Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 675.1: Sự lĩnh ngộ đau khổ

.Cùng lúc này, Hoa Nguyệt lâu cũng vừa tiến hành xong một cuộc bỏ phiếu, khách hàng ở Hoa Nguyệt lâu tuy không thể chứng kiến phong thái của Thảo Nhi, nhưng cũng chính vì thế mà cuộc bỏ phiếu diễn ra vô cùng khẩn trưởng, cũng rất phấn khích, top năm thí sinh cuối bảng kém nhau không đến mười điểm, rất sát sao.
.Kết quả đã ra lò, không khí náo nhiệt hơn nhiều, vừa hoan hô, vừa ảo não, một bên là thiên đường, một bên là địa ngục, đây chính là sự phát tiết sau kích thích.
.Bất luận thế nào thì Giọng hát hay Đại Đường lần nữa trở lại đã cho mọi người một ảnh hưởng sâu sắc, những lo lắng trước kia đều tan thành mây khói vào thời khắc này.
.Nhưng mà, lo lắng vừa hết thì lại thấy buồn bực.
.Vì vòng tiếp theo sẽ diễn ra vào năm ngày sau, họ hận sao không thể ngày nào cũng mở chợ đêm, ngày nào cũng được nghe kể chuyện, ngày nào cũng được nhìn thấy Thảo Nhi.
.- Hì hì! Phó Đốc sát!
.Giọng hát hay vừa kết thúc thì bọn Uất Trì Tu Tịch đã mượn cớ là thân phận cảnh sát Hoàng gia trong tương lai để chạy vào hậu trường, trên mặt lộ một nụ cười dâm đãng.
.Hàn Nghệ vừa thấy bọn họ, lập tức nhiệt tình phi thường bảo:
.- Các ngươi đến đây nhất định là để gặp Thảo Nhi chứ gì.
.- Vâng ạ! Vâng ạ!
.Mọi người gật đầu lia lịa.
.Hàn Nghệ đột nhiên nghiêm mặt nói:
.- Chuyện này chúng ta nói sau, nói chuyện chính trước đã, bắt đầu từ tháng sau, ta dự định bắt đầu giai đoạn thứ ba trong quá trình huấn luyện của các ngươi, mỗi ngày năm mươi vòng.
.- Phó Đốc sát, ta chỉ đến đây nói cáo từ với ngươi thôi.
.- Đây là lễ nghi.
.- Phó Đốc sát, chúng ta còn trong kỳ nghỉ, chúng ta đi chơi đây.
.Một đám dâm tặc lập tức hóa thành mây khói, chạy nhanh như chớp không còn bóng dáng.
.Hàn Nghệ cười mắng:
.- Lũ khốn này, ta còn chưa chơi quy tắc ngầm mà các ngươi dám đặt chân vào trước, đúng là buồn cười.
.Vừa dứt lời, đột nhiên một bóng người thoáng qua, chính là Dương Mông Hạo, y hì hì cười bảo:
.- Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ hỏi:
.- Ngươi còn có việc sao?
.Dương Mông Hạo lời lẽ chính nghĩa nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi đừng để họ lừa nha, ta quá hiểu bọn họ, đám người như họ tiểu thiếp thành đàn, bất cần đời, bay bướm vô cùng, lát nữa sẽ quay về ngõ trung.
.Lời hèn hạ thế mà ngươi có thể nói ra miệng, lời hứa bạn cùng phòng phải tương thân tương ái đâu? Hàn Nghệ gật gật đầu, nói:
.- Việc này ta biết.
.Dương Mông Hạo chuyển đề tài:
.- Nhưng ta thì khác, ngay cả một tiểu thiếp ta cũng không có, ta là nghiêm túc đấy, ngươi để Thảo Nhi làm thiếp cho ta đi.
.- Chết tiệt!
.Cửa Phượng Phi lâu vừa mở thì tiểu nhị trong đó nhất thời sợ ngây người.
.Vì lúc họ đi vào còn là lúc mặt trời lặn, lúc đó người ít, nghiêm khắc mà nói họ chưa từng chiêm ngưỡng qua chợ đêm của ngõ Bắc, nhưng bây giờ là giờ cao điểm của chợ đêm, kẻ nào có chứng sợ đám đông chắc sẽ bị dọa xỉu ngay.
.Phóng ánh mắt nhìn ra xa, biển người mênh mông!
.Đây là tình huống gì thế?
.Đột nhiên mùi hương từng đợt thoáng qua, chỉ nghe tiếng ùng ục ùng ục, họ mới nhớ ra là mình vẫn chưa ăn cơm tối.
.- Tu Tịch, Chu Hàng, Thượng Quan, bên này bên này.
.Chợt nghe tiếng gọi trong biển người.
.Uất Trì Tu Tịch nhìn về tiếng gọi, chỉ thấy mấy công tử ca đang ngồi bên cái bàn bên vỉa hè kêu y, vội vàng chạy qua.
.Lại nghe có người hô:
.- Tiểu Mông, Thiên Phú.
.- Đến đây, đến đây.
.Những khán giả nhanh chóng biến mất trong dòng người.
.Sở dĩ nhanh như vậy là vì mọi người đều muốn biết mọi tin tức liên quan đến Giọng hát hay, không lợi ích ai đi mời ngươi ăn cơm chứ.
.Rất nhanh thì nghe thấy trong đám người truyền đến cái tên Thảo Nhi, Vô Y cầm vân vân.
.Vòng chi tiêu mới đã đến rồi.
.Gần đến canh ba, ngõ Bắc náo nhiệt hơn nữa đêm dần yên tĩnh lại, hầu hết khách hàng đã về nhà.
.Văn hóa đường phố có một khiếm khuyết rất lớn, đó chính là để lại một mảnh hỗn độn.
.Tuy nhiên Hàn Nghệ đã có sắp xếp trước đó, để sáng mai thu dọn.
.- Hô ——! Cuối cùng là kết thúc.
.Chỉ thấy đám người Tiền Đại Phương đi ra từ tiệm, bọn họ ấp trong tiệm buồn bực cả tối, mấu chốt là người đông quá, dòng người vừa lui thì họ nhanh chóng chạy ra hít thở không khí.
.Bọn họ đã vậy thì đám hạ nhân càng không cần nhắc đến nữa, gần như là tê liệt luôn, có vài người trực tiếp dựa vào tường mà ngủ gật.
.- Này này này! Tỉnh lại đi.
.- Ừm——! Ừ? Tiểu —— tiểu Nghệ ca.
.Tiểu nhị nằm trước cửa Phượng Phi lâu đột nhiên mở mắt, thấy Hàn Nghệ đứng trước mặt liền vội vàng đứng dậy.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Cực thân ngươi rồi, mau đến chợ đêm ăn chút đồ đi, sau đó tắm nước nóng rồi quay về ngủ nghỉ một đêm.
.- À? Ờ, vâng vâng vâng.
.Tiểu nhị đó hoảng hốt gật gật đầu, sau đó đi về hướng chợ đêm, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, nghĩ nửa ngày mới hiểu ra, có chủ nào nói chuyện đàng hoàng như vậy đâu, còn nói cực thân y rồi, thường không đánh thì cũng quát, hận không thể sai bảo hạ nhân họ như trâu ngựa. Hậu tri hậu giác, hốc mắt y đột nhiên đỏ cả lên, cư nhiên lại nhịn không được mà rơi lệ.
.- Hàn tiểu ca đến này.
.- Hàn tiểu ca.
.Đám người Tiền Đại Phương thấy Hàn Nghệ đến bèn đi qua đó, mặt ai cũng tràn ngập nụ cười của sự hưng phấn.
.Hàn Nghệ cười hỏi:
.- Cảm giác như thế nào?
.- Cứ như mơ vậy đấy.
.Đậu Nghĩa nói ra tiếng lòng của mọi người.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Sau đêm nay Nguyên gia và hai chợ đã trở thành cường nỏ hết đà, thắng lợi ngay trước mắt rồi, chúng ta cần không ngừng cố gắng, từ đó một lần đánh tan bọn họ, lần này tuyệt đối không để họ lật người lại.
.Mọi người nghe xong vui mừng không thôi.
.Hơn nữa họ cũng loáng thoáng thấy được hào quang của sự thắng lợi.
.Nhưng khi thật sự đến lúc này thì lại gặp phải một vấn đề mà họ không thể không đối mặt.
.Đậu Nghĩa lão luyện thành thục nói:
.- Hàn tiểu ca, chúng ta thật sự tuyệt tình vậy sao? Bên triều đình.
.Hàn Nghệ đưa tay ra ngắt lời hắn, bảo:
.- Bên triều đình có ta ứng phó rồi, các ngươi không cần lo lắng, mà điều các ngươi cần làm là đoàn kết nhất trí dành lấy sự thắng lợi cuối cùng.
.Một đám thương nhân nhìn trái nhìn phải, không khỏi lộ vẻ lo âu.
.Hàn Nghệ dù thấy thế nhưng không nói gì nhiều, trao đổi với họ một lát, hắn lại đi sang chợ đêm xem thử, lúc này ngoài chợ đêm ngồi đầy người, đều là hạ nhân của ngõ Bắc, bọn họ ngồi ngay xuống đất, cầm bát từng ngụm lớn mà ăn, ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có, họ thật sự đói đến sắp chết rồi, cả đêm nay chỉ nhìn người khác ăn, đừng nhắc đến khốn khổ bao nhiêu nữa.
.Nhưng Hàn Nghệ đối xử rất tốt với họ, lát nữa lại có nước nóng để tắm, vì lò lửa ở thành chợ đêm trải qua sự đun đúc đặc thù, vừa nấu ăn lại còn có thể vừa nấu nước, lượng nước nóng đủ dùng.
.Hơn nữa ngày mai họ còn được nghỉ một ngày, nghĩ lại thì hạ nhân nhà nào được đối đãi như vậy đâu.
.Còn về những đầu bếp đó có thể nói họ chính là chủ quán, những người còn lại thì nằm đây một đêm, sáng mới trở về, dù sao thì bây giờ trễ quá rồi, e là quay về không kịp, hơn nữa lại nguy hiểm quá. Vì lời hứa Hàn Nghệ cho họ là tiền hôm nào hôm ấy trả, họ xào một món thì nhận tiền món ấy, vì họ nghèo mà, nếu hôm nay ngươi không trả tiền cho họ, vậy lần sau ngay cả tiền mua gạo họ cũng trả không nổi.
.Nổi rồi!
.Thảo Nhi nổi tiếng, Vô Y cầm nổi tiếng, ca khúc nổi tiếng, Tôn Ngộ Không cũng nổi luôn.
.Lần đầu ngõ Bắc mở chợ đêm thì làm nổi danh một người một cầm một khỉ, còn về lời hát ấy, hiển nhiên nổi nhất rồi, vì nó còn nhận được sự tán ngợi cực cao của những đại học sĩ, nhưng những việc này không liên quan gì đến Hàn Nghệ cả, dù sao thực lực của Đông Pha tiên sinh nằm đó, ai đọc ra cũng sẽ nổi thôi, nếu hắn có thể khiến bài " Dũng khí " nổi tiếng thì đó mới là thực lực.
.Thảo Nhi nổi lên nhờ một ca khúc, mức độ được chú ý sánh với cả Cố Khuynh Thành, trở thành ca kỹ hot nhất cả thành Trường An, hình tượng cao quý tao nhã càng ấn tượng hơn, nhưng vì có nhiều người chưa được chứng thấy nàng nên càng truyền càng thần.
.Sáng sớm ngày thứ hai, liền có vô số nhóm công tử ca tới trước cửa, hy vọng có thể gặp qua một mặt của Thảo Nhi, nhưng đều bị chặn lại ngoài cửa.
.Nói đùa, cái gì là cao quý tao nhã? Thì chính là không dễ gì gặp được. Theo lẽ thường thì của hiếm mới quý, ngày nào cũng gặp, vậy thì chẳng phải là người thân rồi sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận