Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 486: Dưỡng dục thành công.

.Oa! Bọn họ sao lại đuổi theo chứ. Hàn Nghệ vừa mới chuẩn bị thở một cái lấy hơi, chợt thấy phía sau mấy người đang chạy tới, không khỏi kinh ngạc, hắn làm sao cũng không ngờ, chính Trình Xử Lượng bán đứng hắn. Nhìn xung quanh, hắn phát hiện mình đang ở rất gần Nữ Sĩ Các, lại thấy cửa vẫn còn mở he hé, còn thấy một chút ánh nến, không nghĩ nhiều, vội vàng trốn vào trong.
.Cửa vừa mới khép lại, chợt nghe thấy tiếng bước chân bám theo.
.Người đâu rồi?
.Rõ ràng vừa mới thấy hắn mà, hắn không phải là cố ý trốn chúng ta đó chứ.
.Không giống, ta thấy hắn hơi vội, ở đây cũng không phải nơi vệ sinh, chúng ta qua chỗ tôi bên kia xem sao.
.Nhất định là Trình Xử Lượng đó bán đứng ta. Trong lòng Hàn Nghệ không khỏi thầm mắng, liền cười lạnh một cái, cái bọn khốn kiếp các ngươi, hôm nay ta trốn một ngày, bắt đầu từ ngày mai, ta mà không chỉnh các ngươi đến gọi cha hô mẹ, chữ Hàn này ta sẽ viết ngược lại.
.Sau khi phàn nàn một phen, Hàn Nghệ chuẩn bị đi ra một cách thần không biết quỷ không hay ra khỏi cửa, chợt nghe một tiếng thở dài từ trên lầu truyền xuống.
.Là nàng ta?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nghĩ thầm rằng, bên ngoài quá nguy hiểm, sao không trốn trong này một lúc nữa, vì thế hắn lặng lẽ lên cầu thang thò đầu ra nhìn, chỉ thấy dưới ánh nến yếu ớt, một mĩ nữ dáng người cao gầy ngồi đó, đây tuyệt đối là đường cong xinh đẹp nhất mà Hàn Nghệ từng nhìn thấy dưới ánh nến.
.Người này chính là Nguyên Mẫu Đan, nàng ngồi một mình bên bàn, bên cạnh còn có một bình rượu nóng, đang bốc hơi nóng.
.Dường như tâm tình nàng ta không tốt, vậy thì ta không làm phiền, Hàn Nghệ vừa mới bước ra, một tiếng kẽo kẹt vang lên.
.Là Đóa Lạp sao?
.Là Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ buồn bực đáp lại một tiếng sau đó đi lên.
.Nguyên Mẫu Đan quay đầu lại, hơi có vẻ kinh ngạc nhìn hắn.
.Ánh sáng nến rọi xuống, làn da nàng ta thật hoàn mĩ, thật sự là mỏng như giấy, vô cùng mịn màng, nhẵn nhụi, hai má đỏ hồng, dường như uống không ít rồi, nhưng càng lộ vẻ thèm thuồng, vô cùng kiều mị.
.Chỉ không biết sờ vào như thế nào? Hàn Nghệ thật sự muốn sờ thử xem, đương nhiên tuyệt đối không phải dạng sờ háo sắc, lúng túng nói: Nếu ta nói là ta đến đây đi vệ sinh, cô có tin không?
.Nguyên Mẫu Đan lắc đầu.
.Ta cũng không tin.
.Hàn Nghệ bật cười ha hả nói: Thật sự là ta muốn xem nơi này của cô trang trí như thế nào, dù sao chúng ta cũng hợp tác với nhau. Nói xong hắn nhìn phải nhìn trái nói: Thật đúng là không tệ, vừa thấy là đã biết khí thế cao cấp rồi, rất phù hợp với phong cách Nguyên gia các người, ta xem xong rồi, không quấy rầy cô nữa, cáo từ trước.
.Đợi đã.
.Nguyên Mẫu Đan đột nhiên gọi hắn lại, ấp úng mấy lần rồi mới nói: Đã đến đây rồi, saokhông qua đây uống một chén.
.Lời thoại quen thuộc nhỉ!
.Kiếp trước Hàn Nghệ đã vô số lần tán gái đều bắt đầu bằng câu này đấy, thiếu chút nữa nước mắt tuôn trào"Cô nam quả nữ, thật không tốt lắm đâu!". Trong lúc nói, hắn đã đến ngồi xuống đối diện Nguyên Mẫu Đan, có thể thấy hắn bước rất là nhanh.
.Nguyên Mẫu Đơn làm như không nghe thấy, chỉ với công phu mèo quào của Hàn Nghệ, nàng ta không để vào mắt, rót cho Hàn Nghệ một chén rượu.
.Oa! Không ngờ chủ động rót rượu cho ta? Đây chính là Nguyên Mẫu Đan cao quý đấy sao? Ai ôi! Chẳng lẽ ------ chẳng lẽ nàng đã bị hắn thuyết phục rồi sao, chuẩn bị chủ động tấn công, thật sự có khả năng này nha, nhưng như thế nào cho phải, năng lực khống chế của ta không tốt, sẽ bị nàng đấy. Trời ạ, cứu ta với, Hàn Nghệ rất thấp thỏm.
.Nguyên Mẫu Đan thấy Hàn Nghệ vừa vui vừa buồn, rất lấy làm lạ hỏi: Ngươi làm sao vậy?
.À, không có gì, Đóa Lạp muội đâu rồi?
.Vừa mới ra ngoài có chút việc rồi.
.Nguyên Mẫu Đan liền nói: Ngươi tìm muội ấy có việc gì thế?
.Không có gì.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng lắc đầu.
.Nguyên Mẫu Đan cũng không hỏi nhiều nữa, nâng chén rượu lên.
.À? Ừ.
.Hàn Nghệ cũng nâng chén rượu lên, trong lòng thầm nghĩ, trong này sẽ không có bỏ thuốc chứ, bỏ thì bỏ, dù sao nàng ta cũng không xấu, lão tử sợ cái rắm, ngửa cổ lên uống một chén rượu xuống bụng, thật là thích, có điều nếu Trình Xử Lượng mà biết ta ở đây uống rượu, thế nào cũng giết ta mất thôi
.Nguyên Mẫu Đan cũng uống một chén, hai mắt dịu dàng, chợt thấy con mắt Hàn Nghệ đảo loạn, giống như đang chờ đợi cái gì, nói: Ngươi làm gì vậy?
.Đợi phản ứng nha! Ồ không, ta thấy rượu này rất ngon.
.Hàn Nghệ nghĩ thầm, quái lạ, sao rượu này không có phản ứng gì hết, lẽ nào không có thuốc? Cũng đúng, nàng ta không biết ta đến, làm sao có thể cho thuốc, là ta nghĩ nhiều rồi, nhưng không cho thuốc làm sao hạ được ta! Nàng ta thất sách quá!
.Nguyên Mẫu Đan thản nhiên nói: Ngon, vậy thì ngươi uống vài chén nữa đi.
.Rượu này uống thêm vài chén cũng không say, còn dùng cái rắm. Hàn Nghệ nói thầm.
.Ngươi nói cái gì?
.À, ta chỉ là muốn hỏi một chút, hôm nay Mẫu Đan nương tử sao lại có hứng thú như vậy, một mình uống rượu ở đây. Hàn Nghệ cẩn thận thăm dò.
.Nguyên Mẫu Đan nhíu mày lại, nhìn hắn một cái, không nói gì.
.Quả nhiên là vì ta, Hàn Nghệ trong lòng đắc ý một phen, nhưng nghĩ lại, nếu chẳng may nàng ta thật sự chủ động lấy lòng ta, ta nên làm thế nào đây? Cự tuyệt? Oa! Cái này quá tàn nhẫn. Không cự tuyệt? Ta đây thảm rồi, nữ ma đầu kia sẽ giết ta, xem ra một nam nhân xuất sắc như ta muốn bước vào con đường chung tình, thật đúng là một kỹ thuật sống nha.
.Nguyên Mẫu Đơn thật ra không chú ý tới sự rối rắm trên mặt Hàn Nghệ, trầm mặc một lúc sau mới nói: Hàn Nghệ, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp.
.Hàn Nghệ lập tức nói: Chuyện gì, cô nói đi.
.Nguyên Mẫu Đan nói thẳng: Ngươi có thể khuyên Tiểu Hổ gia nhập Dân An Cục không.
.Nguyên công tử?
.Hàn Nghệ trợn hai mắt lên.
.Nguyên Mẫu Đan gật đầu.
.Hức! Lại sai rồi! Hàn Nghệ liền cụt hứng.
.Nguyên Mẫu Đan kinh ngạc nhìn hắn.
.Hàn Nghệ tức giận nói: Cô là cô cô y, lại tới tìm ta khuyên, việc này----việc này nói không thông nha.
.Nguyên Mẫu Đan khẽ thở dài, nói: Việc này không đơn giản như vậy đâu.
.Có thể phức tạp đến thế nào?
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói.
.Nguyên Mẫu Đan chần chừ một lát mới nói: Ngươi cũng biết phu quân ta vì sao mà chết mà?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: Có nghe nói.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: Thật ra Tiểu Hổ lúc nhỏ không có như vậy, nó không muốn giống phụ thân nó, cả đời làm hoa hoa công tử, nó rất có chí khí anh hùng, nhưng kể từ sau trận chiến đó, nó lại thay đổi thành một người khác, cả ngày ở Bình Khang Lý, hơn nữa ngoại trừ đánh giặc, thì đều không hứng thú với bất cứ chuyện gì, chúng ta đều biết, nó muốn chết trên chiến trận, trả mạng lại cho phu quân ta.
.Việc này ta có thể hiểu. Hàn Nghệ gật đầu, lại nói: Nhưng theo quy tắc Nguyên gia các người, không phải không cho nhập sĩ sao?
.Nguyên Mẫu Đan nói: Việc này ca ta đã giải quyết xong, bây giờ phải xem bản thân nó. Thật ra ta và ca ta rất muốn nó có thể gia nhập Dân An Cục, một lần nữa lại gợi lại chí khí anh hùng của nó, khiến nó cảm thấy sống có ý nghĩa hơn, ông trời đã chiếu cố nó nhiều rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũngđánh mất cái mạng này.
.Hàn Nghệ gật đầu, nói: Vậy cô từng trách y chưa?
.Ta chưa bao giờ trách nó.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: Chỉ là bản thân nó tự trách mình.
.Vậy cô có từng nói chưa?
.Ta đã nói một lần rồi, nhưng nó không chịu nghe.
.Vậy cô có nói suy nghĩ của cô cho y biết không?
.Nguyên Mẫu Đan lắc đầu.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng nói:
.Ta hiểu rồi, có phải cô cho rằng Độc Cô Tiên Lược chính là kiêng kỵ giữa cô và Nguyên công tử, cô sợ nhắc tới trước mặt y, nên không dám nói với y, đồng thời y cũng như vậy.
.Nguyên Mẫu Đan liếc nhìn Hàn Nghệ, ngập ngừng mấy lần, mới thoáng gật đầu.
.Hàn Nghệ cười nói: Mẫu Đan nương tử, cô có từng nghe, người nào buộc chuông thì người đó phải cởi ra không, thật sự việc này không ai có thể giúp cô, cũng không giúp được Nguyên công tử, chỉ có bản thân cô. Bất cứ việc gì, đầu tiên phải đối mặt mới có thể giải quyết được, nếu cô cứ sợ thì sự việc mãi không thể giải quyết được, nói không chừng Nguyên công tử cho rằng cô không đề cập tới Độc Cô Tiên Lược trước, là vì giận y, mà cô lại vì sợ y tổn thương. Nếu ta là cô, ta sẽ nói suy nghĩ trong lòng mình cho y biết, để y biết cô kỳ vọng vào y, để y biết y càng như thế, cô càng xấu hổ và sợ hãi, như vậy vấn đề mới được giải quyết.
.Nguyên Mẫu Đan nghe được trầm ngâm không nói, một lúc lâu sau mới nói: Có thể nó không chịu nghe thì sao?
.Hàn Nghệ nói: Vậy thì không còn cách nào khác, ta sẽ không lừa dối đưa y đến Dân An Cục, bởi vì Dân An Cục cần một người có ước mơ và kiên trì, chứ không cần một người không có lý tưởng. Nếu rong lòng Nguyên công tử có ý muốn đến Dân An Cục, thì Dân An Cục cũng không cần y.
.Nguyên Mẫu Đan nhếch miệng cười khổ, tự giễu nói: Đại tỷ không qua tâm đến thế cục, không để ý đến sự phản dối của gia tộc, kết quả rơi vào bi kịch như thế, mà ta chọn thuận theo gia tộc, lại hại cả đời Tiểu Hổ, thật sự là thế sự trêu người mà!
.Hàn Nghệ nghe được cười ha ha nói: Cái này gọi là bệnh nhà giàu.
.Bệnh nhà giàu?
.Không sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận