Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 431: Hai bên khó xử

.Về việc Tạ Huy xử lý quan hệ với Mộng Tư thế nào, cũng là một điểm hết sức quan trọng trong trò bịp này của Hàn Nghệ.
.Bởi vì mấu chốt của trò bịp này của Hàn Nghệ là ở chỗ Tạ Huy có thể thực sự động chân tình với Lưu Oanh không. Nếu như Tạ Huy thực sự động chân tình, vậy thì sẽ nghĩ cách đoạn tuyệt quan hệ với Mộng Tư. Hơn nữa Hàn Nghệ còn cho rằng Tạ Huy phải nói rõ với Mộng Tư. Bởi vì không từ mà biệt, không khỏi làm Mộng Tư nghĩ nhiều. Đến lúc đó nói không chừng sẽ nhờ Hàn Nghệ đi tìm y, đối với y mà nói, không hẳn là một chuyện tốt. Nhưng nếu như Tạ Huy không thực sự động chân tình với Lưu Oanh, như vậy thì có lợi cho cả hai bên. Đối với loại lừa đảo tình cảm như Tạ Huy, chuyện bắt cá hai tay là chuyện hết sức dễ dàng.
.Vì vậy, từ thái độ của Tạ Huy với Mộng Tư. Hàn Nghệ đại khái có thể đoán được tiến triển của Đàm Động bọn họ. Ít nhất với tình hình trước mắt, tất cả đều tiến triển hết sức thuận lợi
.Tuy nhiên hiện giờ hắn không rảnh bận tâm bên này nữa. Hắn hiện giờ vô cùng bận, có quá nhiều chuyện phải làm.
.Sau khi ăn cơm trưa, Hàn Nghệ mang theo Hùng Đệ đi phủ phò mã Đô Úy. Gần đây Hùng Đệ thường than phiền, Hàn Nghệ không đưa y ra ngoài chơi. Hàn Nghệ cũng không khỏi áy náy, tìm đúng cơ hội này đưa y ra ngoài chơi. Hùng Đệ hết sức vui vẻ, trên đường đi nói mãi không dứt. Nhưng khoan hãy nói, đi cùng với Tiểu Mập mãi mãi không cảm thấy nhàm chán. Giống như mang theo một chiếc MP3 vậy.
.Phủ phò mã.
.- Hàn Nghệ ngươi tới thật đúng lúc, ta cũng đang muốn đi tìm ngươi.
.Trưởng Tôn Xung nhìn thấy Hàn Nghệ vội nói. Nhưng trên mặt lộ chút không vui.
.Hàn Nghệ vội vàng chắp tay nói: - Không dám! Không dám! Hạ quan đã đồng ý trợ giúp phò mã gia, nhưng lại chưa có cơ hội đến nhà thăm hỏi. Quả thực là thẹn với tín nhiệm của phò mã, kính mong phò mã gia thứ lỗi.
.Trưởng Tôn Xung xua tay nói: - Ta biết gần đây ngươi vẫn luôn bận chuyện của Dân An cục. Chuyện này ta có thể hiểu. Ngồi đi, ngồi đi.
.- Đa tạ.
.Hàn Nghệ ngồi xuống, lại hướng về phía Hùng Đệ đang có chút khiếp đảm nháy mắt một cái. Ra hiệu cho y ngồi ở đệm phía sau mình.
.Trưởng Tôn Xung cũng không mấy để ý. Ông ta chỉ quan tâm đến học vấn. Trong cuộc sống vẫn thường rất qua loa. Nhìn Hàn Nghệ nói: - Ngươi tới thật đúng lúc, ta vừa mới từ trong cung về. Bệ hạ lần này triệu ta vào cung chính là muốn thương thảo một chút về chuyện chợ đêm. Cũng không giấu ngươi, ta vốn dĩ muốn mượn chuyện Dân An cục để kéo dài chuyện giới nghiêm ban đêm về sau. Nhưng bệ hạ vẫn không hề đồng ý, chỉ là đổi từ đầu tháng này đến tháng sau. Cho nên cho dù thế nào, chợ đêm này tháng sau nhất định phải mở.
.Với tâm trạng hiện tại cảu Lý Trị, không thể nào đồng ý kéo dài về sau. Chỉ cần kéo dài thì sẽ trở thành vô thời hạn.
.Hàn Nghệ nghe vậy vui vẻ nói: - Như vậy thì không thể tốt hơn rồi.
.Trưởng Tôn Xung có chút nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ có chút ngượng ngùng nói: - Kỳ thực hôm nay hạ quan tới đây cũng chính là vì chuyện chợ đêm. Nói tới đây, hắn ngừng một chút lại nói: - Phò mã gia, thực sự xin lỗi, ta không thể gây thêm phiền phức cho ngài nữa.
.Trưởng Tôn Xung hơi nhíu mày nói: - Ngươi muốn nói tới chuyện phường hội của hai chợ muốn đối phó với ngõ bắc của ngươi?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Hóa ra là phò mã gia cũng biết a.
.Hắn cho rằng Trưởng Tôn Xung là người mê đọc sách, sao có thể quan tâm đến những chuyện này.
.- Chuyện này là do Diên nhi nói cho ta. Ta tìm ngươi cũng là muốn nói về chuyện này.
.Trưởng Tôn Xung dùng giọng điệu trưởng bối nói: - Hàn Nghệ, mọi chuyện đều có nặng nhẹ. Ngươi thân là thần tử, đương nhiên là lấy quốc sự làm trọng. Đừng để vì cái nhỏ mà lỡ việc lớn. Ngươi xem chuyện này có thể hóa thù thành bạn không?
.Hàn Nghệ lắc đầu thở dài nói: - Nếu như có thể, ta sớm đã làm như vậy rồi.
.Trưởng Tôn Xung hơi có vẻ do dự, chần chừ một lát, mới nói: - Hay là ngươi tạm thời đóng cửa ngõ Bắc. Đợi sau khi mở xong chợ đêm ngươi lại mở lại.
.Chợ đêm còn chưa mở, đã xuất hiện một Dân An cục. Ông ta thực sự không muốn thêm chuyện nữa, nhanh chóng làm xong rồi rút lui. Còn ngõ Bắc chỉ là một ngõ nhỏ, ông ta sao có thể để ở trong lòng, dĩ nhiên là lấy nó để nhường đường rồi.
.Nể mặt ngươi là nhà nghiên cứu tri thức, ta không thèm tính toán với ngươi. Hàn Nghệ nghe Trưởng Tôn Xung hy vọng mình đóng cửa đại bản danh lại. Thực sự là muốn chửi vào mặt ông ta. Nói: - Phò mã gia, nhưng nếu ta đóng cửa ngõ Bắc rồi, thì không thể mở lại được nữa. Hơn nữa ngõ Bắc là một nguyên nhân hết sức quan trọng trong lần nới lỏng lệnh giới nghiêm ban đêm này.
.Trưởng Tôn Xung không hiểu mua bán, không có khái niệm gì về tiền và gì đó. Nhưng thấy Hàn Nghệ không bằng lòng cũng không miễn cưỡng thêm., nói: - Nếu như vậy, hay là ngươi đi tìm hoàng thượng. Hòa thượng sẽ đứng giữa hòa giải.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Lúc đầu Hộ Bộ muốn đóng ngõ Bắc. Hoàng thượng đã giúp ta một lần. Hiện giờ Hộ Bộ không can thiệp nữa, hoàng thượng sao tiện can thiệp. Có điều như vậy không hề ảnh hưởng tới đại cục, bởi vì chuyện này hoàng thượng đã giao cho phò mã gia xử lý, chứ không phải giao cho hạ quan.
.Trưởng Tôn Xung khó xử nói: - Nhưng chuyện này vẫn là do ngươi đưa ra ý kiến. Ta
.Ông ta vẫn biết tự lượng sức mình. Biết rằng không có Hàn Nghệ một mình ông ta không làm được chuyện này.
.Hàn Nghệ hiểu rõ trong lòng, nói: - Hạ quan có thể đứng sau tương trợ phò mã gia. Chỉ cần không ra mặt là được. Nói xong hắn rút trong ngực ra một mảnh vải, đưa lên nói: - Phò mã gia, đây là một số hạng mục về việc mở chợ đêm ta mới viết gần đây. Mời phò mã gia xem.
.Trưởng Tôn Xung sửng sốt, vội vàng đón lấy tấm vải.
.Hàn Nghệ lại ở bên cạnh giải thích nói: - Bất cứ chuyện gì đều không thể nói một câu là xong, đối với chợ đêm lúc sơ khai. Chúng ta cũng không thể kỳ vọng nó có thể làm cho thành Trường An không phân biệt ngày đêm. Vì thế, hạ quan cho rằng chỉ cần chúng ta làm tốt hai điểm đó, cho dù là thành công rồi.
.Trưởng Tôn Xung đại khái xem qua một lần, trong đó vẫn còn có điểm quan trọng là giúp đỡ bách tính đem thức ăn ngon vào hai chợ kinh doanh và vấn đề an toàn. Chỉ có điều tỉ mỉ hơn. Kỳ thực hiện giờ cũng không khó lắm, không nhất định cần Hàn Nghệ ra mặt. Vấn đề nằm ở Trưởng Tôn Xung không muốn đi làm chuyện này lắm, không nâng được tinh thần, ông ta còn hy vọng Hàn Nghệ có thể làm thay, chuyện này vốn nên do Hàn Nghệ làm mới đúng. Lại nhìn Hàn Nghệ một cái.
.Hàn Nghệ nói: - Xin phò mã gia yên tâm, không cần lâu nữa. Ta có thể tiêu trừ được tranh đấu giữa ta và hai chợ. Đến lúc đó ta có thể ra mặt tương trợ phò mã gia. Đây cũng là tại sao ta hy vọng có thể trì hoãn việc mở chợ đêm lại mấy ngày.
.Trưởng Tôn Xung vui mừng nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ hết sức khẳng định, gật gật đầu, nói: - Ngoài ra, ta sẽ phái vị huynh đệ này thay ra ra mặt. Y có vị giác khá nhạy bén, lúc lựa chọn thức ăn cũng có thể giúp đỡ được. Hơn nữa, y tham dự vào chuyện này ta cũng có thể lúc nào cũng biết được tình hình bên trong.
.Trưởng Tôn Xung liếc nhìn Hùng Đệ.
.Hùng Đệ lập tức nói: - Phò mã gia, ta rất biết ăn.
.- Không.
.Hàn Nghệ vội vàng nói: - Ý của Tiểu Mập là, y rất sành ăn.
.Hùng Đệ liên tục gật đầu. Mắt sáng lên, y rất thích công việc này. Lúc trước Hàn Nghệ nói cho y, y mừng đến mức sắp gầy đi rồi!
.Trưởng Tôn Xung cảm thấy nhóc Tiểu Mập này khá dễ thương, mỉm cười với Tiểu Mập. Nếu Hàn Nghệ đã bảo đảm, ông ta cũng yên tâm rồi, nói: - Những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa chuyện liên quan đến thức ăn ta đã phái người đi làm rồi. Mấu chốt vẫn là vấn đề trị an.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Đúng, Dân An cục tạm thời khẳng định sẽ không làm được. Không biết bệ hạ có ý kiến như thế nào với việc này?
.Trưởng Tôn Xung nói: - Ý của bệ hạ là tất cả đều như cũ. Cho Trình Xử Lượng toàn quyền phụ trách giữ gìn trị an.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
.Trưởng Tôn Xung đột nhiên thoáng liếc nhìn Hàn Nghệ. Khẽ ho một tiếng nói:
.- Kỳ thực trước đó ta và Trình Xử Lượng cùng đi gặp hoàng thượng, nhưng dường như y có chút khúc mắc với ngươi?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Có khúc mắc với ta? Ta chưa từng gặp y, chỉ là gặp qua Lư quốc công mấy lần. Nhưng Lư quốc công cũng khá yêu thích ta.
.Lời của Trình thúc thúc ngươi cũng tin? Trưởng Tôn Xung cười khổ nói: - Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không? Trình Xử Lượng là Tổng cảnh ti, lý ra là có quyền lên tiếng về việc chọn người. Nhưng lần này bệ hạ đã chọn xong người, chỉ là hỏi tượng trưng ý kiến của y. Còn những người còn lại bệ hạ đều giao cho ngươi. Hơn nữa cũng không hỏi gì nhiều về ý kiến của y. Ngoài ra, bệ hạ phái ngươi đảm nhiệm đặc phái sứ hoàng gia. Đối với y mà nói, cũng không phải một chuyện tốt. Ta nghĩ y chắc chắn vì thế mà có chút lưu tâm tới ngươi.
.Một núi không thể có hai hổ a!
.Từ lúc đưa ra tới khi thành lập Dân An cục. Lại đến vấn đề chọn người, đều chưa từng qua tay của Trình Xử Lượng. Chuyện này đối với trưởng quan tương lai của Dân An cục mà nói, sẽ là một chuyện hết sức đau buồn. Cho dù là đánh trận, thống soái tuy là do hoàng thượng đích thân chọn, nhưng thống soái cũng biết chọn tướng. Trong năm chức danh lớn đều không có tâm phúc của Trình Xử Lượng thì cũng bỏ qua rồi. Nhưng vấn đề là người phía dưới cũng y cũng không có tư cách chọn lựa. Y chắc chắn sẽ cảm thấy buồn bực.
.Y đương nhiên không thể trách hoàng thượng, càng không thể trách bản thân, chỉ có thể trách Hàn Nghệ rồi.
.Hàn Nghệ nghe vậy nhăn trán, đây đúng là một chuyện phiền phức. Nếu như Trình Xử Lượng không phối hợp, hắn cũng rất đau đầu. Nhưng hắn lại không quen biết Trình Xử Lượng, cũng chưa từng gặp qua. Nói: - Không biết ý của phò mã gia thế nào?
.Trưởng Tôn Xung thở dài: - Chuyện này ta cũng rất muốn giúp ngươi. Nhưng ta quả thực không thể giúp được ngươi. Vẫn phải dựa vào bản thân ngươi.
.Trước khi Hàn Nghệ tới, ông ta thực sự cảm thấy vô cùng đau đầu. Thực sự là tính cách tốt, nếu như đổi thành Chử Toại Lương thế nào cũng phải mắng cho Hàn Nghệ một trận. Ngươi đây là đang giúp đỡ hay là thêm loạn a? Hàn Nghệ tổng cộng đưa ra hai điểm mấu chốt, chợ đêm và trị an. Nhưng mới được có mấy ngày bên này hai chợ thương nhân không tha cho hắn. Bên kia Trình Xử Lượng lại nhìn hắn không ưa mắt. Chính là hay nguyên nhân mấu chốt này. Ngươi thì tốt rồi, đắc tội hết thảy với hai người có quan hệ hết sức mật thiết với hai điểm mấu chốt này. Cho dù ngươi có nói thế nào đi nữa thì cũng không có tác dụng gì rồi.
.Hàn Nghệ trong lòng cũng rất oan ức. Chuyện này cũng không thể trách hắn. Là đối phương không ưa hắn, không phải là hắn chủ động đi khiêu khích đối phương.
.Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Lợi ích ngươi đều chiếm rồi, không gây trở ngại cho ngươi thì gây trở ngại cho ai?
.Chuyện này cũng phải trách Hàn Nghệ. Hắn đạt được nhiều lợi ích như vậy, thì tất nhiên cũng phải mất đi không ít lợi ích. Đây chính là định luật bảo toàn lợi ích.
.Trưởng Tôn Xung nói:
.- Hay là ngươi đi tìm Lư quốc công giúp?
.Hàn Nghệ vội vàng nói: - Như vậy không được. Hiện giờ Trình tướng quân chắc chắn đầy bụng tức giận. Nếu như lại đi mời Lư quốc công đến dọa y. Y nhất định càng không vui, ngược lại sẽ lợn lành chữa thành lợn què. Ngừng một chút, lại nói: - Hay là thế này, ta đích thân đi giải thích chuyện này với Trình tướng quân, biểu thị thành ý.
.- Như vậy cũng được.
.Trưởng Tôn Xung gật gật đầu, lại nói: - Trình Xử Lượng xem như ta cũng khá hiểu. Nhưng nếu ngươi đi một mình, chỉ sợ y sẽ không gặp ngươi. Vậy đi, ta sẽ đi cùng ngươi.
.Hàn Nghệ mừng rỡ, nói: - Thực sự là cảm tạ phò mã gia.
.- Ta cũng chỉ có thể giúp ngươi tới đây.
.Trưởng Tôn Xung cười khổ lắc đầu, lại hỏi: - Vậy ngươi dự định khi nào đi?
.Hàn Nghệ nói: - Hai ngày nữa đi. Có lẽ hai ngày này sẽ vô cùng bận rộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận