Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 485: Phải rửa mắt mà nhìn.

.Đừng nói là phế hậu, cho dù là buôn bán cũng như vậy, có nhiều việc hợp tác, lúc mới bắt đầu, đều không được mọi người xem trọng, đều nói bọn họ làm sao có thể hợp tác được, nhưng trải qua nhiều lần đàm phán, cuối cùng cũng hợp tác thành công.
.Mọi việc trên đời này không có gì là tuyệt đối, chỉ cần không ngừng cố gắng giao lưu, trao đổi, đàm phán, bàn bạc, cuối cùng cũng có thể giải quyết được những khúc mắc và cùng nhau hợp tác thành công.
.Trong lòng Võ Mị Nương rất sốt ruột, dù sao hiện giờ nàng ta cái gì cũng không có, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là tình cảm giữa nàng ta và Lý Trị, nhưng thứ trò chơi tình cảm này không đáng tin cậy, không vững vàng và nàng ta càng hiểu rõ việc này hơn ai hết, việc này thật sự không thể nào gấp gáp được, cần phải lần mò từng bước.
.Nhưng mà địa vị, uy tín, quyền lực hiện nay của Hàn Nghệ còn chưa đủ tư cách nhúng tay vào việc này. Cuộc đối thoại giữa Hoàng đế và Thái úy, hắn cùng lắm là đứng bên cạnh nghe và phân tích, cũng không thể giúp gì được.
.Hơn nữa, hiện giờ hắn còn rất nhiều việc phải làm, cũng không thể quan tâm được bên này, dù sao cũng chỉ vừa mới bắt đầu, hắn không cần phải nhảy bổ vào. Các người cứ làm trước, ta ở bên chờ thời cơ mà hành động, có cơ hội thì ta lên, còn không có cơ hội thì thôi, dù sao ta cũng là một tên vô danh tiểu tốt, làm không tốt thì trở thành vật hy sinh, việc này cần phải thật thận trọng.
.Sáng sớm hôm nay, hắn dẫn theo Tiểu Mập, Tiểu Dã đến phủ Quan Quốc Công làm khách.
.Vừa đến trước phủ Quan Quốc Công, hắn nhìn qua cửa chính, không khỏi nhớ đến cảnh tượng lúc trước mình đến Trường An, mới một năm ngắn ngủi mà xảy ra quá nhiều chuyện, hắn từ một tên vô danh tiểu tốt đã biến hóa nhanh chóng, trở thành Hoàng gia Đặc Phái Sứ đầu tiên trong lịch sử, từ một người ngoại lai không có miếng đất mà sống, đến một kẻ có được thị trường siêu lớn có thể cân bằng với hai chợ hiện nay, ngay cả hắn còn có chút khó tin. Hàn Nghệ, ngươi cuối cùng cũng đến rồi.
.Nghe được một tiếng gọi hưng phấn, chỉ thấy Dương Mông Hạo chạy như bay ra khỏi cửa, tới trước mặt Hàn Nghệ, vui đến phát khóc nói: Hàn Nghệ, ngươi đúng là làm khổ ta mà.
.Hàn Nghệ nhìn Dương Mông Hạo, cười nói: Thiếu công tử, dường như ngươi gầy đi rất nhiều. Dương Mông Hạo vẻ mặt kiêu ngạo nói:
.Đó là điều đương nhiên, trước đó ta vẫn luôn tuyệt thực ở nhà mà.
.Tuyệt thực còn có thể ra vẻ tinh tướng sao? Hàn Nghệ có chút kinh ngạc, hắn ta biết rõ mà còn hỏi: Thiếu công tử vì sao tuyệt thực?
.Dương Mông Hạo nói: Còn có thể vì cái gì nữa, đều tại cha ta sống chết không cho ta đi Dân An Cục, ta tức giận quá nên tuyệt thực.
.Hàn Nghệ vẻ mặt cười khổ nói: Chẳng qua chỉ là một Dân An Cục, thiếu công tử người cần gì phải làm như vậy? Dương Mông Hạo nói: Cũng không thể nói như vậy được, Cảnh Sát Hoàng gia, chậc chậc, nghe thật uy phong nha, rất nhiều bạn bè của ta đều đi đến đó, nếu ta không đi, sau này còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại Trường An này nữa chứ.
.Hàn Nghệ dở khóc dở cười nói: Hóa ra người muốn gia nhập Dân An Cục là vì thể diện à.
.Dương Mông Hạo bỗng nhiên ý thức được mình lỡ miệng, liền vội nói:
.Đương nhiên không phải rồi. Ta ta là muốn vì quân phân ưu. Đúng, đúng, đúng, vì quân phân ưu. Tiểu Mập, Tiểu Dã mau mau vào thôi, cha mẹ ta đang đợi các ngươi kìa.
.Nói xong y liền kéo ba người Hàn Nghệ vào trong phủ. Vào tới cửa chính chỉ thấy một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đang đứng đấy, nghển cổ trông mong, chính là Dương Phi Tuyết, nàng ta nhìn thấy Hàn Nghệ, mặt hiện lên vẻ vui mừng, nói: Hàn Nghệ, ngươi đến rồi.
.Hàn Nghệ gật đầu, khẽ cười nói: Dương cô nương, lần này ta chủ yếu đến đây thăm cô, tiện thể thăm nhị bá và nhị thẩm của cô.
.Dương Phi Tuyết nghe được thì đỏ mặt, xì nói: Ai mà tin ngươi chứ, một chút thành ý cũng không có, nếu ta không mời ngươi, ngươi sẽ đến sao.
.Hàn Nghệ nhất thời cảm thấy xấu hổ. Dương Phi Tuyết lại nói: Mau vào thôi, nhị bá nhị thẩm đang đợi ngươi đấy.
.Ừ.
.Hàn Nghệ gật đầu, cùng Dương Phi Tuyết đi vào phòng khách.
.Dương Tư Huấn nhìn thấy Hàn Nghệ, vẻ mặt vẫn còn chút xấu hổ. Nguyên thị thì vội vàng lên tiếng: Các ngươi đã đến rồi à.
.Vãn bối Hàn Nghệ bái kiến Quan Quốc Công, Dương phu nhân.
.Hùng Đệ và Tiểu Dã cũng hành lễ theo Hàn Nghệ.
.Tốt, tốt, tốt!
.Nguyên thị gật đầu, cười ha ha nói:
.Ngồi đi, ngồi đi.
.Đa tạ!
.Mấy người họ ngồi xuống.
.Nguyên thị nhíu mày nháy mắt với Dương Tư Huấn, ông là chủ nhà, hoặc là ông đừng ngồi lại đây, nếu đã ở đây rồi cũng nên nói chuyện đi chứ. Dương Tư Huấn lúc này mới ho nhẹ một tiếng quay sang Hàn Nghệ cười nói: Hàn Nghệ, lâu rồi không gặp, ta phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa đấy.
.Hàn Nghệ nhìn thấy vẻ lúng túng trên mặt Dương Tư Huấn, thật ra hắn với Dương Tư Huấn không có gì khúc mắt, ngược lại còn rất khâm phục, bởi vì Dương Tư Huấn kiên quyết không nạp thiếp, so với cha hắn lúc trước, quả thực là cách biệt một trời một vực. Hắn cũng biết tại sao Dương Tư Huấn lại cảm thấy xấu hổ, thầm nghĩ trước hết phải hóa giải sự xấu hổ của Dương Tư Huấn mới được, vì vậy bèn nói: Thật ra vãn bối có được ngày hôm nay tất cả đều nhờ lúc trước Quan quốc công dốc sức giúp đỡ, nếu không thì vãn bối không thể được như ngày hôm nay.
.Những lời này lại càng khiến cho Dương Tư Huấn nóng ran cả người, cảm thấy xấu hổ vô cùng, liên tục khoát tay nói: Những lời khách sáo này, ngươi đừng nói nữa, lúc trước ta vẫn chưa giúp gì được cho ngươi, ta đây tự biết rất rõ. Nguyên thị nghe được thấy không thoải mái, phu quân cái gì cũng tốt, chỉ là hơi cương trực, không khéo đưa đẩy, mấy câu này chàng nói xuôi theo là được rồi, hà tất phải nghiêm túc như vậy, chàng chẳng phải thành tâm muốn khiến Hàn Nghệ khó xử sao.
.Tuy nhiên những lo lắng của bà ta dường như có chút dư thừa, Hàn Nghệ chính là một tên lường gạt, khi hắn nói ra những lời này, cũng đã đoán được đối phương sẽ trả lời như thế nào rồi, hắn ta cười nói: Thật ra đây chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với vãn bối. Không giấu gì Quan Quốc Công, lúc đầu vãn bối cho rằng khi đến Trường An, bản thân mình có năng lực cũng có công lao, nhất định sẽ được Quan Quốc Công đề bạt, chính vì thế, lúc trước khi bị Quan Quốc Công thờ ơ, trong lòng thật sự rất oán hận.
.Nhưng mà sau khi chuyển ra khỏi quý phủ, mới phát hiện mình nửa bước khó đi. Những thủ đoạn của mình căn bản không là gì cả ở Trường An. Lúc này vãn bối mới biết, Quan Quốc Công làm như vậy là muốn tốt cho vãn bối. Nếu lúc đó Quan Quốc Công đề bạt vãn bối, nói không chừng vãn bối từ sớm đã bị giáng chức ra khỏi Trường An rồi, bởi vì vãn bối khi đó rất kiêu ngạo, lại không biết trời cao đất rộng, chuyện này đối với quan trường mà nói là vô cùng nguy hiểm. Chính vì sau này vãn bối hiểu được khổ tâm của Quan Quốc Công, nên mới nhận rõ thực tế, thực sự cầu thị, không còn tham vọng viễn vông nữa, mới có được ngày hôm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận