Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 731: Không lời không cho vay

.Nhất thời Nguyên Mẫu Đơn có loại cảm giác mình bị lừa, càng đáng hận hơn là nàng không thể nhìn ra mục đích của Hàn Nghệ, đối với nàng, những lời Hàn Nghệ nói hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của nàng, trong lòng nàng hư vô muốn chết. Nhưng nàng đã lên thuyền giặc, muốn xuống thì không dễ gì nữa.
.May là Nguyên Mẫu Đơn không phải dạng lương thiện, nàng tuyệt đối không ngồi đó chờ chết, nàng đã bắt đầu nghỉ cách ứng phó rồi.
.Còn trong lòng Hàn Nghệ thì đang cảm thán, có lẽ mình thật sự không thích hợp lập gia đình.
.Nhớ lúc trước ngày đầu tiên thành hôn với Tiêu Vô Y thì gặp nhau đã cãi nhau, Nguyên Mẫu Đơn bây giờ cũng thế, điều này khiến khiến hắn khó mà không tin số mệnh a!
.Tiếp theo, Nguyên gia chiêu đãi đứa con rể này một cách thịnh tình, trước mặt người khác Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn luôn tạo nên một không khí tân hôn yến, chỉ có điều bằng mặt không bằng lòng, trong lòng có suy tính của bản thân.
.Sau khi ăn cơm, Hàn Nghệ liền cáo từ, còn hôn lễ thì phải chọn ngày lành tháng tốt mới tiến hành, dù sao đối với Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn thì đó chỉ là hình thức mà thôi.
.Phượng Phi Lâu.
.Hàn Nghệ ngồi ăn mứt hoa quả ngon nhất trên đời lấy về từ Nguyên gia trong sảnh, một cái đồng tiền vàng cứ chuyển động giữa ngón tay của hắn, trên mặt lộ vẻ trầm tư.
.Thậm chí khi Tang Mộc đi vào hắn cũng không phát hiện, mãi đến khi Tang Mộc nhẹ giọng bảo:
.- Ân công!
.Hàn Nghệ mới tỉnh ngộ, cười nói:
.- Tang Mộc đến rồi à, ngồi đi, ờ, ăn chút mứt hoa quả đi, khá ngon đấy.
.Nói xong, hắn liền đưa cái hộp nhỏ sang.
.- Cảm ơn ân công!
.Tang Mộc nhận lấy mứt hoa quả, nhưng không ăn mà hiếu kỳ hỏi:
.- Ân công, ban nãy ngươi đang nghĩ gì vậy?
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, không đáp hỏi ngược lại:
.- Tang Mộc, tiền và đất đai, cho ngươi chọn thì ngươi chọn cái nào?
.Tang Mộc ngơ ngác, bảo:
.- Đương nhiên là chọn đất đai rồi.
.Hàn Nghệ cười cười.
.Tang Mộc lại hỏi:
.- Chẳng lẽ ta chọn sai sao?
.- Không có!
.Hàn Nghệ lắc đầu.
.- Vậy ân công chọn cái nào?
.- Ta nói rồi, ta thích vàng!
.Lúc nói chuyện, cái đồng tiền vàng kẹp giữa ngón trỏ và ngón cái của Hàn Nghệ vang nhẹ một tiếng bị Hàn Nghệ bắn ra, đồng tiền lăn lộn trên không, đợi khi rơi xuống, Hàn Nghệ đưa tay phải chụp lấy, nhưng hắn lập tức dùng tay phải đi bưng ly trà, còn đồng tiền vàng ban nãy thì không thấy đâu rồi, nhưng ly vừa đặt xuống thì cái đồng tiền đó lại tiếp tục chuyển động giữa ngón tay của Hàn Nghệ.
.Tang Mộc đứng hình rồi, hơi hơi mở miệng, đây đúng là kỳ diệu nha.
.- Hàn tiểu ca, ngươi tìm chúng ta à!
.Từ cửa đi vào hai người, chính là Lưu Nga và Trà Ngũ.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, cười bảo:
.- Ngồi đi!
.Đợi sau khi hai người ngồi xuống, Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói:
.- Ta và Nguyên gia đã đạt thành hiệp nghị, hai bên sẽ tiếp tục hợp tác.
.Ba người nghe vậy đều cả kinh, Lưu Nga kinh ngạc bảo:
.- Chuyện khi nào vậy? Sao chúng ta không biết gì cả.
.Hàn Nghệ nói:
.- Hai ngày nay, nguyên nhân cụ thể ta không nói nhiều, nói chung các ngươi biết một là được, Lưu tỷ, tỷ đi thương lượng với Tào Tú, nói chuyện này cho nàng biết, bảo nàng nể mặt Nguyên gia đừng đuổi cùng giết tận bọn Giả Tứ Mẫu, chủ nhân của hai ngõ vẫn là nàng.
.Nói rồi hắn nhìn sangTrà Ngũ:
.- Trà Ngũ, đệ lập tức đi chặn lại những lời đồn đó đi.
.Trà Ngũ gật đầu nói:
.- Đệ biết rồi.
.Lưu Nga cũng gật đầu.
.Sau khi nghĩ lại ba người đều thở phào một tiếng, thật ra trong lòng họ không muốn đối địch với Nguyên gia.
.- Việc hợp tác cụ thể thế nào, ta sẽ đích thân đi bàn với Nguyên gia.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Ngoài ra, ta còn có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với các ngươi, là về Phượng Phi Lâu.
.- Phượng Phi Lâu?
.Lưu Nga nghi hoặc hỏi.
.Hàn Nghệ thở dài, nói:
.- Những ngày qua chúng ta gần như đặt hết tinh thần vào ngõ Bắc, phớt lờ sự tồn tại của Phượng Phi Lâu, thế nhưng, sự thật là chúng ta lập nghiệp từ Phượng Phi Lâu, làm người không thể quên gốc, làm ăn cũng thế, Phượng Phi Lâu đánh dấu sự tồn tại của ngõ Bắc ta, chúng ta không thể để nó suy sụp. Nói trắng ra, ta từng có lúc vô cùng mê man, mãi đến khi con khỉ nhảy ra từng tảng đá ta mới tỉnh ngộ, thì ra chúng ta đang đánh mất thứ quan trọng nhất, đó chính là cái sân khấu Phượng Phi Lâu. Chúng ta chưa tận dụng triệt để cái sân khấu này, đến nay Phượng Phi Lâu đã suy sụp đến mức 5 ngày mở cửa một lần, đó là sự lãng phí.
.Lưu Nga vui vẻ nói:
.- Chẳng lẽ Hàn tiểu ca tính lập tức tập luyện Khuynh thành chi luyến?
.- Khuynh thành chi luyến là chế tác lớn, không thể gấp gáp, nhưng đã đến lúc chúng ta nên đẩy nhanh việc chế tác Khuynh thành chi luyến rồi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng ngoài Khuynh thành chi luyến ra, ta còn định tập thêm một vở kịch ngắn nữa.
.- Vở kịch ngắn?
.- Đơn giản chính là câu chuyện sẽ diễn xong trong một hai canh giờ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Chúng ta có thể lợi dụng vở kịch để gia tăng sức ảnh hưởng của ngõ Bắc, thu hút khách hàng ở các cấp, nhất là những vị khách hiếm khi đến chợ, chúng ta phải khiến họ quen với việc đi dạo quanh chợ, vậy mới có thể gia tăng tiêu thụ, ví dụ như những lão già đức cao vọng trọng của sĩ tộc Sơn Đông.
.Lưu Nga buồn lòng nói:
.- Này là ngươi đang mơ đấy, những người đó mới không thèm đến đây, nói câu khó nghe chính là trong mắt thương nhân bọn họ, nơi này cứ như phân thối đấy, vì thế dù họ có muốn mua thứ gì cũng sẽ sai hạ nhân đến, họ tuyệt đối không bước chân vào đây.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Lưu tỷ, tỷ biết một người thương nhân thế nào mới là thương nhân xuất sắc không?
.Lưu Nga lắc đầu.
.Hàn Nghệ nói:
.- Chính là người mà tỷ đưa hắn một đống phân, nhưng hắn cũng có thể bán đi. Huống hồ cái chúng ta bán không phải là phân.
.Tang Mộc thấy Hàn Nghệ vô cùng tự tin, thầm nghĩ ân công nhất định có cách, cho nên hỏi:
.- Vậy không biết ân công định thu hút họ bằng cách nào?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Thương nhân vĩnh viễn đang làm một chuyện, đó chính là hợp ý người mua. Nhớ lúc chúng ta mới bán giấy mực, họ đều đến thôi, chỉ cần chúng ta đưa ra thứ hấp dẫn được họ, vậy họ nhất định sẽ quay lại. Sĩ tộc Sơn Đông tôn trọng cái gì nhất, chính là nho giáo và Khổng Mạnh, Bạch sắc sinh tử luyến không thu hút ánh nhìn của họ, vậy chúng ta diễn đoạn Khổng Mạnh đồng tính luyến ái nam a, ồ không, chuyện xưa của Khổng Mạnh, bọn họ nhất định sẽ tới.
.- Khổng Mạnh?
.Lưu Nga mãnh liệt hút một ngụm khí lạnh.
.Hàn Nghệ hỏi:
.- Có vấn đề sao?
.Lưu Nga run giọng nói:
.- Khổng—— Khổng Mạnh là thánh nhân đó!
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta biết chứ, ta không định biến họ thành người phàm, chỉ cần chúng ta tuyên dương mặt thánh hiền của Khổng Mạnh, vậy là xong thôi.
.Tang Mộc gật gật đầu nói:
.- Chủ ý này khá tốt a!
.Hàn Nghệ ha hả cười, nói:
.- Nếu nói lịch sử như một cuốn sách thì trang này sắp được lật qua, trang mới sắp sửa lật đến, chỉ thiếu gió đông thôi.
.Lưu Nga, Tang Mộc và Trà Ngũ đều nghi hoặc, họ cảm thấy Hàn Nghệ hôm nay có chút kỳ quặc, thần thần bí bí hòa giải với Nguyên gia, cứ như đang bày mưu kế hoạch lớn gì đó.
.Đang lúc này, một hạ nhân đột nhiên chạy vào:
.- Tiểu Nghệ ca, có người từ trong cung đến truyền ngươi vào cung.
.- Đông phong đến đây.
.Sắc mặt Hàn Nghệ vui vẻ, nói với Lưu Nga:
.- Lưu tỷ, gần đây tỷ hãy sắp xếp đi, chúng ta nhất định phải mở cửa Phượng Phi Lâu mỗi ngày.
.Nói xong, ngón tay cái của hắn bắn một cái, đồng tiền vàng bay về hướng Trà Ngũ.
.Trà Ngũ luống cuống tay chân nhận lấy đồng tiền, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ha hả cười nói:
.- Đây là thưởng cho biểu hiện gần đây của ngươi đấy.
.Nói xong, hắn liền đi ra ngoài
.Bên trong Điện Lưỡng Nghi!
.Trừ Lý Trị ra thì còn có Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Trung Thư Lệnh mới nhậm chức Lai Tể, Hàn viện, Vu Chí Ninh, Cao Lý Hành và Trưởng Tôn Diên.
.- Vi thần Hàn Nghệ bái kiến Bệ hạ.
.- Bình thân.
.Lý Trị cười nói:
.- Ban nãy trẫm nghe được từ miệng của Trưởng Tôn Thiếu Giám về việc trại huấn luyện của các ngươi tốn không ít sức lực cho việc chỉnh sửa khế ước Quân tử thần thánh, đối với cách làm lần này của các ngươi, trẫm và các Thái úy đều vô cùng tán thành, từ khi Đại Đường lập quốc tới nay đều tuân theo tư tưởng luật pháp, tối giản, hình phạt, phạt nhẹ, vì thế chỉnh sửa pháp luật là việc thận trọng càng thêm thận trọng, còn các ngươi vì chỉnh sửa một đạo luật, đi hỏi ý dân, khiến trẫm và chúng đại thần đều hai mắt sáng ngời, rất tốt, rất tốt.
.Nói tới đây, lời nói của y lại chuyển hướng, bảo:
.- Nhưng có vài chỗ trẫm và chúng đại thần đều thấy có chút không ổn, nên mới gọi ngươi vào hỏi. Trong khế ước Quân tử thần thánh có một đạo luật xác định lợi tức cao nhất của việc vay tiền, chúng đại thần đều có chút ý kiến với điều này.
.Hàn Nghệ nói:
.- Bệ hạ, nếu như không có lợi tức thì ai còn muốn cho người khác mượn tiền?
.Chử Toại Lương nói:
.- Quân tử nói nghĩa, tiểu nhân nói lợi, đã là khế ước Quân tử thần thánh thì sao còn khích lệ mọi người thu lãi?
.Từ xưa đến nay, bất kể là thánh hiền ở Trung Quốc hay Phương Tây đều phản đối việc thu lãi, Đường triều cũng vậy, bá tánh mượn tiền lẫn nhau, nhưng phàm là lãi thì quan không quản, chỉ duy nhất tiệm cầm đồ là có thể thu lãi, nhưng chỉ giới hạn ở mức 5%, điều này không được ủng hộ, mà còn là bị hạn chế, vì vào thời Nam Bắc triều thì tiệm cầm đồ phát triển rất mạnh, liên quan mật thiết với đời sống người dân, tiệm cầm đồ lại liên tục thu lãi. Để phòng chống việc tiệm cầm đồ nâng lãi cao, Đường Thái Tông hạn định mức lãi thu vào, nhưng vì quan có chính pháp, dân theo khế ước tư, nêu tiệm cầm đồ vẫn dám thu lãi cao, vì họ có khả năng thu hồi lại.
.Nhưng theo Nho giáo thì lãi là thứ không nên tồn tại, người thu lãi đều là người xấu.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Hữu Phó Xạ, đây là quy luật buôn bán, ngoài cha mẹ ra thì không ai nguyện không lãi vay mượn đâu, điều này hoàn toàn là không tồn tại, vì cho vay đã là mạo hiểm, đương nhiên phải thu lãi chứ, nếu lãi thu về không được bảo đảm thì những bá tánh cần tiền gấp đi tìm ai cho mượn? Hơn nữa, đảm bảo lãi cho vay riêng thì những người cho vay sẽ tăng cao, còn khiến các tiệm cầm đồ tư cạnh tranh với nhau, ngược lại sẽ khiến mức lãi giảm xuống, có lợi cho dân chúng. Đồng thời, duy chỉ có thừa nhận lãi và đối diện với nó thì quan phủ mới có căn cứ đi định mức lãi cho vay, nếu lựa chọn né tránh thì sẽ sản sinh thêm nhiều các nơi cho vay lãi cao. Trên đó chúng ta nêu rõ ràng, hạn định mức lãi cao nhất, chưa đến mức quá cao, quan không quản, nhưng đạt đến mức gọi là vay lãi cao, coi như phạm pháp, không những phế thải khế ước, còn phải chịu tội hình sự.
.Cao Lý Hành gật đầu bảo:
.- Từ cổ chí kim, phàm là mược tiền đều thu lãi, không lãi không cho vay, đây là hiện thực, Hàn Nghệ nói rất chính xác, nếu né tránh việc thu lãi sẽ sản sinh thêm nhiều người cho vay nặng lãi, thu lãi hợp lý không tính là vi phạm đạo đức, đây cũng giống với việc thương nhân buôn bán, nhất định là phải kiếm tiền, nếu ác ý tồn hàng để nâng giá, triều đình sẽ không ngồi yên ở đó, vì thế thị sở phải quy phạm ra giá cả của thương phẩm, cùng một đạo lý, cũng nên quy phạm ra lãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận