Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1118: Đây chính là chuyên nghiệp

.Nói đùa gì vậy, nếu ngay cả một chút phúc lợi cũng không có, Hàn Nghệ cái quái gì mà chạy đến hoang sơn dã lĩnh trong kỳ nghỉ, đây chính là thương nhân không có lợi thì không dậy sớm.
.Còn Vương Huyên thì lập tức run lên khi nghe thấy "tắm rửa", trong mắt thoáng hiện lên một vẻ sợ hãi, nhưng so với trước đây, nàng ta không biểu hiện ra sự phẫn nộ, đây chính là một bước tiến bộ, đương nhiên, bởi vì nàng ta hiểu được, sự phẫn nộ của nàng ta sẽ chỉ mang đến nhục nhã, ngoài điều này ra, cũng không thể mang lại bất cứ ích lợi gì, nhưng nàng ta vẫn cố gắng duy trì phong phạm của bản thân, trong xương cốt nàng ta đã là một nữ nhân vô cùng quật cường, bình tĩnh nói: - Cái này cần gì phải ôn tập nữa.
.Giọng nói còn lộ ra một tia không có cơ hội thương lượng.
.Đây chính là một kiểu thói quen, nàng ta đã quen nói chuyện người với người như vậy rồi.
.Nhưng tại thời khắc này, Hàn Nghệ ý chí sắt đá, bởi vì việc này dính dáng đến vấn đề phúc lợi của hắn, nói: - Ngay cả thánh nhân cũng nói, "ôn cố nhi tri tân"1, cô phải hiểu, buổi học lần trước cô đã dùng hơn nửa thời gian vào việc khắc phục tính nết hoàng hậu, cô hoàn toàn chưa học được làm sao để hầu hạ nam nhân tắm rửa, ta nói ôn tập, đó chỉ là không muốn lại đả kích cô nữa, ta cũng không muốn lắm lời thêm nữa, cô nhất định phải làm theo lời ta nói vô điều kiện, trừ khi cô không muốn báo thù nữa.
.(1: ôn lại cái cũ để biết cái mới)
.Nói xong, hắn liền đứng dậy bắt đầu tháo đai áo, một nguyên nhân hết sức quan trọng khi hắn đến đây, chính là ở đây có suối nước nóng, gần đây hắn cũng rất mệt mỏi, ngâm suối nước nóng có thể giải tỏa mệt mỏi.
.Vương Huyên thì không quen với sự phóng túng của Hàn Nghệ, nói cởi là cởi, chính như nàng ta vừa mới nói, sĩ thứ thiên cách cũng đâu chỉ là bởi vì sĩ thứ, là do thói quen sinh hoạt nhiều hơn, hai đầu lông mày không kìm được lộ ra một vẻ chán ghét, nghiêng mặt qua một bên.
.Bỗng nhiên, âm thanh sột sột soạt soạt dừng lại.
.Đã cởi xong rồi sao? Ta nên làm thế nào?
.Vương Huyên lạ trải qua giao chiến thiên nhân lần nữa, không chờ nàng ta kịp phản ứng lại, đột nhiên một cái kính chiếu yêu, ồ không, một cái gương đồng xuất hiện trước mặt nàng ta, giật mình kinh hô một tiếng, rồi lập tức quay đầu lại nhìn về phía Hàn Nghệ nói: - Ngươi muốn làm gì?
.Hàn Nghệ chỉ vào gương đồng nói: - Ta chỉ muốn cho cô xem thử bản mặt thối này của cô, để tránh lại nói ta vu oan cô nữa. Cô có biết cái mặt thối này của cô sẽ cực kỳ làm tổn thương lòng tự trọng của ta hay không, lẽ nào cơ thể ta khó chịu đến vậy sao? Cô có biết cô như vậy sẽ khiến ta chán ghét cô cỡ nào không, vậy thì còn nói gì đến khiến ta động lòng?
.- Lẽ nào ngươi muốn ta cả ngảy chỉ biết nhìn chằm chằm vào cơ thể nam nhân sao? Ta không tin là hành vi hạ tiện thế này sẽ khiến người khác thích. Vương Huyên hết sức uy nghiêm bác bỏ.
.- Đây chính là chỗ mấu chốt.
.Hàn Nghệ cười, nói: - Ta không biết cô đã từng nghe một câu nói hay chưa, nữ nhân là làm từ nước.
.Vương Huyên thản nhiên nói: - Mặc dù chưa từng nghe qua câu nói này của ngươi, nhưng có rất nhiều thi từ ca phú đều so sánh nữ nhân với nước.
.- Rất tốt!
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Đặc tính của nước là gì, chính là nhu, lấy nhu khắc cương, trong đồ vật hình vuông thì là hình vuông, trong đồ vật hình tròn thì là hình trong, cô có thể từng thấy nước trong chậu rửa mặt hình tròn là hình vuông, nhưng cô có thể nói hình vuông hoặc hình tròn là bản chất của nước không, thật ra căn bản là nước không thay đổi bản chất của mình, cô có hiểu không?
.Vương Huyên lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.
.- Trời ạ! Hàn Nghệ day day trán.
.Vương Huyên vừa nhìn thấy biểu cảm này của Hàn Nghệ liền có một vẻ mặt thống khổ.
.- Được rồi, được rồi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu!
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói: - Cô nói rất đúng, cô có tâm lý mâu thuẫn là chuyện rất bình thường, nói cho cùng thì cô cũng chỉ là không muốn nhìn mà thôi, cô muốn nghiêng đầu đi, nhưng thật ra có rất nhiều phương thức không muốn nhìn, trước mặt nam nhân, bất cứ một chi tiết nào cô cũng phải động não, mà cô đã lựa chọn một phương thức khiến người ta chán ghét nhất nhất nhất, hiển nhiên cô làm động tác này là chưa trải qua suy nghĩ.
.Vương Huyên buồn bực nói: - Không muốn nhìn thì không nhìn, sao còn có đến mấy phương thức?
.- Đương nhiên là có!
.Hàn Nghệ nói: - Không muốn nhìn không phải xuất phát từ một kiểu tâm lý, với cô mà nói, cô xuất thân quý tộc, lại là một nữ nhân, từ nhỏ đã tiếp nhận quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân, bởi vậy trong tiềm thức đã không muốn nhìn, đây là cảm xúc chủ yếu nhất, nhưng đây chỉ là một kiểu tâm lý của cô mà thôi. Còn có một kiểu tâm lý, đó là cô vốn dĩ cũng không để mắt đến ta, cô tràn trề tình cảm chán ghét đối với ta, bởi vậy cô rất mâu thuẫn. Thứ ba, đó là xuất phát từ sự ngượng ngùng của nữ nhân, thật ra kiểu ngượng ngùng này cũng là sản vật dưới sự ảnh hưởng của môi trường lớn. Chủ yếu chính là ba kiểu cảm xúc này, ba kiểu cảm xúc này đều sẽ dẫn đến việc cô quay đầu đi, cô có thể chọn một trong ba kiểu cảm xúc để né tránh ra, cô nói cô nên lựa chọn kiểu nào?
.Vương Huyên đã thấy bối rối rồi, đây quả thật là đang lên lớp a, phân tích đạo lý rõ ràng.
.- Đây thật sự là đang lên lớp!
.Hàn Nghệ nói hết sức nghiêm túc: - Mời cô nghiêm túc trả lời ta.
.Vương Huyên ngẩn ra, thật sự đã bị sự chuyên nghiệp của Hàn Nghệ ảnh hưởng rồi, suy tư một lát, nói: - Kiểu thứ ba?
.- Không sai! Chính là kiểu thứ ba!
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vì kiểu cảm xúc thứ ba có thể biểu hiện ra một thái độ hết sức hấp dẫn nam nhân, đây gọi là muốn tiếp nhận nhưng lại giả vờ từ chối, nam nhân vô cùng thích chiêu này, bởi vì thứ không có được vĩnh viễn là thứ tốt nhất, căn cứ vào điểm này, bởi vậy vậy cô không cần lo ta sẽ động lòng với cô, bởi vì đối với ta mà nói, cô chỉ là thịt trên thớt, cực dễ dàng lấy được, bởi vậy giữa chúng ta chỉ tồn tại quan hệ hợp tác với nhau.
.Vương Huyên hơi tức giận nói: - Cực dễ dàng lấy được?
.- Cô tưởng rằng cô bây giờ có đường phản kháng sao? Hàn Nghệ cười cười, nói: - Những chuyện này trước tiên đừng nói, trọng điểm lên lớp của chúng ta là dạy cô làm sao chiếm được sự coi trọng của bệ hạ, trước tiên cô phải biết làm sao né tránh tất cả những gì nam nhân chán ghét. Quay trở lại vấn đề chính, mục đích cơ bản của cô là ở chỗ cô phải chuyển dời ánh mắt, và còn không đắc tội với đối phương, chỉ cần có thể đạt được mục đích, cô phải dùng kiểu cảm xúc đó, có đúng không?
.Vương Huyên nghe vậy cũng thật có chút đạo lý, nhưng thứ khác trước tiên không cần quan tâm, ít nhất có thể khiến Hàn Nghệ không day trán nữa, không khỏi nhẹ nhàng gật đầu.
.- Tốt lắm! Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Vậy cô dùng kiểu cảm xúc thứ ba để thử di chuyển tầm nhìn của mình xem.
.Vương Huyên lại bối rối, gần như không có suy nghxi gì, thẳng thắn nói: - Ta không biết!
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Ngay cả ngượng ngùng mà cô cũng không biết?
.Vương Huyên nhíu lông mày, ấp a ấp úng, khuôn mặt trắng nhợt lô ra một nét ửng đỏ, hiện tại nàng ta đang ngượng ngùng, nhưng đây là bản năng, nàng ta không biết làm sao để biểu ra bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, bởi vì từ nhỏ đến lớn nàng ta không cần phải nhứ vậy, ngay cả hoàng đế cũng phải kính nàng ta ba phần, nàng ta việc gì phải giả vờ giả vịt.
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Được rồi, được rồi, để ta dạy cô.
.Nói xong, hắn ngồi đối diện với Vương Huyên, nói: - Cô nhìn kỹ đây!
.Vương Huyên chỉ cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, cái này cũng có thể dạy, không khỏi trợn to hai mắt.
.Cái này đương nhiên có thể dạy!
.Hơn nữa việc này đối với Hàn Nghệ mà nói, đó chính là chuyên nghiệp, hạ bút thành văn, căn bản không cần điều động cảm xúc, Hàn Nghệ hết sức thành thạo biểu diễn một chút cái gọi là ngượng ngùng, cái gọi là muốn cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào.
.Nhưng đây đối với Vương Huyên mà nói, Hàn Nghệ quả thực chính là một người của thế giới khác, nàng ta trợn mắt há hốc mồm nhìn.
.Hàn Nghệ cười, nói: - Thế nào? Có phải là bị ta mê hoặc rồi không!
.- Phụt hi hi!
.Vương Huyên thật lòng muốn nén nhịn, nhưng thật sự không thể nén nhịn nổi, che miệng cười khúc khích, theo nàng ta thấy, cái này thực sự là quá bẩn bựa, một đại nam nhân mà lại học thần thái của tiểu thư khuê các, nhưng hàm dưỡng từ nhỏ của nàng ta nói với nàng ta, không nên cười nhạo người khác, bởi vậy nàng ta vừa cười vửa nói một cách mơ hồ không rõ: - Xin xin lỗi!
.Hàn Nghệ hết sức nghiêm túc nói: - Không cần phải nói xin lỗi, cô cũng có thể cười, nhưng chủ yếu nhất là, cô đã học được chưa, cô thử xem nào.
.Tiếng cười lập tức ngưng bặt!
.Việc mình không muốn làm thì chớ bắt người khác làm.
.Bây giờ thì cô cười vui vẻ, nhưng lát nữa không biết là ai cười ai.
.Vương Huyên lại ngây ra như phỗng nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ uể oải nói: - Thử xem nào, dù sao ta cũng đã làm hết những gì ta có thể làm rồi.
.Vương Huyên không khỏi thoáng nhíu mày.
.- Dừng!
.Hàn Nghệ nói: - Đây lại là một biểu cảm chí mạng, có phải là cô vô cùng không muốn thử một lần không?
.Vương Huyên gật gật đầu.
.- Nhưng cô không thể dùng kiểu thần thái nhíu mày này để biểu đạt hoạt động trong lòng của cô, sở trường nhất của nữ nhân chính là giả vờ đáng thương, nữ nhân xinh đẹp cũng luôn khiến nam nhân cảm thấy yêu mến, cô nên dùng một kiểu nũng nịu để cầu xin ta rút lại câu nói đó, lần này ta không thị phạm trước, cô dùng sự lĩnh ngộ của cô để làm tất cả những điều này, nếu cô có thể khiến ta nảy sinh lòng yêu mến, vậy thì ta sẽ không cưỡng ép cô nữa, nếu không thì cô nhất định phải học theo ta vài lần.
.Có câu nói là trong hai cái hại thì chọn cái nhẹ hơn.
.Với lại, đối với Vương Huyên mà nói, cầu xin cũng không xa lạ, cũng không biết nàng ta đã cầu xin Hàn Nghệ bao nhiêu lần rồi.
.- Có thể rồi chứ?
.Vương huyên bỗng nhiên nói.
.- Bắt đầu rồi chứ? Hàn Nghệ kinh ngạc nói,
.Vương huyên gật gật đầu.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, nói: - Mặt méo chính là nói biểu cảm lúc nãy của cô.
.Vương Huyên lập tức mặt đỏ lên, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, thật sự có khó coi như vậy sao?
.Hàn Nghệ nói: - Cô nghĩ thử xem, tất cả những việc ta muốn cô làm có khó mở miệng đến cỡ nào, là việc cô không thể chấp nhận, nhưng bức bách ta lạm dụng quyền uy, cô lại sợ ta mắng cô, cô không thể không cầu xin ta tha cho cô, như vậy đi, nếu cô không làm được, ta sẽ lột y phục của cô.
.Ngươi dám!
.Vương Huyên vừa sợ vừa giận, hơn nữa là ủy khuất, trong giây phút này, nước mắt đã sắp trào ra rồi.
.- Đúng!
.Hàn Nghệ nói:
.- Chính là biểu cảm này, nếu như cho thêm một chút nũng nịu nữa thì hoàn mỹ rồi, cô nghĩ mà xem, lúc nhỏ cô nũng nịu thế nào để phụ mẫu cô không bắt cô luyện đàn nữa. Hơn nữa không phải ta đùa giỡn với cô, nếu cô không làm đươc, ta nhất định sẽ lột y phục của cô, ta có thể lấy nhân cách của ta để đảm bảo. Đang nói, hắn ngẩn người, lấy nhân cách ra để đảm bảo lột quần áo của con gái nhà người ta, ta cảm thấy là ta đang sỉ nhục cmn nhân cách của mình a!
.Khi hắn nói đến phụ mẫu, vẻ mặt cứng ngắc của Vương Huyên trở nên có chút biến đổi, hình ảnh cả nhà đầm ấm lúc nhỏ thoáng hiện lên trong đầu, khóe miệng không khỏi hơi lộ ra nụ cười mỉm, nhưng vừa nói đến lột y phục, nàng ta không khỏi lại run lên, không tự chủ được nhìn sang Hàn Nghệ, khóe mắt hiện ra một tia lệ quang.
.Vậy nhưng, kiểu cảm xúc phức tạp này khiến Hàn Nghệ hơi ngẩn người, ánh mắt dường như bị một luồng lực hút cực mạnh hút đi.
.Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ có nhau, đây là bởi vì trong động chỉ có hai người bọn họ.
.Nhưng bất kể như thế nào, thời gian dường như đã dừng lại trong một khắc.
.Trôi qua một lúc lâu, Hàn Nghệ bỗng giật mình bừng tỉnh, trên trán đã có chút mồ hôi. Thầm nghĩ, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ quả nhiên là danh bất hư truyền, biểu hiện không hợp lệ như vậy mà cũng có thể thu hút người khác như thế, thật không biết ta có thể kiên trì bao lâu, trong sự kinh ngạc, cầm kính chiếu yêu lên, đưa ra phía trước.- Ghi nhớ biểu cảm này, nhưng cố gắng luyện tập, như vậy mới có thể làm được một cách tự nhiên.
.Vương Huyên cụp mắt nhìn mình trong gương đồng theo bản năng, lập tức nhìn Hàn Nghệ với một chút vui sướng.
.- Phải rồi, phải rồi, ta sẽ không lột y phục của cô nữa! Nhưng mà Hàn Nghệ kéo thắt lưng của mình, ngạo nghễ nói: - Ta có thể lột y phục của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận