Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 924: Tinh thần dân tộc

.Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, nhưng người đáng giận cũng tất có chỗ đáng thương.
.Kỳ thật Vương hoàng hậu nói rất đúng, cho tới nay đều là người ta đoạt trượng phu của nàng, không phải nàng chém giết trượng phu của người ta, một nữ nhân muốn cản vệ trượng phu của mình, như này chung quy không thể nói là sai chứ!
.Chỉ có thể nói nàng gả sai người rồi thôi.
.Nàng cảm thấy ủy khuất, đó là bình thường, nếu không cảm thấy ủy khuất, đó mới là thiếu tâm nhãn, cũng không thể cứu được.
.Nhưng vấn đề ngay ở chỗ, nàng còn sống, trước sau vẫn là một gánh nặng trong lòng Hàn Nghệ, nhưng quả thật nàng lại có giá trị tồn tại, Trưởng Tôn Vô Kỵ hy vọng Hàn Nghệ cùng Vương hoàng hậu có mối liên hệ, nói như vậy, tất cả mọi người đều yên tâm, dù sao Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng sợ Hàn Nghệ phản bội, cái này cũng là một nguyên nhân mà Võ Mị Nương bảo Trần Thạc Chân làm hộ vệ cho Hàn Nghệ.
.Cho nên Hàn Nghệ không thể không thận trọng suy xét xử lý gánh nặng này như thế nào.
.Từ chỗ tiều phu kia lấy được một bộ quần áo sạch, Hàn Nghệ liền cùng Tiểu Dã xuống núi. Dọc theo đường đi, Hàn Nghệ vẫn luôn tự hỏi, kỳ thật giữ nàng ta ở lại, cũng không phải tất cả đều là nguy hiểm, ít nhất ta "không" "sai" là một quân cờ mà người khác khó có thể nghĩ đến.
.- Hàn tiểu ca! Hàn tiểu ca!
.Đi tới nửa đường, chợt nghe phía trước có tiếng người gọi hắn.
.Hàn Nghệ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai nho sinh trẻ tuổi đang chạy tới, nhìn kỹ, mình không quen hai người này.
.- Hàn tiểu ca, có thể tại đây gặp được ngươi, thật là quá tốt rồi.
.Hai người chạy tới trước mặt Hàn Nghệ, một người trong đó thở hồng hộc nói.
.Hàn Nghệ nghi ngờ nói: - Hai vị có chuyện tìm tại hạ sao?
.Người phía sau nói: - Hàn tiểu ca, việc lớn không tốt rồi.
.- Xảy ra chuyện gì vậy?
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói.
.Người đi trước nói: - Ngươi không biết sao, bốn đại gia tộc liên kết tính toán ở Khúc Giang Trì xây dựng một tòa học viện sĩ tộc, còn tuyên bố chỉ cho tử đệ quý tộc nhập viện đọc sách.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Học viện sĩ tộc? Tin tức này các ngươi nghe được từ đâu?
.- Là chúng ta tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều đã bắt đầu khởi công rồi.
.- Hàn tiểu ca, bọn họ làm như vậy, rõ ràng chính là hướng về phía hàn môn chúng ta. Hơn nữa sĩ tộc Sơn Đông bọn họ nắm giữ rất nhiều kinh thư, nếu quả thật để cho bọn họ xây dựng thành học viện này, đối với hàn môn chúng ta không phải là một tin tức tốt a!
.- Đây là chuyện tốt a! Hàn Nghệ nghe vậy trong mắt không khỏi sáng ngời, dường như nghĩ tới điều gì.
.- Hàn tiểu ca, ngươi nói cái gì? Hai người có chút kinh ngạc.
.- Ồ, không có gì! Hàn Nghệ ha hả cười, nói: - Hai vị như thế cũng quá không tự tin rồi, chỉ là một ngôi học viện mà thôi, sách đều là cái chết, người mới là sống, nếu có sách có thể thành tài, vậy sĩ tộc Sơn Đông bọn họ làm sao lại có sự nghèo túng ngày hôm nay, những sĩ tộc chó má bọn họ sớm đã mục ruỗng không chịu nổi, đừng nói một ngôi học viện, cho dù xây dựng một trăm tòa thì cũng là lãng phí tiền, muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng rắn trước đã, hai vị phải có tin tưởng đối hàn môn chúng ta mới được.
.Hai người này liếc mắt nhìn nhau một cái, Hàn Nghệ nhẹ nhàng bâng quơ như thế, lại làm cho bọn họ tin tưởng gấp trăm lần, người đứng trước chắp tay với Hàn Nghệ nói: - Hàn tiểu ca nói có lý, là chúng ta thần hồn nát thần tính rồi.
.- Không có việc gì! Không có việc gì!
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta còn có chút việc, vậy cáo từ trước.
.- Hàn tiểu ca đi thong thả.
.Sau khi từ biệt hai người này, Hàn Nghệ đột nhiên nhíu mày, nói: - Học viện sĩ tộc? Ha hả, Thôi Tập Nhận này quả thật có chút tài năng a! Đưa mắt lướt nhanh, phát hiện nơi này cách Khúc Giang Trì cũng không bao xa, vì thế quay đầu sang Tiểu Dã nói: - Tiểu Dã, chúng ta đi Khúc Giang Trì xem xem.
.- Ừ!
.Hai người lập tức chọn đường đi về hướng Khúc Giang Trì.
.Khúc Giang Trì là một thắng cảnh du lịch phụ cận Trường An, cũng là nơi đẹp của các quý tộc tu thân dưỡng tính, danh môn chi sĩ thích tới nơi này nung đúc tình cảm sâu đậm, ngược lại hàn môn lại ít tới nơi này, dù sao nơi này có rất nhiều quý tộc đến, hàn môn tới, có thể sẽ gặp phải khinh bỉ, hàn môn cũng không muốn nhận lấy uất khí.
.Nhưng bố trí học viện sĩ tộc ở trong này, quả thật vô cùng thích hợp.
.Khúc Giang Trì này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đây cũng là điểm vô cùng khó tìm.
.Hơn nữa Hàn Nghệ còn không dám lộ diện, một khi bị người ta phát hiện, phỏng chừng lại phải thi triển công phu lừa gạt, hắn vừa mới lừa gạt Vương hoàng hậu xong, công lực vẫn còn chưa khôi phục, thật sự là không muốn tốn nhiều nước miếng, cùng với Tiểu Dã vẫn luôn đi ở trên đương nui, mà không đi đường bên cạnh Khúc Giang Trì.
.- Hàn đại ca, huynh xem có phải chỗ kia hay không?
.Tiểu Dã đột nhiên đưa tay chỉ về phía đông nam nói.
.Hàn Nghệ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy xa xa có một chỗ công trường, trên trăm công nhân đang ở trên đó đập đập gõ gõ, nói: - Ai ôi! !! ! Quy mô này cũng không nhỏ a! Lại thấy xung quanh có không ít người vây xem, không khỏi may mắn nói: - May mắn là không đi, bằng không mà nói, hôm nay cổ họng ta không câm thì không được.
.Chợt nghe được phía sau có người quát: - Người nào đang lén lén lút lút.
.Hàn Nghệ sợ tới mức run cả người, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên sườn núi có hai người đang đứng, đúng là Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo, lúc này tức giận nói - Thật sự là buồn cười, các ngươi đứng ở chỗ này thì quang minh chính đại, ta đứng ở chỗ này thì thành lén lén lút lút, nhưng ta có thể lý giải được, sĩ tộc các ngươi vẫn luôn làm như vậy đấy, tiêu chuẩn song trùng điển hình.
.Vương Huyền Đạo mỉm cười nói: - Hàn tiểu ca nói có lý, đứng ở chỗ này khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta cảm thấy đang lén lén lút lút, sao chúng ta không cùng nhau quang minh chính đại đi xuống.
.Trịnh Thiện Hành cười gật đầu nói: - Ta tán thành.
.Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói: - Ta và các ngươi đi xuống, những hàn môn kia lại chẳng cho rằng ta và các ngươi đang thông đồng làm bậy, kế ly gián này của ngươi, chẳng phải có thể làm hại ta.
.Khóe môi Vương Huyền Đạo nhếch lên mỉm cười thản nhiên, nói: - Ta vẫn cho rằng chúng ta sớm đã thông đồng làm bậy rồi.
.Fuck! Ngươi không biết xấu hổ, nhưng chưa chắc ta cũng thế! Hàn Nghệ bất mãn nói: - Ta bảo này Vương công tử, chính là bởi vì chúng ta thông đồng làm bậy rồi, mới không thể để cho người khác biết nha, không phải muốn ta nói rõ như vậy đó chứ.
.Trịnh Thiện Hành cười ha hả, nói: - Được rồi, được rồi, Huyền Đạo, ngươi cũng đừng cùng cãi cọ với hắn nữa, hắn có thể có địa vị hôm nay, chính là dựa vào cái bản lĩnh này.
.Vương Huyền Đạo cười nhạt một tiếng, nói với Hàn Nghệ: - Không thể tưởng được ngươi nhanh như vậy đã thu được phong thanh rồi.
.- Ngược lại cũng không phải, ta vừa vặn đi qua đây, thì nghe người ta nói đến việc này, mới lại đây nhìn một cái. Hàn Nghệ cười, nói: - Tuy nhiên nhìn qua thì các ngươi chơi cũng lớn đấy chứ.
.Trịnh Thiện Hành cười khổ nói:
.- Ngày ấy ngươi xỉ nhục Tập Nhận như vậy, với cái tính tình cao ngạo kia, thì không nuốt trôi được cục tức này, lúc này y sự thật muốn cùng ngươi quang minh chính đại đấu một trận đó.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Ngươi nên biết, bốn đại gia tộc chúng ta nắm giữ rất nhiều kinh văn, đây là ưu thế may mắn của chúng ta, nếu chúng ta liên hợp lại, hàn môn các ngươi nhất định không đấu nổi đâu.
.- Thật hay giả vậy?
.Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng ta nghe nói, những kinh văn đó đều là không truyền ra ngoài, nhà các ngươi nỡ lấy ra được sao?
.Trịnh Thiện Hành nghe vậy nhẹ nhàng thở dài, nói: - Ngươi nói không sai, trong mấy đại gia tộc chúng ta có giấu rất nhiều kinh văn, hơn nữa chỉ có con cháu bổn gia mới có thể xem và học tập, nhưng cũng chính vì như thế, làm cho rất nhiều kinh văn thất truyền ở trong chiến loạn. Nói xong lời cuối cùng, thần sắc y lộ ra vài phần tiếc hận.
.Hàn Nghệ sửng sốt, ồ một tiếng thật dài, nói: - Ta hiểu rồi, phương thức bảo tồn tốt nhất những kinh văn này chính là công khai.
.Trịnh Thiện Hành gật đầu, nói: - Tập Nhận vẫn luôn cho rằng, chỉ có kẻ yếu mới có thể dùng phương thức này để gắn bó địa vị của mình, càng làm như vậy, thì lại càng chứng minh trong tứ đại gia tộc chúng ta đã gầy yếu không chịu nổi, y cảm thấy chúng ta không nên cất giấu những kinh văn kia, mà nên trên cơ sở những cái đó sáng tạo ra kinh văn mới, cung cấp cho hậu nhân nghiên cứu, đây mới là thứ mà kẻ mạnh thực hiện.
.Hàn Nghệ nghe vậy trong đầu thế mà lại sinh ra một tia ý niệm ý tưởng lớn gặp nhau với Thôi Tập Nhận, vội vàng tạm ngừng lại, ha hả nói: - Như thế rất giống cách làm của Thôi Tập Nhận.
.Vương Huyền Đạo nói: - Tuy nhiên Thôi huynh cũng chỉ là nghĩ thế mà thôi, nếu không phải ngươi gây cho chúng ta áp lực đủ lớn, những bề trên của chúng ta sẽ không thể nào đồng ý, kỳ thật hiện tại trong những chuyện mà y vẫn luôn muốn làm, thì Hiền giả lục học của ngươi chính là một chuyện y vẫn luôn muốn làm. Tuy nhiên hiện tại y đã trở thành gia chủ, y sẽ nghĩ biện pháp truy đuổi kịp ngươi.
.Hàn Nghệ cười hì hì nói:
.- Vậy ngươi cho là ai sẽ là người cười cuối cùng?
.Vương Huyền Đạo nói: - Chúng ta sẽ không lại bị bại bởi ngươi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Các ngươi sẽ không thể nào thắng được đâu.
.Trịnh Thiện Hành đối với thắng thua lại không quá cảm thấy hứng thú, đột nhiên hỏi: - Tuy nhiên Hàn tiểu ca, về chuyện mở học viện, ta ngược lại muốn thỉnh giáo ngươi một chút.
.Hàn Nghệ oa một tiếng, nói: - Trịnh công tử, chúng ta đều đã đối địch như vậy rồi, ngươi lại thỉnh giáo ta, như thế có thích hợp không?
.- Có gì không thích hợp! Thánh nhân viét, không ngại học hỏi kẻ dưới.
.Trịnh Thiện Hành cười nói.
.- Thật sự là phục ngươi!
.Hàn Nghệ vừa trợn trắng mắt, lập tức nghiêm mặt nói:
.- Kỳ thật sĩ tộc so sánh với hàn môn, chỉ có một ưu thế, ưu thế này ta đã nói ở trong trại huấn luyện rồi.
.- Tinh thần quý tộc.
.- Không sai!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, ngắm mắt nhìn về phương xa, nói: - Người thành công, tất có chỗ hơn người, người là như thế, dân tộc cũng là như thế. Dân tộc Hoa Hạ chúng ta tại sao lại đạt được thành công, vì sao dân tộc chúng ta có thể thành lập những nền văn minh rực rỡ, trong chuyện này có rất nhiều nhân tố, nhưng gộp những yếu tố này chung vào một chỗ, thì chính là một loại tinh thần của dân tộc Hoa Hạ, đáng tiếc bởi vì chiến hỏa và phân tranh, bởi vì thời đại biến thiên, làm cho loại tinh thần này không thể tiếp tục kế thừa xuống dưới, rất nhiều người cũng đã quên con đường thành công của tổ tiên mình, một khi mất đi loại tinh thần này, chúng ta sẽ gặp thất bại đau đớn thê thảm. Chỉ có những sĩ tộc như các ngươi là ngoại lệ, kỳ thật thứ quý giá nhất của sĩ tộc các ngươi, không phải là những kinh văn kia, cũng không phải nền tảng nội tình kia, mà là các ngươi thành công truyền thừa xuống dưới, tinh thần dân tộc Hoa Hạ cũng có thể được thể hiện một cách hoàn mỹ trên người các ngươi.
.Cũng giống như ngươi mới vừa nói là không ngại học hỏi kẻ dưới, kỳ thật khiêm tốn, hiếu học, đây chính là con đường thành công của dân tộc chúng ta, nhưng các ngươi nhìn danh sĩ mua danh chuộc tiếng kia, lại có mấy người có thể hướng về ta mà không ngại học hỏi kẻ dưới, tuy rằng bọn họ đều hiểu được chỗ tốt trong Hiền giả lục học của ta, nhưng là bọn họ lại không bỏ mặt mũi đi được, bởi vì ta xuất thân là nông dân. Tinh thần quý tộc không phải thuộc về quý tộc, mà là hạt giống tinh thần dân tộc Hoa Hạ bảo lưu lại, chỉ cần tinh thần trường tồn, dân tộc Hoa Hạ chúng ta chắc là sẽ không bị đánh bại, bởi vì đây là cốt lõi thành công của chúng ta. Sĩ tộc các ngươi hẳn nên nghĩ biện pháp khiến cho hạt giống tinh thần này nẩy mầm kết quả, mà không phải cất giữ làm của riêng, khiến cho nó hoại tử dần theo thời gian.
.Lời của hắn luôn có một loại ma lực, Trịnh Thiện Hành suy nghĩ xuất thần, dường như thấy được một quốc gia làm cho người ta hướng về, hoặc là nói quốc gia trong giấc mộng của y, trôi qua nửa ngày, y mới khẽ cười nói: - Nghe quân noi môt buôi, hơn đọc sách mười năm.
.Vương Huyền Đạo nói: - Đây coi như là con đường thành công của dân tộc chúng ta sao?
.Nói xong, ba người đều ha ha mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận