Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 961.1: Sống sót sau hoạn nạn

..
.Trong rừng cây lại yên lặng, chỉ nghe tiếng củi cháy lách tách.
.Hàn Nghệ nhìn đống lửa, trong đầu không ngừng tiếng vang lên câu nói "Ta là một nữ nhân không có sau này!" của Trần Thạc Chân lúc nãy, không khỏi có chút ảm đạm thất thần, theo hắn thấy, Trần Thạc Chân đúng là một nữ nhân không có sau này, nàng ta chính là một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể phát nổ, không có ai dám đến gần nàng ta, mà thân nhân của nàng ta cũng đều đã chết rồi, chỉ còn lại một mình nàng ta, bởi vậy thù hận với Hàn Nghệ đã trở thành mục tiêu duy nhất trong cuộc đời nàng ta, nếu mất đi Hàn Nghệ, thậm chí nàng ta còn có thể cảm thấy không có ý nghĩa để sống sót, nàng ta không thể có cơ hội làm lại, dù sao thì Đại Đường thời kỳ này thật sự quá cường thịnh.
.Đột nhiên, hình như có gì đó đè lên bờ vai hắn, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trần Thạc Chân đã ngủ không tự chủ được mà tựa trán trên bờ vai hắn, thậm chí còn không kìm được mà chui vào lòng hắn.
.Cụp mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ nhưng vì mệt mỏi mà không còn sáng rực rỡ của Trần Thạc Chân, thầm nghĩ, chờ đợi nàng ta ở phía trước nhất định là hết bi kịch này đến bi kịch kia, cô ta đã mấy lần liều mạng cứu mình, nhưng mình lại không thể làm gì được. Trong lòng hắn có một chút thương tiếc, không kìm lòng nổi thò tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng ta, không khỏi nghĩ, nếu như không thể cứu vớt Trần Thạc Chân này, thì sao ta còn mặt mũi nói ngăn cản sự xuất hiện của một Trần Thạc Chân tiếp theo, nghĩ đến đây, ánh mắt hắn dần dần trở nên kiên định, miệng lẩm bẩm nói: - Yên tâm, ta sẽ không để bi kịch tái diễn với cô nữa.
.Hàng lông mi dài dài của Trần Thạc Chân đột nhiên rung rung.
.Gió lạnh thấu xương trong đêm lại càng trở nên điên cuồng hơn, vô tình quét qua vùng đất này, đống lửa trước mặt Hàn Nghệ có vẻ hơi yếu ớt trước gió, cuối cùng cũng tắt lịm.
.Lửa tắt, biểu thị Hàn Nghệ và Trần Thạc Chân bước vào giai đoạn bị hành hạ nhất.
.Hai con người cảnh đời éo le ôm chặt lấy nhau, nhưng họ đã cùng nhau trải qua vô số lần khốn cảnh thế này, không chỉ như vậy, thật ra vận mệnh của Trần Thạc Chân và mệnh vận kiếp trước của Hàn Nghệ hết sức tương đồng, đều là mất cha mẹ từ nhỏ, họ đều từng trải qua vô số lần sống và chết, tử thần đã trở thành người thân nhất của bọn họ.
.Cũng chính bởi vì vậy, họ không hề có chút sợ hãi nào, đều có vẻ vô cùng bình tĩnh, họ biết một chút khó khăn này không thể nào đánh gục được họ.
.Đêm dài đằng đằng cuối cùng cũng trôi qua.
.Mặt đất lại chào đón ánh sáng!
.Ánh sáng cũng chính là biểu thị thắng lợi của Hàn Nghệ và Trần Thạc Chân!
.Khi vẫn còn tờ mờ sáng, Hàn Nghệ, Trần Thạc Chân đã khởi hành rồi, bọn họ ném bỏ tất cả gánh nặng, bao gồm cả miếng da ngựa và bội kiếm của Trần Thạc Chân, trên người từ trên xuống dưới chỉ mang theo hai miếng thịt khô, hiển nhiên, bọn họ không có dự định dã ngoại thêm một đêm nữa, bọn họ phải dốc toàn lực tăng tốc, cho dù không tìm được Tiểu Dã bọn họ, cũng phải tìm đến một hộ gia đình, bọn họ tràn đầy tin tin đối với điều này!
.Cũng coi như ông trời không phụ người có lòng, đi được nửa ngày, cuối cùng hai người đã đến phụ cận Tuyết Dương Lĩnh.
.Lập tức, hai người vô cùng kích động.
.Nhưng vì Hàn Nghệ cũng không biết quân Đường hiện giờ đang ở nơi nào, vì thế liền chọn đến nơi mà Trần Thạc Chân và Tiểu Dã vốn đã hẹn trước.
.Hàn Nghệ vui vẻ không khỏi lại cất cao giọng hát.- Đi trong tuyết! Đi trong tuyết! Ta độc hành trong tuyết!
.Thật ra khoái cảm sống sót sau họa nạn này cũng khiến Hàn Nghệ vô cùng mê đắm, giống như là hút thuốc phiện vậy!
.Trần Thạc Chân ở bên cạnh nghe được chỉ cảm thấy rất hưng phấn, có một cảm giác sung sướng của kẻ tung hoành giang hồ.
.- Hàn đại ca! Hàn đại ca!
.Chợt nghe thấy một tiếng hét kích động.
.Hàn Nghệ nhìn quanh tìm tiếng nói, chỉ thấy một tiểu tử và một đại hán cưỡi tuấn mã chạy như bay về phía bọn họ, không phải Tiểu Dã thì là ai.
.- Tiểu Dã!
.Hàn Nghệ khẩn trương vẫy tay gọi lớn, thật ra trước nay hắn vẫn luôn lo cho Tiểu Dã, chỉ sợ tiểu tử này có nguy hiểm gì, bây giờ nhìn thấy Tiểu Dã, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng đã hạ xuống.
.Tiểu Dã chạy đến phía trước Hàn Nghệ, nước mắt giàn giụa vòng quanh hốc mắt, nhưng lại phẫn nộ nói:
.- Hàn đại ca, mấy ngày nay huynh đã đi đâu, đệ tìm huynh thật vất vả!
.Nói xong, nước mắt rơi như mưa.
.Mấy ngày nay, cậu gần như đã chạy trong phạm vi gần trăm dặm một lượt.
.Hàn Nghệ cũng mắt rưng rưng, bước lên vốn định xoa đầu cậu, nhưng lại phát hiện tiểu tử này đang đội một cái mũ lông chồn, ôm lấy cậu, nói: - Ta gặp phải một vài sự cố, chậm trễ mất mấy ngày, nhưng thấy đệ không sao là ta yên tâm rồi. Được rồi, đừng khóc nữa, nếu còn khóc nữa thì ta cũng sẽ khóc, nhưng đừng quên kẻ địch của chúng ta vẫn ở bên cạnh, đừng để cô ta chế giễu.
.Tiểu Dã liếc nhìn Trần Thạc Chân, vội vàng lau nước mắt, cậu còn nhỏ tuổi nhưng cũng có tâm thái anh hùng, thật ra đối với cậu mà nói, Hàn Nghệ quá quan trọng, cậu không thể kìm được nước mắt.
.Hàn Nghệ cười, nói: - Tiểu tử này, cái mũ này lấy ở đâu ra, rất không tệ a!
.Tiểu Dã hì hì nói:
.- Đây là đệ tự làm đấy, đại ca, mũ của huynh thật thú vị a.
.- Ta cũng tự làm đấy.
.Hàn Nghệ đắc ý sờ sờ, đối với cái mũ này, trước giờ hắn đều vô cùng đắc ý, lại nói: - Ta còn giúp Ủa, đại giáo chủ, mũ của cô đâu?
.Trần Thạc Chân mặt ửng đỏ, không trả lời, nàng ta là giáo chủ, sao có thể đội mũ thỏ gặp người khác.
.Lúc này, đại hán kia bước lại, hành lễ nói:
.- Thuộc hạ tham kiến giáo chủ, giáo chủ tất cả đều tốt?
.Hàn Nghệ chen ngang nói: - Ủa, sao không phải giáo chủ hồng phúc tề thiên, thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ!
.Trần Thạc Chân hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: - Mặc kệ hắn, tên này điên rồi! Nói xong lại quay sang người kia nói: - Người của chúng ta tổn thất bao nhiêu?
.Đại hán kia nói:
.- Thương vong hơn nửa.
.Trong mắt Trần Thạc Chân hiện lên một chút đau xót, đây là đích hệ cuối cùng của nàng ta rồi, chết một người bớt một người.
.Hàn Nghệ nghe vậy khó tránh khỏi có chút áy náy, nói: - Nếu có việc gì cần dùng đến tiền, ta có thể giúp.
.Trần Thạc Chân không lên tiếng, nói: - Quay về thôi.
.- Vâng!
.Hàn Nghệ phủi mạnh cái mông lạnh ngắt, hơi nhún vai, quay sang Tiểu Dã nói: - Đi thôi!
.Nhưng Tiểu Dã lại nhìn chằm chằm xuống chân Hàn Nghệ, hai mắt sáng lên, nói: - Hàn đại ca, dưới chân huynh là cái gì, hình như rất thú vị.
.- Vừa hay! Chân ta sắp cóng rồi, đệ thử cái này xem, ta cưỡi ngựa!
.- Được a!
.Hai người lập tức đổi phương tiện giao thông, Hàn Nghệ hoàn toàn có tin tưởng đối với Tiểu Dã, dạy qua loa một chút, Tiểu Dã lập tức đã nắm được bí quyết, đối với cậu mà nói, chuyện này quả thực quá đơn giản, không hề ngã phát nào, mà còn càng trượt càng nhanh.
.Bốn người đi được mấy dặm được, lại đến phía trước một cái sơn động, không có cách nào, người dân tây bắc quá nghèo, khó tìm được nhà trọ, chỉ có thể ở trong sơn động, nhưng sơn động này lại là một hầm trú ẩn lớn, bên trong hết sức ấm áp.
.- Phù!
.Hàn Nghệ đi theo Tiểu Dã vào trong một cái động, chính thức thở phào một hơi, cho đến lúc này, hắn mới có thể coi như đã chạy thoát khỏi chỗ chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận