Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1197.1: Ngươi là người ưu tú nhất

.Cục Dân An!
.- Được rồi! Được rồi! Vết thương nhỏ này, cần phải bọc thành như vậy sao, ta nói ngươi làm lang trung kiểu gì thế, đúng thật là kém xa Sư Quái ca.
.- Tiêu công tử khen lầm rồi! Tiểu nhân sao dám đánh đồng với Lư công tử.
.Chỉ thấy Tiêu Hiểu ngồi trong phòng làm việc, bên cạnh có một lang trung già đang cẩn thận băng có cánh tay phải cho gã, còn phải nhẫn nhịn gã sự chất vấn về chuyên nghiệp của mình.
.- Vi Nhị! Chuyện này không thể để tỷ ta biết a! Tiêu Hiểu lại quay sang Vi Phương ở bên cạnh nói.
.Vi Phương ngạc nhiên nói: - Vì sao?
.- Đối phó với mấy tên trộm vặt vãnh mà thôi, ta đã bị thương rồi, vậy chẳng phải làm mất mặt tỷ ta sao. Tiêu Hiểu vẻ mặt ảo não.
.Vi Phương tức giận nói: - Tiểu tử ngươi cũng thật là, chỉ lo cho nữ ma lo cho thể diện của Vân Thành quận chúa, ngươi không lo cho thể diện của Cục Dân An chúng ta sao.
.Tiêu Hiểu hừ nói: - Ngươi biết cái gì, thân là cảnh sát hoàng gia ta đây cuối cùng cũng bắt được kẻ cướp, ta có lỗi gì với Cục Dân An, nhưng bản lĩnh này của ta, đều là tỷ ta dạy ta, vậy mà lại bị tên trộm vặt làm bị thương, ta quá là có lỗi với tỷ ta rồi.
.Dương Mông Hạo cúi đầu đứng bên cạnh vẻ mặt áy náy nói: - Tiêu Hiểu
.Gã ta vừa mới mở miệng đã nghe bên ngoài truyền đến một tiếng cười lạnh: - Đệ biết là tốt!
.- Tỷ!
.Tiêu Hiểu đột nhiên đứng dậy.
.Chỉ thấy mấy người đi vào, chính là Hàn Nghệ, Tiêu Vô Y, cùng với Thôi Hữu Du.
.- Tỷ tỷ sao tỷ cũng đến đây! Tiêu Hiểu nhìn thấy Tiêu Vô Y, sợ tới mức lưỡi cũng phát run.
.- Đệ đã bị thương thành như thế này rồi, tỷ còn có thể ở nhà ngủ sao?
.Tiêu Vô Y hung hăng trừng mắt lườm Tiêu Hiểu một cái, nhưng ánh mắt lại không kìm được nhìn sang tay phải của Tiêu Hiểu, thật ra nàng vô cùng quan tâm đến Tiêu Hiểu, lúc nãy vừa nghe nói Tiêu Hiểu bị thương liền vội vàng chạy đến đây, tóc cũng chỉ là tùy tiện buộc lại kiểu đuôi ngựa thôi.
.- Tỷ, đâu có nghiêm trọng như tỷ nói, chỉ chỉ thương ngoài da một chút, tỷ xem, không phải đệ rất khỏe sao. Tiêu Hiểu khua khua cánh tay.
.- Được rồi! Được rồi! Còn ở đây mà thể hiện!
.Hàn Nghệ đi lên trước, ngăn lại Tiêu Hiểu, lại quay sang lang trung kia nói: - Thương thế của hắn như thế nào?
.Lang trung kia nói: - Cũng không có gì quá lo ngại, chỉ là vết thương ngoài ra mà thôi, nhưng cũng không thể hoạt động nhiều.
.Tiêu Vô Y lập tức trừng mắt nhìn Tiêu Hiểu nói: - Đệ còn cử động.
.Tiêu Hiểu lập tức không dám động đậy nữa.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Đa tạ!
.- Không dám, không dám. Đây chỉ là việc thuộc bổn phận của tiểu nhân.
.Lang trung kia dặn dò vài câu xong rồi lui xuống.
.Hàn Nghệ ngồi xuống, ánh mắt lướt qua mặt mấy người, hỏi: - Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
.Dương Mông Hạo vẫn cúi thấp đầu thoáng giơ tay nói: - Chuyện này chuyện này thật ra không trách Tiêu Hiểu, đều đều tại ta. Tối nay là ta, Tiêu Hiểu, và cả Vi Phương ba người phụ trách đóng giả công tử đi đêm, dụ dỗ mấy tên trộm cướp, lúc đi đến ngõ nhỏ phía sau Bình Khang Lý, đúng thật chúng ta gặp phải bốn tên cướp, vốn dĩ chúng ta đã khống chế được bọn chúng rồi, là ta nhất thời sơ sẩy, không làm theo quy định lục soát trên người kẻ xấu có giấu hung khí hay không, cho tên đó có cơ hội, Tiêu Hiểu là vì cứu ta mới bị tên cướp đó đâm bị thương.
.Tiêu Vô Y lập tức cười nói: - Lần này thì thú vị rồi!
.Tiêu Hiểu "A" một tiếng.
.Trong lòng Hàn Nghệ hiểu được, Tiêu Vô Y nói thú vị là chỉ hai người này đều là em vợ của hắn, nhưng mặt không đổi sắc, có chút nghiêm túc nói với Tiêu Vô Y: - Phu nhân, ta đang chấp hành công vụ, nàng chỉ là người nhà đến thôi.
.Tiêu Vô Y ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, ở bên ngoài nàng vẫn rất giữ thể diện cho Hàn Nghệ, đó chỉ là vì nàng không muốn bị người ngoài coi là hổ mẹ.
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Vậy có chế ngự được toàn bộ kẻ cướp không?
.Vi Phương đĩnh đạc nói: - Phó đốc sát xin yên tâm, mấy tên trộm cướp ngu xuẩn đó, không một tên nào chạy thoát. Thật ra cũng không trách Tiểu Mông, lúc đó trời tối như vậy, số người của chúng ta cũng không chiếm ưu thế, không thể khống chế toàn bộ.
.Tiêu hiểu gật đầu nói: - Vi Nhị nói có lý, việc này căn bản không thể trách Tiểu Mông. Thôi Hữu Du đột nhiên nói:
.- Cũng không thể nói như vậy, lúc nãy chính Tiểu Mông cũng đã nói, là trước đó gã không lục soát trên người kẻ cướp có giấu hung khí hay không theo quy tắc, cho nên mới để Tiêu Hiểu bị thương, ta cho rằng chuyện này nhất định phải truy cứu tiếp.
.Tiêu Hiểu lập tức nói: - Hữu Du, chuyện này có gì lớn đâu, đáng phải vậy sao. Nói xong gã lại nói với Dương Mông Hạo: - Tiểu Mông, ngươi đừng nghe nói bừa, ta không trách ngươi.
.Vi Phương cũng nói: - Còn không phải sao, Hữu Du, ngươi cũng chuyện bé xé ra to quá rồi.
.Thôi Hữu Du nói:
.- Ta cũng không nhằm vào Tiểu Mông, ta chỉ nhằm vào chuyện này, không có quy tắc không thành nề nếp, bất cứ người nào phạm lỗi đều nhất định phải nhận xử phạt, không phải ở trại huấn luyện chúng ta vẫn luôn như vậy sao, cảnh sát chúng ta không thể kiếm cớ được.
.Tiêu Vô Y nghe cũng rất khó chịu, thấp giọng lẩm bẩm: - Người họ Thôi đều một đức tính.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày liếc Tiêu Vô Y, Tiêu Vô Y khẩn trương đứng bên cạnh Tiêu Hiểu, trong lòng nói thầm, ta là người nhà, ta là người nhà.
.Thật là hết cách với nàng! Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Thôi Hữu Du nói rất đúng, cảnh sát hoàng gia không thể kiếm cớ được, nhưng chuyện này lát nữa hãy nói, bỏ qua điểm này không nói, về chuyện này, ba người bọn họ đã làm vô cùng tốt, nhất là Tiêu Hiểu, không những đã chế ngự kẻ cướp, còn dũng cảm cứu đồng đội của mình, đây chính là tinh thần của cảnh sát hoàng gia, sau này Cục Dân An sẽ phát một tấm huân chương anh dũng cho đệ.
.- Huân chương anh dũng?
.Đừng nói đám người Vi Phương, ngay cả Tiêu Vô Y cũng là mắt lóng lánh, cái này nghe thôi đã tràn đầy cảm giác vinh quang rồi a!
.Tiêu Hiểu gãi đầu nói: - Cái này cái này đệ đâu đủ tư cách a! Bắt trộm cướp vốn là việc thuộc bổn phận của đệ. Vi Phương không chịu, nói: - Ta ta cảm thấy ta nên có nhỉ.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Ta phát huân chương này cho Tiêu Hiểu, là biểu dương tinh thần phấn đấu quên mình trợ giúp đồng đội của đệ ấy. Lúc nãy Tiêu Hiểu nói rất đúng, bắt tội phạm là bổn phận của chúng ta mà thôi, nếu như ta cũng phát cho ngươi, vậy sao này người người bắt được tội phạm, chẳng phải ta đều phải phát một huân chương, vậy thì huân chương này ai còn quý trọng. Nói đến đây, hắn đột nhiên đứng dậy nói: - Được rồi! Chuyện này tạm thời đến đây đã, mau chóng hỏi khẩu cung, chúng ta nhất định phải thể hiện ra hiệu suất của cảnh sát hoàng gia chúng ta. Công việc cụ thể, ngày mai ra đi gặp Tổng cảnh ti rồi sẽ bàn bạc. Các ngươi đi làm việc đi, Dương Mông Hạo theo ta đến phòng làm việc một chuyến. Nói xong, hắn lại hướng tới Tiêu Vô Y nói: - Phu nhân, nàng ở lại đây với Tiêu Hiểu, e là đệ ấy vẫn phải làm khẩu cung xong mới có thể về được.
.Tiêu Hiểu nói: - Nhưng đêm nay đệ trực ca đêm.
.Hàn Nghệ nói: - Đệ cứ về nhà nghỉ ngơi một ngày đã.
.Nói xong, hắn liền đứng dậy, dẫn Dương Mông Hạo đi đến phòng làm việc của mình.
.Đi vào phòng làm việc, hắn đóng cửa lại, sau đó ngồi trên ghế của mình, lấy giấy và bút mực ra, nói: - Giúp ta mài mực. Dương Mông Hạo đầu tiên sửng sốt, sau đó đáp lại một tiếng, đi đến bên cạnh bàn, ngoan ngoãn mài mực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận