Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 628.1: Chủ ý "tuyệt diệu".

.Thẩm Tiếu chính là một người chí tình chí nghĩa như vậy, nếu không cũng không thể trở thành thanh lâu đạt nhân, y vẫn luôn coi Hàn Nghệ là tri kỷ đầu tiên trong đời, gã làm ăn, đến Trường An, đều là hy vọng có thể phấn đấu cùng Hàn Nghệ, bởi vì Dương Châu không có ai có thể hiểu được cách nghĩ của y.
.Bởi vậy khi y thấy Hàn Nghệ có khó khăn, cũng rất muốn giúp Hàn Nghệ một tay, y bắt đầu cấp thiết muốn vào ở trong Ngõ Bắc, kề vai chiến đấu cùng Hàn Nghệ, bởi vậy y rất nhanh chóng muốn đạt thành hợp tác với Trịnh Thiện Hành.
.Kỳ thật mọi người đều là người trọng tình nghĩa, không có gì có thể so đo, lập khế ước hợp tác là được rồi.
.Mà tửu lầu bên đó đã có sẵn rồi, chỉ cần treo tấm biển Đệ Nhất Lâu lên là được rồi, nhưng danh hiệu Đệ Nhất Lâu này treo lên ở Trường An e là có chút không ổn, vì thế Trịnh Thiện Hành liền đề nghị đổi thành Dương Châu Đệ Nhất Lâu, một khi treo biển hiệu lên, trướng phòng của Dương gia, lão sư phụ vào ở là vạn sự đại cát rồi, còn bản lĩnh Dương gia là vịt quay, vừa hay Trịnh gia có nuôi vịt, dù sao thì quý tộc đều là kinh tế trang viên, vậy thì đến nguyên liệu cũng không cần đi tìm nữa.
.Chỉ là Hàn Nghệ không để bọn họ vội đổi biển hiệu, mà bảo bọn họ chờ, hơn nữa về phương diện sổ sách, cũng cần một ít thời gian mới có thể hoàn toàn giao tiếp.
.Sáng sớm ngày hôm đó, Hàn Nghệ dậy từ sớm, liên hợp với Tiểu Dã, kéo Tiểu Mập đang ngáy o o dậy, từ sau khi vào mùa xuân, Tiểu Mập lại trở nên ham ngủ, Tiểu Dã không thích quấy rầy Tiểu Mập ngủ, nếu Tiểu Mập không dậy thì một mình cậu chạy ra rừng cây phía sau chơi, sau đó ba người lại chạy đi đánh thức Thẩm Tiếu sênh ca hàng đêm, cưỡng ép kéo y đi chạy bộ buổi sáng.
.- A... ! Hàn Nghệ, có phải ngươi điên rồi không, trời còn chưa sáng đã ra ngoài chạy bộ.
.Thẩm Tiếu ngáp một cái đầy oán giận.
.Hàn Nghệ hừ nói: - Ta đây là vì tốt cho ngươi, ngươi vừa không tập luyện, vừa sênh ca hàng đêm, ta thấy ngươi sống không quá bốn mươi tuổi.
.- Phì phì phì! Sáng sớm tinh mơ đã nguyền rủa ta, có phải là huynh đệ không. Thẩm Tiếu trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ra vẻ thần bí: - Ây! Có phải tối qua ngươi lén chạy đến Hoa Nguyệt Lâu không?
.Thẩm Tiếu khinh miệt nói: - Ai đến Hoa Nguyệt Lâu, tối qua không phải ta tính sổ sách cho lão trướng phòng kia sao, ai ôi, lão già đó đúng là quá không tin người rồi, phải tính rõ ràng rành mạch thì lão ta mới chịu đến Dương gia lấy tiền.
.Ai bảo ngươi là phá gia chi tử, nếu là ta thì ta cũng làm như vậy a! Hàn Nghệ cười nói: - Việc này là nhất định, sổ sách rối loạn là khiến người ta đau đầu nhất, đợi qua vụ này, ta mời ngươi đến Hoa Nguyệt Lâu tiêu sái một trận.
.Thẩm Tiếu nói: - Ta cũng không muốn đến đó.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói:
.- Sao vậy? Ta nhớ lần trước nhắc đến Hoa Nguyệt Lâu, ngươi rất hưng phấn, có phải đã có chuyện gì không?
.Thẩm Tiếu nói: - Không sao, không sao.
.Hàn Nghệ nói: - Sao lại không sao, ngươi là huynhđệ của ta, ai muốn ức hiếp ngươi thì chính là ức hiếp ta, chuyện này nhất định không thể dễ dàng bỏ qua.
.Thẩm Tiếu có chút buồn rầu nói: - Cũng không phải ức hiếp ta, chỉ là những công tử ca đó đều quá thích phản đáp lại ta.
.- Không thể a, không phải ở Dương Châu ngươi với những quý tộc đó cũng có quan hệ rất tốt sao.
.Hàn Nghệ nói xong đột nhiên hiểu ra, cười khổ nói: - Thật sự có lỗi rồi.
.- Gì chứ, thật ra ta cũng chỉ muốn đến xem thử, xem thử là được rồi. Thẩm Tiếu lơ đễnh nói.
.Bởi vì chuyện của trại huấn luyện, Hàn Nghệ gần như đã đắc tội với tất cả con cháu quý tộc, Thẩm Tiếu là bằng hữu của Hàn Nghệ, đến trại tập trung Hoa Nguyệt Lâu của đám con cháu quý tộc có thể biết ngay sẽ đối mặt với cái gì.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Không đi cũng tốt, tránh cho ngươi đến thân mình cũng đều móc hết ra.
.Thẩm Tiếu hừ nói: - Ngươi bớt xem thường người đi, chỉ một Hoa Nguyệt Lâu, có là gì chứ.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi cứ khoác lác đi.
.Hùng Đệ tuy là chạy nhưng đầu óc thì lại đang ngủ, cảm thấy hơi ồn ào, cố gắng mở đôi mắt nhỏ ra, nói: - Hàn đại ca, Thẩm đại ca, các huynh đang nói gì.
.- Đi đi đi, trẻ con không hợp.
.- Ồ.
.Hùng Đệ nói: - Vậy Tiểu Dã, chúng ta đi mua đồ ăn sáng đi.
.Thẩm Tiếu lập tức nói: - Đợi ta đã, ta cũng đi.
.Hàn Nghệ nói: - Ây ây ây! Chúng ta mới chạy một nửa a, trời ơi!
.Sau khi ăn xong bữa sáng trở về, Hùng Đệ, Thẩm Tiếu không nói lời nào liền chạy thẳng đến phòng ngủ, chuyện này xong rồi, bọn họ lại vào cùng một phòng ngủ.
.- Tình huống gì?
.Hàn Nghệ khiếp sợ quay đầu lại: - Tiểu Dã, lúc nãy ta không nhìn nhầm chứ, bọn họ... bọn họ vào cùng một phòng?
.Tiểu Dã nói: - Tiểu Mập thường xuyên ngủ cùng Thẩm đại ca.
.Hàn Nghệ thở hắt ra, chẳng trách tên Thẩm Tiếu này không thích Hoa Nguyệt Lâu, thì ra... thì ra y đã có sự thay đổi chất, ai ôi, Tiểu Mập của ta ơi.
.- Hàn đại ca, chúng ta đi xem Mộng Nhi tỷ bọn họ tập kịch đi! Tiểu Dã thì không để ý, có một lần ba người bọn họ ngủ chung một phòng, đây đều là vì từ nhỏ bọn họ đã quá cô độc, mọi người ngủ chung với nhau còn có thể nói chuyện gì đó, nhưng Hàn Nghệ tương đối độc lập, hắn không thích ngủ cùng với người khác, ngoại trừ phụ nữ.
.- Cũng được!
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Cái gì? Kịch? Kịch gì?
.Tiểu Dã nói: - Mộng Nhi các tỷ dạy người của Hoa Nguyệt Lâu diễn Bạch sắc sinh tử luyến ở trong lầu.
.Hàn Nghệ sửng sốt, sau đó phản ứng lại, trước đó hắn và Tào Tú có ước định, sẽ diễn xuất lưu động vở "bạch sắc sinh tử luyến", nhưng Tứ Mộng chắc chắn sẽ không đi, chỉ có thể huấn luyện người khác, thầm nghĩ dù sao cũng chẳng có việc gì, vì thế nói: - Vậy chúng ta đi xem thử. Hai người tới Phượng Phi Lâu, chỉ thấy bên trong có không ít người đang ngồi, Lưu Nga, Cố Khuynh Thành, Từ Du Du, Hoa Tử đều ở đây.
.Nghe thấy trên đài có người nói: - Không được, không được, cô nhất định phải đi đến bên này một cách tự nhiên, nếu không thì tiếp theo sẽ có vẻ vô cùng cứng nhắc.
.Là giọng của Mộng Nhi.
.Hàn Nghệ đi đến trước đài, chỉ thấy không ít người đang đứng trên đài, Mộng Nhi, Mộng Dao đang kiên nhẫn dạy cho mấy tiểu cô nương, những tiểu cô nương này đều đến từ Hoa Nguyệt Lâu, nhưng đều là những khuôn mặt xa lạ.
.Tào Tú khôn khéo bậc nào, nàng ta sẽ không phái những danh kỹ kia đến, bởi vì bọn họ đều đã danh khí tại ngoại, nàng ta phải bồi dưỡng danh kỹ mới, vì vậy những tiểu cô nương này tuổi tác không nhiều, đều là mười bốn, mười lăm tuổi. Hàn Nghệ đi tới, ép ép tay, biểu thị bọn họ đừng làm phiền Mộng Nhi các nàng, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh Đỗ Tổ Hoa, nhỏ giọng cười nói: - Không ngờ rằng các người đều có hứng thú tập luyện như vậy.
.Đỗ Tổ Hoa cười ha hả nói: - Hàn đại ca, việc luyện tập thật ra rất thú vị.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta thấy đệ là đang ngắm tiểu cô nương người ta đấy.
.- Làm gì có.
.Đỗ Tổ Hoa đỏ mặt, giải thích: - Là lúc bọn họ luyện tập, thường có một số sai lầm hết sức buồn cười, không tin thì huynh hỏi Tiểu Dã.
.Tiểu Dã cười xấu gật đầu cái rụp.
.Hóa ra bọn họ đang xem chuyện hậu trường a! Hàn Nghệ hiểu rồi. Cố Khuynh Thành đột nhiên khẽ thở dài, học ngữ khí diễn xuất: - Bi ai!
.- Hì hì!
.Từ Du Du đột nhiên cười ra tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận