân Hưu trải qua tại Nguyên gia sẽ không truyền ra ngoài, bởi Nguyên gia chúng ta cũng phải cố gắng tìm kiếm một Vân Hưu hoàn toàn thuộc về Nguyên gia chúng ta, ta thật không muốn làm hỏng đi thanh danh của Nguyên gia chúng ta.
.Hàn Nghệ nói: - Ta nghĩ cả đời này y cũng sẽ không muốn nhắc đến những tháng năm đen tối ấy nữa.
.Nguyên Mẫu Đơn xinh đẹp lườm hắn một cái, đem khế bán thân của Vân Hưu đua cho hắn.
.- Đa tạ phu nhân!
.Hàn Nghệ cầm khế bán thân trở về phòng bên, đưa cho Vân Hưu.
.Vân Hưu cầm lấy khế bán thân, đầu tiên xem xét kỹ càng, sau khi xác định là khế bán thân của mình, lập tức đốt đi, nhìn tờ khế bán thân dần trở thành tro tàn, vẻ mặt vân Hưu lộ ra một loại thần sắc mê cuồng.
.Đến giờ phút này, y mới hiểu ra sự tự do quý giá như thế nào.
.Sau đó, Hàn Nghệ dẫn theo Vân Hưu rời khỏi Nguyên gia bảo, đi đến Hiền giả lục viện!
.Lúc đầu, Vân Hưu có chút thấp thỏm vì rất lạ lẫm, đi đến một môi trường mới lạ, mà Hàn Nghệ và y mới có duyên gặp mặt một lần, hoàn toàn không hiểu rõ Hàn Nghệ, chỉ là y nghĩ sẽ không có gì đáng sợ hơn ở lại thôn Thủy Tú, có thể thấy y va chạm với xã hội bên ngoài còn rất ít ỏi.
.- Đây chính là phòng của ngươi, ngày mai ta giới thiệu ngươi với các bạn đồng liêu của ngươi. À, ngày mai sẽ có người đưa quan phục của ngươi tới, nhớ mặc chỉnh tề một chút, ở đây không phải Vân Hải Tự.
.Hàn Nghệ dẫn Vân Hưu đến một gian phòng rộng rãi sáng sủa.
.Vân Hưu thấy căn phòng đẹp như vậy, giống như từ địa ngục đến thiên đường, che miệng lại gật đầu mạnh một cái.
.- Ngủ một giấc cho tốt! Ta đi về trước.
.- Ngươi ngươi đi thong thả!
.- Ừ!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, sau đó liền rời đi!
.Sau khi thấy Hàn Nghệ biến mất trong màn đêm, Vân Hưu mới đóng cửa lại, nhìn thấy phòng ngủ sạch sẽ gọn gàng, khóe mắt đã dần ươn ướn, y đột nhiên đâm đầu vào đống chăn ấm áp khóc òa lên, hai tay không ngừng đập xuống phản gỗ.
.Nhưng y lại không biết rằng, Hàn Nghệ vừa biến mất lúc nãy lại trở về bên cửa sổ, nghe thấy tiếng khóc lớn bên trong, vừa cười vừa lắc đầu, qua một lúc hắn mới lặng lẽ rời đi.
.Hôm sau!
.Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong sân, các viện sĩ cửu phẩm của Hiền giả lục viện cũng đang đứng trong sân phơi nắng.
.- Vân Hưu! Ngươi đứng ở đó làm gì, mau qua đây!
.Hàn Nghệ vẫy tay với Vân Hưu đang thấp thỏm không yên, trốn sau cây cột.
.Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản cùng các viện sĩ cửu phẩm dều rất tò mò nhìn Vân Hưu, gương mặt ngây ngô, thân thể phát run lẩy bẩy.
.Vân Hưu thuộc loại siêu cấp trạch nam (ru rú trong nhà), hơn nữa vẫn là ếch ngồi đáy giếng, tâm trí cũng không trưởng thành, nhất thời nhìn thấy nhiều người lạ như vậy, trong lòng bắt đầu sợ hãi, thấy Hàn Nghệ vẫy tay, không thể làm gì khác lúc này mới vươn thẳng hai vai, cúi đầu từ cây cột đi ra.
.Người ta mặc quan bào, bất luận là màu sắc gì, dáng vẻ đều là hiên ngang ngẩng cao đầu, nhưng Vân Hưu lại giống như một con đà điểu, trốn sau người Hàn Nghệ.
.Nhưng bất kể như thế nào, cuối cùng y đã chải được cái búi tóc, Hàn Nghệ còn có thể yêu cầu gì nữa, hắn nói với cấp dưới: - Đây là Vân Hưu! Đồng liêu mới của chúng ta. Vừa nói hắn vừa giới thiệu đám người Lý Thuần Phong với Vân Hưu, nghiêng đầu về phía sau nhỏ giọng nói: - Có phải ngươi nên chào hỏi một tiếng không?
.- Chào các vị tiền bối! Vãn bối là Vân Hưu!
.Vân Hưu trốn sau Hàn Nghệ, nhỏ giọng nói.
.Lý Thuần Phong vừa nghiêng đầu nhìn, Vân Hưu vội vàng núp vào một bên khác, Lý Thuần Phong lúng túng nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ gật đầu, như muốn nói lát nữa giải thích với bọn họ.
.Diên Lập Bản tò mò nói: - Vân Hưu, hình như là pháp danh.
.Hàn Nghệ cười nói: - Trước đây quả thực y là hòa thượng.
.Diên Lập Bản gật gật đầu, nói: - Thì ra là vậy!
.Hàn Nghệ lại nói với mấy viện sĩcửu phẩm kia: - Ta sẽ bổ nhiệm Vân Hưu làm tổng thiết kế sư cho Hiền giả lục viện chúng ta, các ngươi phải tận lực giúp đỡ y.
.Những viện sĩ cửu phẩm này có thể nói là học cả hai ngành công nông, dù sao cũng từng là thợ thủ công lại từng là nông dân.
.Bọn họ tuy rằng trong lòng rất hoang mang, không biết tên tiểu tử này có năng lực gì, nhưng bọn họ cũng không phải Vân Hưu, lão đại nói gì thì chính là như vậy, lập tức chắp tay tuân mệnh.
.Vân Hưu nghe được câu nói kia rất rõ ràng, nghiêng đầu xem, trong lòng một trận vui mừng, có nhiều người giúp đỡ ta như thế này, vậy ta có thể không cần làm việc rồi.
.Đang lúc y mừng thầm, Hàn Nghệ đột nhiên rời khỏi trước mặt y, y lập tức bại lộ trước mặt mọi người, tức thì đực ra như phỗng, không biết làm thế nào! Hàn Nghệ cười nói: - Vân Hưu, ngươi cùng bọn họ nói chuyện trao đổi, ta có vài việc cần nói với hai vị phó viện trưởng. Vừa nói hắn vừa đưa một tay ra nói với Lý Thuần Phong và Diêm Lập Bản: - Hai vị, mời!
.- Mời!
.Ba người đi vào trong phòng.
.Lý Thuần Phong lập tức lòng đầy hiếu kỳ nói: - Hàn Thị Lang, người này là ai?
.Hàn Nghệ cười nói: - Người này là một thiên tài!
.- Thiên tài!
.Lý Thuần Phong nhìn Vân Hưu và những viện sĩ cửu phẩm kia ngơ ngác nhìn nhau, không nói một lời, xấu hổ muốn chết, liền nói với vẻ rất lúng túng: - Nhìn có vẻ đúng là có chút kỳ quái.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Cái này gọi là thiếu sót của thiên tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận