Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 539.1: Trồng nhân được quả

.Rừng trúc Thôi phủ.
.- Chất nhi Tập Nhận bái kiến tòng phụ.
.Thôi Tập Nhận cung kính cúi bái rạp đất.
.Chỉ thấy một lão nhân thất tuần râu bạc, nhưng sắc mặt hồng hào, tinh thần quắc thước, thân thể cường tráng đang ngồi trước mặt y.
.Lão nhân này tên là Thôi Nghĩa Huyền, chính là Thứ sử Vụ Châu, trước đây khi tiêu diệt phản quân Trần Thạc Chân, ông lão cũng đã lập được công lớn.
.Đồng thời ông lão cũng là xuất thân Thanh Hà Thôi thị, là đường bá Thôi Tập Nhận, vai vế ở Thôi gia cực cao, bởi vậy Thôi Tập Nhận nhìn thấy ông ta, đều phải hành đại lễ quỳ lạy, tôn xưng một tiếng tòng phụ.
.- Mau đứng lên, mau đứng lên, để tòng phụ nhìn cho kỹ.
.Thôi Nghĩa Huyền vươn tay ra, trên mặt lộ ra nụ cười hiền từ.
.- Vâng.
.Thôi Tập Nhận đứng dậy.
.Thôi Nghĩa Huyền quan sát Thôi Tập Nhận, gật gật đầu, cười ha hả nói: - Trong lớp người nhỏ tuổi ở Thôi gia chúng ta, lão phu cũng chỉ có thể nói chuyện với con, ngồi đi, ngồi đi.
.Thôi Tập Nhận ngồi ở bên trái Thôi Nghĩa Huyền, sau khi ân cần hỏi han một phen, Thôi Nghĩa Huyền vuốt râu nói: - Tập Nhận, sao con vẫn còn ở nhà chơi bời lêu lổng, lão phu nghe nói Huyền Đạo, Thiện Hành, Sư Quái, Vô Nguyệt bọn chúng đều nhập sĩ rồi?
.Thôi Tập Nhận gật đầu nói: - Chất nhi tính tình ngoan liệt, nếu tùy tiện nhập sĩ, sợ là sẽ đem đến khó khăn cho gia tộc, bởi vậy vẫn muốn đọc sách thêm hai năm nữa.
.- Con đây đều là lấy cớ.
.Thôi Nghĩa Huyền hơi hơi trừng mắt nhìn y, nói: - Từ nhỏ con đã có bản lĩnh nhìn qua là nhớ, kinh văn trong nhà, e là sớm đã mục nát trong lòng, còn đọc tiếp nữa, vậy thì thành kẻ ngốc rồi, lão phu bây giờ đã sắp đến tuổi thất tuần, vậy mà vẫn đang dốc sức vì nước, con mới ở độ tuổi hai mươi, đang là lúc ý chí phong phát, nhưng con nhìn con xem, còn không bằng lão già như ta a!
.Thôi Tập Nhận nói: - Tòng phụ giáo huấn rất đúng, chất nhi sao dám so với tòng phụ.
.- Con đừng có nịnh nọt ta.
.Thôi Nghĩa Huyền hừ một tiếng, lại thở dài: - Tập Nhận, kỳ thật tòng phụ cũng không phải là muốn ép con làm quan, chỉ là sợ con giống như phụ thân con, sau này gánh nặng của Thôi gia chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào con, con mau chóng ra ngoài rèn luyện một chút, đến khi thế hệ già chúng ta đều nằm xuống rồi, thì con có thể bổ sung vào.
.Thanh Hà Thôi thị, đệ nhất sĩ tộc Tùy Đường được bách tính công nhận. Con cháu gia tộc trải rộng khắp các quan nha trong triều, để đảm bảo thế lực trong triều không suy yếu thì nhất định phải có người bổ sung vào. Đương nhiên, kiểu sĩ tộc như bọn họ, trước nay tâm cao khí ngạo, trong gia tộc cũng có không ít người vẫn nhất quyết không chịu làm quan, nhưng thường thì loại người này đều có tố dưỡng văn học cực cao, cho nên đều có uy vọng cực cao trong dân gian, thậm chí là trong triều đình, không phải quan, nhưng hơn hẳn quan, nói câu này còn tốt hơn người làm quan một chút.
.Tuy nhiên Thôi Tập Nhận từ nhỏ tư chất thông minh, hơn nữa lại am hiểu chuyện trong triều, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Thôi gia, cũng là người thừa kế gia chủ, bởi vì y là người nhất định phải đi làm quan, chẳng qua y tuổi tác còn trẻ, hiện giờ những trưởng lão kia cũng không có ép buộc y nhiều, chỉ là gặp ngày lễ tết, khó tránh khỏi việc dạy dỗ y một phen.
.- Vâng! Chất nhi vâng theo lời dạy của tòng phụ.
.Thôi Tập Nhận khẩn trương bỏ qua đề tài này, cười nói: - Lần này tòng phụ lập công lớn, chắc bệ hạ sẽ đại gia phong thưởng, thật là đáng mừng.
.Thôi Nghĩa Huyền nghe vậy lại thở dài.
.Thôi Tập Nhận hiếu kỳ nói: - Không biết tại sao tòng phụ lại thở dài?
.Thôi Nghĩa Huyền liếc nhìn Thôi Tập Nhận, nói: - Lần này bình định, Dương Tam Lang mới là công thần lớn nhất, ta chẳng qua chỉ là đứng thứ hai, chưa nói đến đại công.
.Thôi Tập Nhận hơi sững người, nói: - Chớ không phải tòng phụ cảm thấy bất mãn với việc luận công ban thưởng lần này?
.Thôi Nghĩa Huyền gật đầu nói:
.- Ta cũng không giấu con, quả thực ta có chút bất mãn đối với việc luận công ban thưởng lần này, kỳ thật Trần Thạc Chân kia chẳng qua chỉ là một đám ô hợp chi chúng, chỉ cần phá tà pháp này, căn bản không chịu nổi một đòn, lúc đó ta cũng đã nghĩ ra đối sách đối phó với ả, không ngờ rằng Trần Thạc Chân lại binh hành hiểm chiêu, chạy đi tấn công Dương Châu, mà trận chiến Dương Châu lại trở thành bước ngoặt của cả chiến dịch, bởi vậy Dương Tam Lang trở thành đệ nhất công thần của lần bình định này. Thật ra đây cũng không có gì, chỉ có thể nói nên là của y, nhưng cuối cùng triều đình chỉ thưởng ta một cái danh đại phu, chứ không hề được thăng chức gì.
.Thôi Tập Nhận hơi hơi nhíu mày nói:
.- Hiện giờ Quốc Cữu công cầm quyền, ông ta đã có thành kiến với Thôi gia chúng ta từ trước, mà tòng phụ đã quý vi Thứ sử Vụ Châu, nếu còn thăng quan nữa, thậm chí cũng phải thăng làm phó tể tướng, trừ khi là quan không có thực quyền, nếu không thì, con thấy Quốc Cữu công sẽ không để tòng phụ thăng quan dễ dàng như vậy.
.Thôi Nghĩa Huyền thở dài: - Thật ra có quyền hay không có quyền, ta cũng không coi trọng, ta đây đã chừng này tuổi rồi, còn có thể sống được mấy năm nữa, nói là thăng quan, thật ra nói cho cùng, ta cũng chỉ là nhớ Trường An, quyền lực thì ta có thể không cần, chức quan lớn nhỏ cũng không sao cả, chỉ cần triều đình điều ta đến là được, bây giờ ta chỉ sợ sẽ có một ngày chết nơi đất khách quê người.
.Ông lão đã bảy mươi tuổi rồi, Vụ Châu nơi đó lại xa như vậy, chuyến này lại đi nữa, sợ là khó có thể về, cho nên lá rụng về cội, chỉ sợ chính là nguyện vọng lớn nhất của Thôi Nghĩa Huyền.
.Đương nhiên trong lòng Thôi Tập Nhận cũng hiểu, hơi hơi nheo mắt, trầm ngâm hồi lâu, nói: - Không biết lần này tòng phụ về, sẽ ở Trường An bao lâu?
.Thôi Nghĩa Huyền nói: - Năm ngoái vì Trần Thạc Chân phản loạn, ta không về nhà thăm người thân, lần này chắc có thể ở được hai tháng. Không phải là con có cách chứ?
.Đừng nhìn Thôi Tập Nhận tuổi còn trẻ, nhưng chủ ý vẫn luôn không ít, Thôi gia có rất nhiều người đều hỏi đối sách của y.
.Thôi Tập Nhận lắc đầu nói: - Hiện giờ con vẫn không biết, nhưng theo như con thấy, hiện tại trong triều chắc không thiếu cơ hội, chỉ xem tòng phụ có đồng ý ở lại Trường An hay không thôi.
.Thôi Nghĩa Huyền liếc nhìn Thôi Tập Nhận với vẻ rất kinh ngạc.
.Việc Thôi Bình Trọng đột ngột đến cũng không ảnh hưởng đến hưng trí của Hàn Nghệ, vốn dĩ hắn chỉ định ở một ngày, dù sao thì ngày nghỉ cũng chính là lúc mở chợ đêm, nhưng thực sự là không nỡ, cũng không muốn nghĩ đến chuyện đó, thế là lại ở lại một đêm, trong lúc đó Hàn Nghệ lại truyền thụ cho Tiêu Vô Y mấy khúc nhạc, nhớ một bộ mạt chược ngày trước, phu thê hai người đã có thể chơi đến thâu đêm suốt sáng, rời nhà trốn đi, huống chi là thụ cầm mà hai người đều hứng thú, chơi đến khi rất muộn, hai người lại cùng tắm trong một cái thùng gỗ to, một phen ân ái triền miên, lại là chuyện không thể tránh được.
.Cho đến trưa ngày thứ hai Hàn Nghệ mới bịn rịn chia tay với Tiêu Vô Y.
.Đến gần ngõ Bắc, Hàn Nghệ nhìn từ phía xa, chỉ thấy hai tên nhóc đang đứng ở đầu ngõ, hết nhìn đông lại nhìn tây, dường như đang đợi gì đó.
.Một cảnh tượng vô cùng đơn giản này nhưng lại chạm đến tâm hồn Hàn Nghệ, khiến hắn rất cảm động. Ở hậu thế, đây là cảnh tượng hắn không thể nào tưởng tượng, cũng là cảnh tượng hắn chưa bao giờ nghĩ đến, bởi vì ở hậu thế đến nhà cửa hắn cũng không có, hắn luôn sống trong khách sạn, sống hay chết, căn bản là sẽ không có ai để ý, lại càng không có ai đợi hắn về, cũng chỉ là lúc say ngã ở đầu đường, có một tử đảng đưa hắn về khách sạn, ném lên giường.
.- Hàn đại ca!
.Rất nhanh Hùng Đệ, Tiểu Dã đã phát hiện ra Hàn Nghệ, lập tức vẫy tay chạy tới.
.Hàn Nghệ cũng khẩn trương vẫy tay.
.- Hàn đại ca, nói cho huynh biết một tin tức tốt.
.Hùng Đệ chạy đến trước mặt Hàn Nghệ, hơi thở gấp, nhưng lại có vẻ hưng phấn dị thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận