Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 732: Chương mới bắt đầu

.Lãi là sự tồn tại khách quan, không phải do kẻ xấu nghĩ ra, không liên quan đến đạo đức, mà nó là quy luật tự nhiên của thương nghiệp, vương triều nhà Đường cũng thông minh, ta không thừa nhận lãi là ta đang bảo vệ cho lợi ích của bá tánh, chí ít trên phương diện đạo đức ta thắng thế, nhưng ta cũng không ngăn cản, điều này dẫn đến không có một quy định rõ ràng về vay nặng lãi, cho dù là lãi 50% thì quan phủ cũng không quản, vậy việc thu lãi khi vay tiền trong dân gian hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng đối phương quyết định? ?
.Đám người Trưởng Tôn Vô, Vu Chí Ninh đều gật đầu tán thành lời Cao Lý Hành nói.
.Chử Toại Lương thấy thế liền lui về một phía.
.Nhưng sau đó Cao Lý Hành lại nói:
.- Nhưng khế ước Quân tử thần thánh trao quyền lực can thiệp quá lớn cho quan phủ, nếu thừa nhận sự tồn tại của lãi ắt sẽ tạo nên mâu thuẫn giữa quan và dân.
.Quyền lực can thiệp mà ông ta nói đến chủ yếu là vấn đề bồi thường. Trước đó, thường quan phủ không quản những chuyện này, dù là muốn quản cũng chỉ là lo chuyện phê chuẩn, đòi nợ thì chủ nợ tự đi đòi, quan phủ sẽ không làm giùm, vậy liền trở thành mâu thuẫn giữa người đi vay và người đi mượn, không để quan phủ rơi vào vòng mâu thuẫn đó. Nhưng nếu quan phủ cưỡng chế chấp hành thu lãi, vậy những người đi vay sẽ hận quan phủ, mà những người đi vay lại chủ yếu là dân chúng.
.Mâu thuẫn giữa người và người chỉ là mâu thuẫn cá nhân, vô cùng bình thường, nhưng mâu thuẫn giữa người và chính quyền là một mâu thuẫn lớn.
.Đây chính là lý do vì sao vương triều nhà Đường mang cách nói "Nếu là khế tư, thì quan không quản."
.Nhưng Hàn Nghệ lại cho rằng đây là một cách làm không chịu trách nhiệm, nói:
.- Quan phủ là đại diện cho chính nghĩa, là quyền uy để bảo vệ trật tự, sao có thể để mặc mâu thuẫn không giải quyết, cách làm này vốn không thể đảm bảm lợi ích của hai bên vay mượn. Hơn nữa bên yếu thế luôn bị ăn hiếp là những người không có năng lực, bá tánh bị địa chủ bóc lột, triều đình không lo, bá tánh hận địa chủ, nhưng cũng cảm thấy vô cùng bất lực, loại cảm xúc tiêu cực này sẽ ảnh hưởng đến sự tín nhiệm của bá tánh dành cho triều đình. Chỉ cần là hợp lý hợp pháp thì triều đình nên dũng cảm đối mặt, đồng thời phải nghĩ cách giải quyết, chứ không phải né tránh vấn đề. Nếu thiếu đi sự giám sát có hiệu quả và sự cổ vũ của quy phạm pháp luật kiện toàn, những khế ước không được quy phạm và phạm pháp sẽ ngày càng nhiều hơn.
.Lai Tể đứng ra nói:
.- Cho dù ngươi có lý thì cũng cần được thực thi. Đại Đường ta diện tích rộng lớn, lại hội tụ các quần tộc, tập quán sinh sống, cách thức sản xuất ở các nơi đều không giống nhau, vì thế khế ước mỗi nơi đều khác nhau, từ đó hình thành hương pháp, nếu ngươi dùng cùng một quy phạm để tiêu chuẩn các quần tộc khác nhau, họ ắt sẽ phản đối, không thực hiện được đâu.
.Đây chính là nguyên nhân chính của việc quan có chính pháp, dân có tư khế, tư khế chính là hương pháp, mà hương pháp và quốc pháp lại tồn tại song song, có lúc hương pháp còn khiến quốc pháp trở nên vô nghĩa.
.Đây cũng là một nguyên nhân mấu chốt mà Hàn Nghệ coi trọng khế ước, vì tư khế độc lập ngoài pháp luật, tuân thủ theo hương pháp mỗi nơi, mà hương pháp ở từng nơi lại không giống nhau, thế ắt sẽ hình thành nhiều quần thể độc lập với bên ngoài, muốn thiết lập khế ước với nhau sẽ trở nên vô cùng phức tạp. Đây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phục hưng của nền kinh tế thương phẩm toàn quốc, Hàn Nghệ muốn làm nên chuyện, phục hồi lại nền kinh tế Đại Đường thì trước tiên phải thống nhất khế ước, đem khế ước quy vào pháp luật toàn quốc.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Dám hỏi Trung Thư Lệnh, hương pháp lớn hay quốc pháp lớn?
.Lai Tể nói:
.- Đương nhiên là quốc pháp rồi.
.- Thế nhưng hiện thực cho thấy rất nhiều hương pháp đều đối lập với quốc pháp, hơn nữa còn mang tính quyền uy hơn quốc pháp, tất cả đều là kết quả của việc triều đình xử lý lãnh đạm.
.Hàn Nghệ nói:
.- Năm xưa Tần Thủy Hoàng vì muốn đồng nhất sách vở chữ nghĩa, xe cùng quỹ, thống nhất các nước, vì đó là đặc trưng của một quốc gia độc lập thống nhất, pháp luật cũng thế, tôn trọng là tương đối đấy, quốc gia tôn trọng tập quán phong tục của mỗi nơi, đồng thời họ cũng nên tôn trọng pháp luật của quốc gia, nay triều đình xếp khế ước vào pháp luật, đây là bước tiến bộ, hơn nữa là cách làm vô cùng tự tin, thống nhất, quy phạm, để những người ở những vùng khác nhau có thể trao đổi tốt hơn, đây là điều mà một quốc gia cần phải làm.
.Đương nhiên, chúng ta cũng suy tính một điểm, thật ra khế ước ở các nơi đều có hai đặc điểm, thứ nhất là về hình thức, thứ hai là về lãi. Nhưng lấy xã làm đơn vị, không lợi cho việc thao tác, vì thế sau khi chúng ta bàn bạc cảm thấy nên lấy đạo, châu làm đơn vị, mỗi đạo hoặc châu sẽ quy hoặc lãi thu về theo hoàn cảnh bá tánh ở từng nơi, sau đó bẩm báo với triều đình, cứ ba năm sửa một lần theo tình hình lúc đó, vậy cũng tiện cho việc để triều đình nắm bắt tình hình mỗi nơi.
.Đột nhiên Lai Tể có loại cảm giác, nếu mình nói tiếp thì chính là đang chia rẽ quốc gia.
.Lý Trị nghe xong gật gật đầu, thân là Hoàng đế, y cũng cảm thấy điều Hàn Nghệ nói vô cùng có lý, theo y thì quốc pháp đương nhiên đứng đầu, chứ không phải hương pháp, thống nhất là thủ đoạn để duy trì vương quyền, nay có một bộ luật hoàn thiện như thế trước mắt, tại sao y lại cự tuyệt. Nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ:
.- Thái úy, khanh nghĩ như thế nào?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cau mày, nói:
.- Tuy rằng Hàn Nghệ lời nói của Hàn Nghệ có lý, nhưng lão thần vẫn thấy lo lắng sâu sắc.
.Thật ra ông ta cũng bị Hàn Nghệ lừa rồi, trước đó trên điện, Hàn Nghệ chỉ nhắm vào thành tín, ông ta tưởng cái khế ước Quân tử thần thánh này chỉ xuất hiện vấn đề ở mặt quy phạm chữ tín, ai ngờ trong đó lại chứa nhiều nội dung như thế, mấy chốt là người sửa khế ước là cháu Trưởng Tôn Diên của ông ta, khiến ông ta càng thêm lo âu. Vì sao họ đến chiêu Hàn Nghệ vào, kỳ thật những lời này Hàn Nghệ đã nói với Trưởng Tôn Diên rồi, vì Trưởng Tôn Vô Kỵ hoàn toàn không nắm chắc được chuyện này, cũng chả biết có khả thi hay không, nhìn bên ngoài có vẻ khả thi, nhưng đợi sau khi thực thi thì ai biết có làm được hay không, ông ta muốn bảo vệ Trưởng Tôn Diên, thứ này do Hàn Nghệ đề ra, vậy để Hàn Nghệ tự gánh vác hậu quả.
.Hàn Nghệ muốn mượn Trưởng Tôn Diên để giảm bớt chướng ngại, điều này trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ hiểu rõ vô cùng, bởi vậy trước đó Trưởng Tôn Diên chỉ giải thích mỗi điều luật, những chỗ tranh luận thì để Hàn Nghệ ra giải thích, dù lúc đó xảy ra chuyện gì thì đều hướng về Hàn Nghệ hết. Ý của Trưởng Tôn Vô Kỵ rất đơn giản, chính là chướng ngại có thể ít đi, nhưng những thứ ngươi nên gánh thì tự ngươi hãy gánh đi, đừng mong đem cháu ta ra làm bia đỡ đạn.
.Trong lòng Trưởng Tôn Diên cũng hiểu rõ, cảm thấy không dễ chịu chút nào, y cho rằng suy xét của Trưởng Tôn Vô Kỵ là xuất phát từ sự không tin tưởng vào năng lực của y, pháp luật còn chưa công bố mà ngươi đã nghĩ đến chuyện phân chia trách nhiệm rồi, y bỏ ra không ít công sức cho việc này, y cũng vô cùng tự tin với năng lực của mình, đứng ra nói:
.- Khởi bẩm Bệ hạ, thật ra lúc vi thần dâng bản tấu chương này lên, từng vô cùng do dự, là lời nói của Đặc phái sứsứ khiến vi thần quyết định dâng tấu chương lên.
.Vi thần cho rằng lời nói của Đặc phái sứ vô cùng có lý lẽ, dù rằng chỉnh sửa pháp luật cần thận trọng, nhưng có hoàn thiện hay không nhất định phải nhìn vào thực tiễn mới thấy được. Vi thần và Đặc phái sứ, cả những học viên của trại huấn luyện đều bỏ ra rất nhiều công sức, vi thần cho rằng như thế đã đủ rồi, nếu cứ mãi do dự không quyết thì vĩnh viễn sẽ trong vòng bàn bạc thảo luận, có câu lúc nên quyết không quyết, sẽ chịu loạn lạc. Pháp luật triều ta chủ yếu là kế thừa từ đời trước, hơn nữa là thay đổi từ cơ sở thực tiễn của pháp luật tiền triều, bổ sung những gì tiền triều thiếu sót. Thế nhưng, khế ước Quân tử thần thánh này không có tiền lệ để giám định, cũng vì lý do này, triều đình càng nên thử xem, vi thần kiến nghị thực thi pháp lệnh ở Kinh kỳ trước, để thấy kết quả, rồi mới quyết định phổ cập toàn nước.
.Lý Trị gật gật đầu, lại nhìn sang hướng Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa thấy Trưởng Tôn Diên tin tưởng tràn đầy như vậy, đột nhiên cảm thấy đứa cháu này của mình như đã lớn rồi, là lúc nên buông tay để nó tự làm, dù là thất bại nhưng với quyền lực bây giờ của ông ta, đủ để cứu chữa tất cả. Lại nhìn Lý Trị nói:
.- Bệ hạ, dù lão thần và Hữu phó xạ họ đều thấy lo âu, nhưng cũng không nhìn ra lỗi nào lớn, còn điều luật này vốn do Hàn Nghệ và Trưởng Tôn Diên chỉnh sửa. Nếu họ có lòng tin như vậy thì lão thần nghĩ nên để họ thử một lần.
.Ông ta tán thành, thì Chử Toại Lương bọn họ dĩ nhiên sẽ không phản đối.
.Lý Trị nói:
.- Vậy được! Chuyện này cứ quyết định như vậy, hãy thực thi pháp lệnh này ở Kinh kỳ trước.
.Lời y vừa dứt, Trương Đức Thắng liền vội vàng chạy vào,
.- Bệ hạ, Bệ hạ, hậu cung vừa truyền tin tức, Chiêu Nghi hình như sắp đẻ rồi.
.Lý Trị nghe vậy cả kinh, không nói hai lời liền chạy ra ngoài.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương bọn họ thì hơi nhíu mày, trao đổi ánh mắt với nhau một phen, đợi sau khi Lý Trị ra khỏi liền âm thầm rời đi, không hỏi nửa câu.
.Vốn dĩ những trường hợp thế này, thân là đại thần có mặt vào lúc này, lý nên đứng đây chờ tin, đó là lễ nghĩa cơ bản của bậc đại thần. Nếu là Vương hoàng hậu thì e là họ còn chạy nhanh hơn Lý Trị nữa, nhưng nếu là Võ Chiêu Nghi thì từ đầu đến cuối họ đều không để ý đến, họ vốn dĩ khinh thường Võ Mị Nương, đẻ thì ngươi đẻ, liên quan gì đến ta.
.Đương nhiên, với tình thế đấu đá bây giờ, Võ Mị Nương cứ sinh con liên tục như thế cũng khiến họ cảm thấy vô cùng tổn thương, vì Hoàng Hậu là gà mái không biết đẻ trứng, một đứa cũng không sinh được, khả năng sinh còn là toàn bộ giá trị của sự tồn tại của một người phụ nữ. Lý Trị muốn phế Hậu chỉ cần một lý do, Hoàng Hậu vô sinh.
.Hàn Nghệ đương nhiên là phải đi theo, nhưng Trưởng Tôn Diên thì lúng túng rồi, bên là quân chủ, bên là gia tộc, y trầm ngâm một hồi, vẫn cảm thấy nên lấy hiếu lên đầu, không thể đi ngược với Trưởng Tôn Vô Kỵ. Chấp tay nói:
.- Hàn Nghệ, bên trại huấn luyện còn có việc, ta cáo từ trước.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói:
.- Trưởng Tôn công tử, thứ cho ta lắm miệng nói một câu, Bệ hạ là quân chủ của ngươi, lại là biểu thúc của ngươi, về tình về lý ngươi cũng không nên rời khỏi.
.- Nhưng ——!
.Trưởng Tôn Diên mặt lộ vẻ khó xử, y đương nhiên cảm thấy mình nên ở lại, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ và Võ Mị Nương đối lập nhau, có ngươi thì không có ta, hơn nữa người đã đi rồi, y cũng không biết nên làm thế nào.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Ta biết ưu lo của ngươi, nhưng ta tin Thái úy là người quan tâm Bệ hạ nhất trên đời này.
.Ngụ ý của Hàn Nghệ chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ không ưa Võ Mị Nương, không phải Lý Trị, ngươi đi là vì Bệ hạ, chứ không phải vì Võ Mị Nương.
.Trưởng Tôn Diên trầm ngâm một lát, cảm thấy cũng đúng, bỏ qua tất cả thì Lý Trị là biểu thúc của y, hơn nữa vị biểu thúc này đối xử không tệ với y, gật gật đầu, nói:
.- Được rồi!
.Hai người đi đến trước cửa hậu cung, vì đại thần không được phép đi vào, chỉ có thể ngồi đợi ở điện bên.
.Nhưng rất nhanh liền truyền đến tin Võ Mị Nương lại sinh ra một đứa con trai.
.Cũng là ông trời giúp đỡ, Hoàng Hậu bên Lý Trị bấy lâu, trứng cũng không đẻ ra một quả, đương kim thái tử còn là do một cung nữ sinh ra rồi cho nàng làm thừa tự. Còn Võ Mị Nương vào cung không bao lâu đã là đứa con thứ ba rồi, hai trai một gái, chỉ có điều là đứa con gái chết yểu rồi.
.Đây chẳng khác nào tăng cường vốn chính trị của Võ Mị Nương, nàng lẻ loi một mình, không thể so sánh với Vương hoàng hậu có tập đoàn Quan Lũng chống lưng phía sau, nhưng phụ nữ có một kỹ năng độc nhất vô nhị đó chính là đẻ con a. Võ Mị Nương có thể nói là gà mái chiến đấu, khả năng sinh đẻ cực mạnh, hai vị vương tử, vốn chính trị to lớn a! Cái chết người đó là Vương hoàng hậu còn không thể đẻ, đúng là ngại chết đi được.
.Tầm nửa canh giờ trôi qua, Lý Trị mới đi ra từ hậu cung, mặt mày hớn hở, nhìn là biết y rất vui mừng, đến điện bên thấy bọn lão già đều về hết như dự tính, cũng không thấy thất vọng, nhưng thấy Trưởng Tôn Diên ở đây, y không khỏi bất ngờ, điều này khiến y cảm thấy vô cùng an ủi, dù sao trên người y vẫn chảy dòng máu của nhà Trưởng Tôn.
.Hàn Nghệ, Trưởng Tôn Diên xác nhận Võ Mị Nương mẫu tử bình an, một phen chúc xong liền cáo lui.
.Rất nhanh, tin tức Võ Mị Nương sinh hạ long tử liền được lan truyền, rất nhiều đại thần cho rằng chính ông trời cũng đang giúp Võ Mị Nương, dần dần có một số người liền ngả về phe của Võ Mị Nương.
.Ngày thứ hai, Hàn Nghệ, Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái mang theo lễ vật vào cung chúc mừng, đợi sau khi họ đến thì thấy đám người Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông, Thôi Nghĩa Huyền, Vương Đức Kiệm đang nịnh bợ Lý Trị và Võ Mị Nương ở đây.
.So với tình cảnh lúc trước Võ Mị Nương mang thai thì bây giờ không khí náo nhiệt hơn hẳn.
.Lý Trị cũng là vui vẻ cực kỳ.
.Đương nhiên, phe Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ thông qua Tam tỉnh gửi lời chúc mừng đến Lý Trị, bản thân không có nói lời nào, không nguyền rủa công khai đã là khách khí lắm rồi.
.Hơn nữa Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không có ngồi chờ chết, ngay lập tức ban bố khế ước Quân tử thần thánh, hy vọng chuyển dời sự chú ý của mọi người.
.Trong lúc vô tình, Hàn Nghệ trở thành người chiến thắng lớn nhất, Võ Mị Nương sinh hạ long tử, đương nhiên có lợi cho hắn, còn khế ước Quân tử thần thánh là điều hắn cần gấp đấy.
.Đối với Hàn Nghệ thì một chương mới đã bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận