Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1163: Gậy ông đập lưng ông

.Vô Y tỷ trước giờ vốn nhất ngôn cửu đỉnh, nàng đã nói chắc rồi thì không chắc cũng phải chắc. Kỳ thật tính cách của nàng và Hàn Nghệ cũng có những chỗ giống nhau, ở những phương diện nào đó đều rất thoải mái, nhưng cũng có chỗ khác nhau, ở bất cứ chuyện gì Tiêu Vô Y đều rất thoải mái, phải biết rằng vẫn là nàng cầu hôn Hàn Nghệ, cuộc đời nàng hận nhất là lề mà lề mề, chuyện gì cũng phải tốc chiến tốc thắng, Hàn Nghệ thì e dè khá nhiều một chút, quan trọng là chuyện này Hàn Nghệ là người được lợi, không thể nào chiếm hết cái lợi, còn muốn gây sự ép người, vậy thì người ta sao lại đồng ý, Tiêu Vô Y chắc chắn không được xem là người được lợi, nếu như nàng mở miệng thì không có quá nhiều băn khoăn!
.Kỳ thật về chuyện này ấy mà, Tiêu Vô Y cũng đúng là ứng viên tốt nhất, bên phía Nguyên gia cũng dễ nói, dù sao thì các trưởng bối Nguyên gia đã đồng ý hôn sự này trước, nhưng thái độ của Dương gia vẫn là lập lờ nước đôi, nhất là Dương Tư Nột, nếu không phải là có quan hệ thiên ti vạn lũ với Hàn Nghệ, ông ta nhất định sẽ quả quyết cự tuyệt, chuyện này thật sự quá tổn hại đến thể diện rồi, Dương gia không phải là gia tộc bình thường, có thể nói là gia tộc hoàng kim, quý tộc Lũng Tây, hoàng thất tiền triều, bởi vậy Dương Tư Nột vẫn luôn rất mâu thuẫn.
.Còn về phần nói muốn sống cùng nhau, không cần nghĩ cũng biết, Dương Tư Nột nhất định sẽ cự tuyệt, thậm chí có thể dùng gậy gộc đuổi Hàn Nghệ ra ngoài, sống chung trước hôn nhân, ngươi đây không phải là muốn hủy hoại Dương gia ta sao.
.Nhưng nếu như Tiêu Vô Y xuất mã thì tình hình sẽ khác, một là Tiêu Vô Y là phu nhân chính thức của Hàn Nghệ có thể tỏ rõ thái độ với Dương gia, ta tiếp nhận Dương Phi Tuyết, thứ hai là cũng có thể cho Dương gia một lối thoát, là ta mời Dương Phi Tuyết sống chung, chúng ta tình như tỷ muội, mời Phi Tuyết đến nhà ta ở vài ngày, chuyện này hợp tình hợp lý a.
.Hàn Nghệ cũng không nghĩ đến việc để Tiêu Vô Y xuất mã, hắn cho rằng vậy là quá ức hiếp người ta rồi.
.Nhưng Tiêu Vô Y biết chuyện này ván đã đóng thuyền, hơn nữa còn là chính mình một tay thúc đẩy, nàng nhất định phải chịu trách nhiệm vì việc này, nàng cũng biết hiện tại Hàn Nghệ thân mang trọng trách, nàng ta thê tử, nên giúp đỡ phu quân quản lý tốt việc trong nha, đừng để Hàn Nghệ bận tâm vì chuyện này thêm nữa, với lại, thật ra trong lòng nàng cũng muốn mọi người cùng sống chung với nhau, bởi vì Hàn Nghệ không thể nào ở bên cạnh nàng giống như trước đây, nàng cần có tỷ muội, bởi vậy sau khi Hàn Nghệ đề xuất kế hoạch sống chung, nàng liền tính toán sẽ xây dựng gia đình này như thế nào.
.Phu nhân xuất mã, quả thực đã giúp Hàn Nghệ giảm bớt không ít gánh nặng.
.Tuy rằng ba người tâm tình khác nhau, nhưng dần dần cũng đã bắt đầu vui vẻ, tán gẫu chuyện về Học Viện Chiêu Nghi, đây là một cái cớ vô cùng tốt, giải phóng Dương Phi Tuyết khỏi sự giam cầm của Dương Tư Nột, bởi vậy sau khi về Ngõ Bắc, Hàn Nghệ lập tức gọi Tang Mộc đến, giao cho ông ta một bài văn, đăng bài văn này trên Đại Đường nhật báo kỳ sau, chuẩn bị bắt đầu chiêu nạp nữ lão sư. Đồng thời, lại bảo Tang Mộc chọn một nơi thế ngoại đào nguyên ở gần ngoại ô phía nam, và còn nhất định phải nhanh, tiền cũng không phải vấn đề, bản thân cũng bắt đầu vẽ bản thiết kế rồi, cái này nhất định phải đích thân thiết kế, hắn muốn khiến tất cả trở nên hoàn mỹ.
.Mà hôm nay tuyệt dối là một ngày mang tính cách mạng, bởi vì hôm nay sẽ phá vỡ rất nhiều truyền thống, thậm chí có thể nói là hoàn toàn làm nhục nhã chế cửu phẩm trung chính.
.Bởi vì hôm nay chính là ngày những con bạc kia bắt đầu chịu án phạt, trong thời hạn một tháng.
.Sáng sớm tinh mơ, những con bạc này đã đến Cục Dân An đúng giờ, một người cũng không thiếu, không có ai dám đến muộn, bởi vì lúc đó khi bọn họ ra khỏi Cục Dân An, cảnh sát hoàng gia đã dặn đi dặn lại, nhất định đến đúng giờ, ngươi đến muộn một khắc là phạt thêm một ngày.
.Hiện giờ ai còn dám nghi ngờ lời nói của Cục Dân An.
.Nhưng năm người đứng đầu Cục Dân An thì chưa có một ai lộ mặt, chuyện nhỏ thế này, đâu cần phải bọn họ ra mặt, vậy cũng là quá nể mặt mũi mấy tên này rồi, là do Độc Cô Vô Nguyệt và Nguyên Liệt Hổ ra mặt.
.Nhiệm vụ cũng rất đơn giản, chính là dọn sạch ngõ nước thối trong thành Trường An, cùng với tu bổ một số "lỗ chó" không cần phải tồn tại, nhưng "lỗ chó" này thật ra chính là con bạc khoét ra.
.Những con cháu quý tộc kia vừa nghe, trời ạ, bắt chúng ta tu bổ lỗ chó, còn có việc gì sỉ nhục người hơn việc này không? Giết thì giết luôn đi đừng có làm nhục.
.Một câu nói toàn bộ Cục Dân An nhất định tán đồng, các ngươi có thể không làm, vậy thì chịu một trăm trượng theo luật đi.
.Thật là sắp đến trước đoạn đầu đài, cái gì mà giết thì giết luôn đi đừng có làm nhục, đương nhiên là ngươi tận tình làm nhục ta đi, tuyệt đối đừng giết ta.
.Đám con bạc này lần lượt cầm dụng cụ mang theo từ nhà đến, dưới sự tổ chức của Thôi Hữu Du, người nào chạy về khu thi công của người nấy.
.Đám bách tính kéo nhau đến tham quan, nếu như là trước đây thì thật không thể nào, bắt con cháu quý tộc đi quét ngõ nước thối, tu bổ lỗ chó, có thể nói là chuyện lạ trên đời, đợi khi bọn họ đến, phát hiện cũng thật có không ít con cháu quý tộc hoặc khua khoắng chổi, hoặc lấy bùn đất trét lỗ chó.
.Sướng!
.Cảm giác này thật sự là quá sung sướng!
.Nhất là các con cháu hàn môn, nhìn thấy cảnh này, dường như cục tức đè nén trong ngực được thoát ra nhẹ nhàng vui vẻ.
.Ở một mức độ nhất định, việc này cũng đã đập tna giớ hạn sĩ thứ, ít nhất là đã bình đẳng sĩ thứ về mặt luật pháp.
.Uy tín của Cục Dân An cũng vì vậy mà nước lên thì thuyền lên, ngay cả đám con cháu ăn chơi trác táng cũng bị Cục Dân An hàng phục, vậy còn có ai thoát được?
.Trong một con ngõ nước thối ở phía sau Bình Khang Lý, đám người Vi Quý, Tiết Vinh đang khua chổi quét dọn.
.Chuyện này vốn đã mất mặt rồi, mấu chốt là bên cạnh đều là Ngõ Trung và Ngõ Nam, bình thường bọn họ ở hai ngõ này cũng thật là không ai bì nổi, rất nhiều ca kỹ đều từng có mờ ám với bọn họ, lúc này những ca kỹ đó đang ngồi trước cửa sổ xem bọn họ quét nước thối, sau này còn có thể gặp mặt hay không a.
.- Hừ! Thôi Hữu Du, ngươi đừng đắc ý, Hàn Nghệ làm như vậy, rõ ràng chính là khiến quý tộc chúng ta tự giết lẫn nhau, hôm nay ta chịu nỗi nhục này, không chừng ngày mai sẽ đến lượt các ngươi đấy.
.Vi Quý vừa quét vừa nói với Thôi Hữu Du đang giám sát bên cạnh.
.Thôi Hữu Du sớm đã lột xác rồi, cười nói: - Vi huynh nói vậy sai rồi, hôm nay ta đứng ở đây, không phải bởi vì ta là con cháu quý tộc, mà hôm nay huynh cầm chổi, cũng không phải vì huynh là con cháu quý tộc. Tại sao Vi huynh không thể tự kiểm điểm một chút về những việc bình thường huynh làm, cũng đâu có điểm nào phù hợp với môn phong của Kinh Triệu Vi thị các huynh, hơn nữa ở đây nói đến quý tộc, ta nghĩ cũng không phải chuyện vinh quang gì.
.Vi Quý nghiến răng nghiến lợi nói: - Thôi Hữu Du ngươi giỏi, chuyện này chúng ta chưa xong đâu.
.Thôi Hữu Du mỉm cười nói: - Vậy không biết huynh muốn quét bao lâu?
.- Ngươi!
.- Vi đại, thôi đi!
.Tiết Vinh ở bên cạnh nói: - Bây giờ bọn họ uy phong, sơn bất chuyển thủy chuyển, sau này chúng ta chờ mà xem.
.Trong một gian phòng bao ở góc đông bắc Hoa Nguyệt Lâu.
.Rầm!
.Bùi Thanh Phong phóng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nắm chặt nắm tay, đấm xuống mặt bàn, nói: - Thật buồn cười, đây nhất định là chủ ý Hàn Nghệ nghĩ ra, cố ý làm nhục quý tộc chúng ta.
.Đỗ Thiếu Vân ánh mắt liếc sang một bên khác, nói: - Các ngươi xem mấy tên tiện nhân hàn môn đó, một đám ở đó vui sướng khi người gặp họa, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn sẽ để cho bọn chúng cưỡi lên đầu chúng ta. Nói đến đây, gã ta thở dài, nói:
.- Chỉ đáng tiếc không ít người đi theo đám người Thôi Tập Nhận, hy vọng có thể phân cao thấp với hàn môn trong khoa cử, đây quả thực chính là tự làm nhục môn phong.
.Trong mắt Bùi Thanh Phong hiện lên một vẻ tức giận, nói: - Cái này cũng là Hàn Nghệ làm ra, chúng ta quyết không thể để mặc cho Hàn Nghệ tiếp tục làm như vậy, nhất định phải cho hắn nhìn sắc mặt một chút.
.Một công tử bột ngồi đối diện với Bùi Thanh Phong đột nhiên thở dài: - Nếu hôm đó Lý Dương đến sòng bạ thì chắc thú vị rồi.
.Người này tên là Liễu Tử Thư, xuất thân Hà Đông Liễu thị, là em họ của Liễu Hàm Ngọc.
.Bùi Thanh Phong không khỏi nhìn sang gã, nói: - Lý Dương? Tam tử của Lý Nghĩa Phủ?
.- Còn không phải y sao, từ sau khi Lý Nghĩa Phủ lên làm Trung thư lệnh, Lý Dương thật sự vênh váo ngông cuồng, không ít người đều tranh nhau nịnh bợ Lý Dương, nhị tử của Lý Sùng Đức là Lý Thư thậm chí còn tặng sủng thiếp của mình cho y nữa, bây giờ trên địa giới Trường An không có ai dám động đến y. Liễu Tử Thư nói xong lại tiếc hận thở dài, nói: - Hai ngày trước ta đã nghe Lý Thư nói, thật ra vào ngày cảnh sát hoàng gia xuất động niêm phong sòng bạc, gã vốn đã mời Lý Dương đến sòng bạc chơi, chỉ là đến lúc cuối vì nhà bọn họ xảy ra chút chuyện nên không đi được, coi như là thoát được một kiếp. Nếu hôm đó mà Lý Dương cũng có mặt thì nhất định là hết sức thú vị.
.Đỗ Thiếu Vân nói: - Với tính cách của Lý Nghĩa Phủ, ông ta nhất quyết sẽ không để con trai ông ta đến chỗ này.
.Liễu Tử Thư nói: - Còn không phải sao, nói thế nào đi nữa, Lý Nghĩa Phủ vừa mới lên làm Trung thư lệnh, con trai đã chạy đi quét ngõ nước thối, đổi lại là ai cũng sẽ không đồng ý a!
.Bùi Thanh Phong bỗng nhiên bật cười ha hả.
.Đỗ Thiếu Vân kinh ngạc nói: - Bùi huynh, huynh cười gì?
.Bùi Thanh Phong nói: - Hàn Nghệ dùng hết tâm cơ khiến sĩ tộc chúng ta tự giết lẫn nhau, sao chúng ta không gậy ông đập lưng ông.
.Hàn Nghệ thì không có thời gian rảnh rỗi để đả kích người đã thất bại, có thời gian làm việc này còn chẳng bằng đi thiết kế trang viên của mình, nhàn nhã đến hoàng thành chuẩn bị đến Hộ Bộ xem xét.
.- Hàn Thị lang!
.Vừa mới vào hoàng thành đã nghe có người gọi, quay đầu lại nhìn, thấy là Đường Lâm, vội vàng nói: - Hóa ra là Đường Thượng thư, thật là trùng hợp a!
.Đường Lâm chăp chăp tay, liếc mắt nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có người mới thấp giọng nói: - Ta cố ý ở đây đợi Hàn Thị lang.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ cười, nói: - Vậy thì vừa đi vừa nói chuyện đi! Mời!
.- Mời!
.Đường Lâm vừa đi vừa nói: - Hàn Thị lang, về việc phái ứng viên đi Lĩnh Nam Đạo đã chọn xong rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Là ai?
.Đường Lâm nói: - Quang Lộc Khanh Lai Hằng và Hoằng Văn Quán học sĩ Đới Chí Đức.
.Hàn Nghệ nghe có chút ấn tượng, suy tư hồi lâu, nói: - Lai Hằng không phải là ca ca ruột của Lai Tể sao.
.Đường Lâm gật đầu nói: - Đới Chí Đức kia chính là con trai của Đới Trọng Tôn, ca ca ruột của Đới Trụ Tể tướng.
.Hàn Nghệ cau mày nói:
.- Hai người này có phải là hơi lớn tuổi rồi không.
.Đường Lâm nói: - Đây có thể nói là đứng đầu một châu, cũng không thể để cho một tiểu tử hai mươi tuổi đi đảm nhiệm chứ, đương nhiên, thiếu niên anh tài giống như Hàn Thị lang thì ngàn dặm mới tìm được một người. Hơn nữa, chỉ có trước tiên giữ được châu trưởng quan này mới có thể để cho thế hệ trẻ tuổi đi.
.Hàn Nghệ nhíu chặt mày nói: - Nhưng hai người bọn họ đều là hậu bối của công huân, ông an bài như vậy, sẽ không dẫn đến sự chú ý của bên trên chứ?
.Đường Lâm cười nói: - Cũng coi như là gặp đúng dịp, sau khi Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ chính thức phong tướng, liền nhiều lần tạo áp lực cho Lại Bộ chúng ta, phải điều Lai Hằng, Đới Chí Đức rời Trường An, nếu không thì phê văn Lại Bộ chúng ta đệ trình lên luôn bị Môn hạ tỉnh bác bỏ trả về, vừa hay ta có thể thuận nước đẩy thuyền.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Thuận nước đẩy thuyền cũng không sai, nhưng vấn đề là, bọn họ có thể gánh vác trọng trách không, cùng với bọn họ sẽ nghe theo kiến nghị của ta hay không.
.Đường Lâm nói: - Hai người này đều có tài của Tể tướng, Lai Hằng từng phụng mệnh của Thái Tông thánh thượng tuần tra các châu huyện toàn quốc, cũng từng sống một thời gia ở Quảng Châu, còn về việc sẽ nghe theo kiến nghị của Hàn Thị lang hay không, Hàn Thị lang một lòng nghĩ cho con đường làm quan của bọn họ, tại sao bọn họ không nghe, sau này còn phải dựa vào Hàn Thị lang để trở lại Trường An nữa, Cao Thượng thư đã nói chuyện với bọn họ, bọn họ cũng đã đồng ý rồi.
.Hàn Nghệ ngẫm lại cũng phải, đầu tiên, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông vội vã thanh trừ hai người bọn họ như vậy, chắc chắn hai người này cũng là người có chút bản lĩnh, tiếp đến, hiện giờ hắn vác đại kỳ, ai cũng sẽ không muốn ở Lĩnh Nam Đạo cả đời, còn phải dựa vào hắn để trở về Trường An, nếu không nghe thì cứ ở đó cả đời đi, nói: - Vậy ông định an bài như thế nào?
.Đường Lâm nói: - Ta tính để Lai Hằng đảm nhiệm chức Thứ sứ Quảng Châu, Đới Chí Đức đảm nhiệm chức Thứ Sử Liễu Châu.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Đợi sau khi phê văn ở trên đưa xuống, còn phải làm phiền Đường Thượng thư an bài giúp ta một chút, ta muốn gặp bọn họ một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận