Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 346.2: Buồn vui lẫn lộn

.Trưởng Tôn Diên gật gật đầu, nói: - Trịnh huynh nói có lý, đây vốn là chỉ là dựa vào bản lĩnh, tài nghệ không bằng người thì lợi dụng quyền lực để áp chế, đây có khác gì không chú ý đến pháp kỷ.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Trưởng Tôn, triều đình làm việc, ngươi còn không rõ sao, bọn họ cũng sẽ tìm được lý do, Bình Khang Lý vốn không nên tồn tại, chỉ là triều đình vẫn luôn im lặng đối với việc này, nếu thật sự muốn chỉnh lý Ngõ Bắc thì vẫn có cớ thôi.
.- Việc này ta cũng biết. Trưởng Tôn Diên gật gật đầu, nói: - Nhưng Ngõ Bắc vừa xuất hiện, hai chợ lập tức đối mặt với quẫn cảnh, triều đình thật sự nên xem lại mình rồi.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Tập Nhận có câu nói đúng a, bộ chính sách đó của thời kỳ Trinh Quán đã đạt đến cực hạn, Đại Đường ta nên từ thời kỳ cầu ổn định bước vào thời khắc cầu biến rồi.
.- Tập Nhận, nói một câu ngươi không thích nghe.
.- Ta biết huynh muốn nói Hàn Nghệ là một nhân tài.
.Lư Sư Quái cười ha hả, nói: - Đúng là không gì giấu được ngươi.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Nếu nói ra, sự thành công của hắn, ta cũng có công lao không thể bỏ qua a! Nhưng đây cũng chưa thể chứng minh là hắn đã thắng.
.Lư Sư Quái nói: - Tập Nhận, ngươi không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ Oánh Oánh, còn hắn có thể dùng tính mạng để bảo vệ Tiểu Mập, ta nghĩ các ngươi không nên làm kẻ địch.
.Thôi Tập Nhận cười một tiếng: - Nếu ta sớm biết một gian hàng thuốc đã có thể mua chuộc huynh, mười năm trước, ta đã tặng cho huynh rồi.
.Lư Sư Quái không vui nói: - Ngươi cũng đúng là trâng tráo, với chút bản lĩnh của ngươi thì không thể làm ra tủ thất tinh đấu.
.- Điều này ta thừa nhận.
.Thôi Tập Nhận cười ha hả, đột nhiên ngưng cười, nghiêm mặt nói: - Lư huynh, ta nghe nói huynh đã trình lên bệ hạ một bản văn chương.
.Lư Sư Quái "ừ" một tiếng.
.Thôi Tập Nhận nói: - Trước giờ huynh vẫn luôn không màng danh lợi, không muốn làm quan lắm, rốt cuộc là cái gì đã khiến huynh thay đổi suy nghĩ?
.- Biết ngay là hôm nay ngươi sẽ hỏi ta.
.Lư Sư Quái cười khổ một tiếng, đang định mở miệng, chợt nghe thấy phía trước có người hét lớn: - Khai Minh, Khai Minh.
.Lư Sư Quái giật mình, vội vã lần theo tiếng nói chạy đi, Thôi Tập Nhận cũng vội vàng chạy theo.
.- Tránh đường, tránh đường.
.Hai người lao đến phía trước bàn quay, một đám người đang chen chúc, chỉ thấy một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi nằm trên đất, mí mắt run rẩy kịch liệt, toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép, vô cùng hoảng sợ.
.Lư Sư Quái xông lên, lấy khăn lụa từ trong tay áo ra nhét vào miệng thiếu niên này, quay sang Thôi Tập Nhận nói: - Mau đưa đệ ấy đến tiệm thuốc của ta.
.- Tránh đường!
.Thôi Tập Nhận còn chưa nói gì đã thấy mấy người xông ra từ trong đám người, hai hán tử trong số đó khiêng cáng đi lên, một người nói: - Chúng tôi là đội cứu hộ của Ngõ Bắc.
.Lư Sư Quái không đợi gã ta nói xong, liền cùng Thôi Tập Nhận hợp sức đưa thiếu niên kia lên cáng. Hai hán tử này khiêng cáng, hỏa tốc chạy về phía tiệm thuốc của Lư Sư Quái, còn Lư Sư Quái thì giữ chặt một tay của thiếu niên kia, và còn căn dặn Thôi Tập Nhận và hai tiểu công tử giữa chặt chân và tay của thiếu niên này.
.Người vây xem lúc nãy đều có vẻ hơi kinh ngạc, nói: - Đó... đó không phải là Lư công tử sao? Sao y lại ở đây?
.- Nếu như ta không nghe nhầm, lúc nãy y nói tiệm thuốc của mình?
.- Chẳng lẽ y mở tiệm thuốc ở đây sao?
.- Nếu như vậy thì thật là tốt quá rồi, nghe nói y thuật của y còn có thể cải tử hoàn sinh.
.- Đi đi đi, đi xem thử, nếu đúng là như vậy, ta phải mau chóng bảo đại bá ta đến xem bệnh.
.- Ây ây ây, tiểu ca, đội cứu hộ này là sao vậy?
.- Hồi bẩm vị công tử đây, đội cứu hộ này là đông chủ chúng tôi sắp xếp. Đông chủ chúng tôi đã nói, chỉ cần người ở Ngõ Bắc chúng tôi, Ngõ Bắc chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, đội cứu hộ này chính là để dùng khi khẩn cấp.
.- Hóa ra là như vậy à! Đông chủ các ngươi suy nghĩ cũng thật chu toàn a!
.Đáng tiếc Hàn Nghệ lại không có ở đây, nếu không hắn đã có thể kiểm tra đội cứu hộ này có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ hay không.
.Lúc này Hàn Nghệ đang đi trên đường dẫn tới chợ lớn Đào Bảo, hắn lo lắng nhất vẫn là chợ lớn Đào Bảo, cửa tiệm bên ngoài, trong lòng hắn đã có chắc chắn, vì vậy, vừa ra khỏi Phượng Phi Lâu là đi ngay sang phía bên này.
.Đương nhiên, hắn cũng không đi đường lớn, mà đến bằng con đường chuyên dụng phía sau chợ Đào Bảo.
.- Hu hu hu.
.Thôi chết, vừa đến đã nghe thấy tiếng khóc. Trong lòng Hàn Nghệ khẽ rùng mình, nghĩ thầm, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, không khỏi bước nhanh đến, vừa nhìn, chỉ thấy ba người ngồi xổm ở đó, ra sức lau nước mắt, không phải ai khác, chính là ba cha con Đào lão bá.
.Đây là tình huống gì? Hàn Nghệ vội vàng đi lên, hỏi: - Đào lão bá, Đại Lạng, Nhị Lang, xảy ra chuyện gì vậy?
.Đào lão bá quay đầu lại nhìn, thấy là Hàn Nghệ, vội vàng đứng dậy, nói: - Hàn tiểu ca... hu hu hu.
.Hàn Nghệ vội vàng nói: - Ông đừng khóc a, xảy ra chuyện gì vậy?
.Đào lão bá đã khóc không thành tiếng.
.Trời ạ! Hàn Nghệ chỉ vào Đào Đại Lang nói: - Đại Lang, ngươi nói, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
.Đào Đại Lang tuy không khóc lóc dữ dội như Đào lão bá, nhưng cũng hơi nức nở, nói: - Hàn tiểu ca, là như thế này, bình... bình gốm của chúng tôi đều bán hết rồi.
.- À?
.Hàn Nghệ tưởng là mình nghe lầm, nói: - Ý gì? Ngươi... ngươi nói lại một lần nữa.
.Đào Đại Lang lại lặp lại một lần.
.Hàn Nghệ hoàn toàn si ngốc, nói: - Không phải chứ, bình gốm đều bán hết rồi, đó là chuyện tốt mà, các người đây cũng không giống như vui đến phát khóc a, rốt cuộc các người đang khóc cái gì.
.Đào lão bá khóc lớn nói: - Nhưng đây vẫn chưa qua một canh giờ, sớm biết như thế này, tôi đã làm thêm một ít, tôi đúng là không có đầu óc a.
.Hàn Nghệ ngỡ ngàng.
.Hóa ra bình gốm của Đào lão bá này vừa mở hàng đã được mọi người yêu thích, trong chốc lát đã tranh giành hết rồi, đây vốn là chuyện đáng vui mừng, nhưng Đào lão bá cảm thấy đây chính là một kiểu lãng phí, phải biết mới hơn một canh giờ ông ta đã không còn gì để bán rồi, nhìn mọi người đều đang điên cuồng kiếm tiền, trong lòng vừa ngưỡng mộ, vừa giận bản thân, thời gian này đã lãng phí vô ích rồi, ông ta thậm chí còn cảm thấy có lỗi với Hàn Nghệ.
.Vừa ra khỏi cửa, càng nghĩ càng giận, thế là ngồi ở đây khóc lóc.
.Hai đứa con trai thấy cha khóc cũng khóc theo.
.Tuy nói là đã kiếm được tiền, nhưng cũng có thể nói là thua lỗ, bởi vì nếu như ông ta mang thêm nhiều hàng đến thì có thể kiếm thêm nhiều tiền rồi.
.Hơn nữa bọn họ không có con mắt buôn bán, bọn họ không biết ngày mai có còn bán được hay không. Qua một lát, Hàn Nghệ đã tỉnh lại từ trong mơ hồ, đang chuẩn bị an ủi bọn họ mấy câu, kết quả lại nghe thấy một tiếng khóc, chỉ thấy lại có một đại thúc dẫn theo một tiểu ca khóc thút thít đi ra.
.Hàn Nghệ vẻ mặt buồn bực nói: - Trương lão thúc, không phải ông cũng khóc vì đã bán hết hàng rồi chứ.
.- Hàn tiểu ca. Làm sao cậu biết?
.Trương lão thúc lau nước mắt nhìn Hàn Nghệ, bỗng nhiên liếc thấy Đào lão bá, nói: - Lão Đào, sao ông lại ở đây?
.Đào lão bá khóc ròng nói: - Bình gốm ta mang đến đều bán hết rồi.
.Hai người bốn mắt nhìn nhau, lớn tiếng khóc thảm thương, lại còn ôm đầu mà khóc.
.Hàn Nghệ ngơ ngác nhìn bọn họ, trôi qua hồi lâu, hắn không nói tiếng nào đi vào trong, việc này cũng thật là không thể quản nổi, trong lòng thầm trách, mẹ nó, nếu hàng của các người không bán được, đến tìm ta, vậy ta còn công nhận, ngươi bán tốt như vậy mà còn khóc lóc thảm như vậy, rốt cuộc các người muốn ta làm sao đây!
.Nhưng đồng thời trong lòng cũng vô cùng tò mò, hắn cũng không dự liệu được, chợ lớn Đào Bảo lại phát đạt như vậy, một canh giờ đã tan ca rồi, quá kinh khủng rồi.
.Đi một vòng bên trong, hắn mới hiểu được, thứ nhất là vì hoạt động rút thưởng đã kích thích những bách tính này mua đồ, thứ hai, trong này có rất nhiều người vốn dĩ chưa từng buôn bán, hàng hóa trong tay bọn họ đều không có ở hai chợ, một số thứ đều là tay nghề gia truyền, đột nhiên xuất hiện khiến người ta có cảm giác hết sức mới lạ, hơn nữa giá tiền cũng tương đối rẻ, vì vậy dẫn đến việc mọi người tranh giành mua hàng.
.Điều này cũng đã tạo thành không khí buồn vui tương phản rất lớn, bởi vì bọn họ có rất nhiều người lần đầu tiên buôn bán, khi vừa mới bắt đầu kiếm tiền, ai ai cũng cười đến mức không nhặt được miệng, nhưng sau đó, khách hàng đem tiền đến trước mặt ngươi, cho ngươi kiếm tiền, nhưng ngươi lại chỉ có thể trơ mắt ếch mà nhìn, ngươi nói như vậy có đáng để người ta khóc ròng hay không.
.Thiên hạ đâu có chuyện buôn bán không biết đạo lý như vậy.
.Điều này cũng chứng minh rất rõ một đạo lý, trong một bối cảnh kinh tế sinh thái nguyên thủy, tất cả ngành nghề đều trong giai đoạn phát triển. Bất luận bọn họ khóc thê thảm đến mức nào, việc này Hàn Nghệ không thể quản, sau khi thấy tất cả đều đã tiến hành đâu vào đấy, hắn liền rời đi.
.Nhưng vừa mới đến gần Nữ Sĩ Các, chợt nghe thấy một người hô: - Hàn đông chủ, Hàn đông chủ, xin dừng bước, xin dừng bước.
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lạp Mỗ Hi Đức bước nhanh tới, cười nói: - Là Lạp Mỗ tiên sinh à!
.Lạp Mỗ Hi Đức cười ha hả nói: - Hôm nay ta đến muộn, nghe nói Hàn tiểu ca còn đích thân đến tiệm tặng tiền mừng, thật là khiến người ta quá cảm động.
.Hàn Nghệ thấy ông ta cười tươi như hoa, lòng biết việc kinh doanh của ông ta nhất định là vô cùng tốt, cười ha ha nói: - Đây là việc ta nên làm, nghiêm túc mà nói, các vị chính là khách hàng của ta.
.- Đúng vậy, đúng vậy.
.- Đúng rồi, Lạp Mỗ tiên sinh, việc làm ăn trong tiệm của ông như thế nào?
.- Ai ôi! Ta đang muốn nói chuyện này đây.
.Lạp Mỗ Hi Đức vẻ mặt cảm kích nói: - Nhờ phúc của ngươi, việc buôn bán sáng nay vô cùng tốt, ta buôn bán cũng đã hai mươi năm nay rồi, nhưng buôn bán tốt như vậy cũng đúng là lần đầu tiên a. Nếu không phải ngươi đưa ra chủ ý, bảo ta làm bảng hiệu gì đó, rao son môi tình nhân gì đó, còn giúp ta làm hộp son hình trái tim gì đó, việc buôn bán của ta đâu có tốt như vậy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận