Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 956: Báo đáp

..
.Xèo xèo xèo!
.Trần Thạc Chân không phải bị gọi dậy, mà là bị cơn thèm đánh thức, một mùi thịt nướng thơm lừng khiến cái mũi xinh xắn của nàng ta bất giác phập phồng, chậm rãi mở mắt ra, ánh lửa đập vào mi mắt, sau đó liền nhìn thấy hai con thỏ nướng đã được nướng vàng ruộm.
.Nàng ta đã ăn thịt ngựa nhiều ngày, sớm đã phán ngấy rồi, bây giờ vừa mở mắt ra đã nhìn thấy hai con thỏ nướng, không khỏi tưởng là mình vẫn còn nằm mơ, không kìm lòng nổi nuốt nước bọt một cái.
.- Cô dậy rồi!
.Nghe thấy một tiếng cười hì hì.
.Đôi mắt đẹp của Trần Thạc Chân trợn lên, chỉ thấy Hàn Nghệ ngồi bên đống lửa, mỗi tay cầm một con thỏ nướng, không khỏi ngạc nhiên nói: - Thỏ này
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta vừa mới đi ra ngoài bắt đấy, hai bạn hữu này không may mắn, ra ngoài kiếm ăn, vừa hay đụng phải bạn hữu ta cũng ra ngoài kiếm ăn.
.- Còn vết thương của ngươi?
.- Đã khỏi rồi! Còn không mau chóng hoạt động một chút sẽ dẫn đến cơ bắp teo tóp đi. Thật ra vết thương của Hàn Nghệ không sâu, mấu chốt chính là bị trúng độc, nếu không thì cũng sẽ không hôn mê lâu như vậy, độc hết rồi, vết thương cũng khá hơn nhiều rồi.
.Trần Thạc Chân hơi cau mày nói:
.- Nhưng bên ngoài gió tuyết lớn như vậy, làm sao ngươi có thể ra ngoài được?
.Hàn Nghệ nói: - Hôm nay tuyết nhỏ hơn một chút rồi.
.- Nhưng cho dù như thế, tuyết đọng dày như vậy, căn bản là không thể đi được. Trần Thạc Chân vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì bọn họ ở trong sơn động trên núi non trùng điệp, tuyết lớn rơi liên tiếp mười mấy ngày, tuyết đọng đã sắp lấp kín cửa hang rồi, đâu có ra khỏi động được.
.- Người rừng chính là có diệu kế!
.Hàn Nghệ vừa dứt lời, chợt nghe bụng Trần Thạc Chân truyền đến tiếng ùng ục, vội nói: - Đói rồi hả, mau đến ăn đi, đã nướng chín rồi.
.Trần Thạc Chân vẻ mặt xấu hổ, quấn áo choàng lên người rồi đứng dậy, cũng không biết là nàng ta có thói quen sinh hoạt tốt, hay là cảm thấy quá ngượng ngùng, nàng ta còn lấy một chút nước đã chuẩn bị từ hôm qua đi rừa mặt.
.Nữ nhân a!
.Hàn Nghệ không khỏi thầm than một tiếng.
.Đợi sau khi rửa mặt xong, Trần Thạc Chân mới quay lại bên đống lửa, nói: - Bây giờ là giờ gì rồi, ta đã ngủ bao lâu?
.Hàn Nghệ nói: - Đã là chiều rồi.
.Trần Thạc Chân cảm thấy hơi kinh ngạc nói: - Không ngờ ta đã ngủ lâu như vậy.
.Hàn Nghệ lại nói: - Mấy ngày nay cô chăm sóc ta, nhất định cũng mệt lắm rồi, ngủ nhiều một chút cũng phải, cô yên tâm, từ nay về sau, để ta chăm sóc cô.
.Lời này lúc ấy chân tâm thật ý, hắn biết chăm sóc người khác là việc rất mệt mỏi, hắn cũng rất ghét chăm sóc người khác, đặc biệt là làm những việc nội trợ, nhưng nghĩ Trần Thạc Chân đã chăm sóc hắn cả nửa tháng trời trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, trong lòng hắn hết sức cảm động, cảm thấy mình phải làm chút gì đó để báo đáp Trần Thạc Chân, món nợ ân tình này khó trả, nhất định phải bắt đầu từ bây giờ.
.Trần Thạc Chân nghe thấy vậy ngẩn ra, sau đó hừ nói:
.- Hay là ngươi chăm sóc tốt cho mình trước rồi hãy nói.
.- Đúng rồi!
.Hàn Nghệ hoàn toàn không phản bác, đưa một con thỏ nướng cho Trần Thạc Chân.- Này! Lại chỉ vào ống trúc bên cạnh nói: - Ở đây còn có một ít canh rau dại.
.Thật là thịnh soạn a!
.Trần Thạc Chân tuyệt đối không ngờ rằng chỉ trong thời gian một buổi sáng, Hàn Nghệ đã làm ra nhiều đồ ăn như vậy.
.Đâu biết rằng Hàn Nghệ đã từng ở Siberia hơn nửa năm, sinh tồn trong ngày tuyết lớn này, đối với hắn mà nói không có khó khăn gì đáng kể.
.Lúc này không phải là lúc sĩ diện, Trần Thạc Chân bụng đói cồn cào, cộng thêm đã ăn thịt ngựa đông lạnh rất nhiều ngày, hoàn toàn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của thỏ nướng, nhận lấy liền ăn luôn.
.Thứ khác chưa nói, kỹ năng nướng thịt của Hàn Nghệ cũng là không thể tả nổi.
.Hàn Nghệ cười cười, cũng bắt đầu ăn ngon lành.
.Chỉ chốc lát sau, hai người đã giải quyết sạch sẻ hai con thỏ nướng thơm ngon.
.- Thật dễ chịu a!
.Hàn Nghệ xoa xoa bụng, lại nói: - Cô đừng sợ, ta còn bắt một con chó hoang, tối chúng ta ăn thịt chó hầm.
.Trần Thạc Chân tâm phục thật rồi!
.Sau đó, Hàn Nghệ lại thu dọn những dụng cụ ăn uống nguyên thủy đó lại, thật sự không cần Trần Thạc Chân làm chút việc nào. Sau đó hắn lại lấy ra một miếng xương nhỏ, mài mài dưới đất, rồi dùng dao nhỏ dùi một cái lỗ nhỏ, lại lấy một ít lông đuôi ngựa xe thành chỉ, luồn vào trong lỗ.
.Trần Thạc Chân nhìn mà ngạc nhiên không thôi, không biết Hàn Nghệ đang làm gì.
.Cho đến khi Hàn Nghệ cầm da thỏ lên, nàng ta mới hiểu ra, nhưng cũng trợn tròn mắt nhìn.
.Một đại nam nhân mà lại làm việc thêu thùa!
.Điều này khiến Trần Thạc Chân không thể tưởng tượng nổi.
.Nhưng Hàn Nghệ thì lại rất chuyên tâm khâu vá, thỉnh thoảng còn đặt lên đầu ướm thử một chút.
.Trần Thạc Chân hiếu kỳ nói: - Ngươi đang làm gì?
.- Làm mũ a!
.Hàn Nghệ nói: - Cô không biết, lúc nãy ta ra ngoài, mũi, tai đều suýt thì bị đông lạnh rồi, không có mũ vẫn là không được, cô yên tâm, cô cũng có phần, lát nữa ta cắt hai miếng da ngựa ra, làm hai bộ găng tay, sau đó chúng ta có thể xuống núi rồi.
.Trần Thạc Chân nói: - Ngươi có cách đi xuống?
.Tuyết lớn phong kín núi, đường đi sớm đã không còn, miễn cưỡng xuống núi là việc vô cùng nguy hiểm.
.- Đương nhiên!
.Hàn Nghệ dương dương đắc ý nói: - Núi nhỏ này đâu làm khó được ta, ngày mai sẽ dạy cô cách xuống núi.
.Trần Thạc Chân lòng đầy hoang mang.
.Chỉ chốc lát sau, Hàn Nghệ đã làm xong một cái mũ cực kỳ đơn giản, hắn nóng lòng đội cái mũ mới lên đầu, cười ha ha nói:
.- Vừa khít!
.Nhưng Trần Thạc Chân ở bên cạnh nhìn Hàn Nghệ đội hai cái tai thỏ rủ xuống làm sao nhịn nổi, bật cười ha ha.
.Hàn Nghệ nhướn hai đầu lông mày lên, nói: - Có phải là rất cute không!
.- Cái gì cute?
.Trần Thạc Chân còn không dám nhìn Hàn Nghệ, vừa thấy Hàn Nghệ là nhất định cười ra tiếng.
.Hàn Nghệ nói: - Chính là ý đáng yêu!
.Trần Thạc Chân nhếch môi gật gật đầu.
.Hàn Nghệ lại nói: - Được rồi! Ta sẽ giúp cô làm một cái!
.- Miên đi! Miên đi!
.Trần Thạc Chân nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, làm sao còn dám đội cái mũ này, lắc đầu nguầy nguậy.
.Hàn Nghệ thì không nói gì, lại cầm một miếng da thỏ khác lên, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Trần Thạc Chân.
.Trần Thạc Chân lạnh lùng trừng mắt, suýt nữa đã bật cười thành tiếng, nói: - Ngươi nhìn gì?
.- Ước chừng đầu cô. Hàn Nghệ thành thực nói.
.Trần Thạc Chân nói: - Ta đã nói khỏi cần rồi.
.Hàn Nghệ không lên tiếng, tay hoạt động không ngừng, bởi vì đã có kinh nghiệm, cái này làm nhanh hơn. Sau khi làm xong mũ, Hàn Nghệ lại lấy hai miếng da ngựa, làm hai bộ găng tay đơn giản.
.Sau khi làm xong, Hàn Nghệ lại bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
.Cả một buổi chiều, Trần Thạc Chân chỉ nhìn một mình Hàn Nghệ bộn rộn, trong lòng cũng cảm thấy có chút áy náy, dù sao thì việc Hàn Nghệ làm đều vẫn là việc của nữ nhân, nhiều lần đề nghị giúp đỡ nhưng đều bị Hàn Nghệ lập tức phủ quyết.
.Trước tiên Hàn Nghệ dùng khúc gỗ lớn tìm được lúc sáng, khoét thành hình dáng một cái nồi, bên dưới trét một ít bùn, đặt lên trên lửa nướng, bỏ rau dại và thịt chó vào trong.
.Qua một lúc lâu, mùi thơm bốc lên.
.Đây thực sự là món ăn ngon đến không thể nào ngon hơn ở hoàn cảnh này, Trần Thạc Chân nhìn mà thèm chảy nước miếng.
.Cơm tối, hai người lại ăn một bữa thịt chó ngon lành.
.Hạnh phúc đến nhanh như vậy, Trần Thạc Chân cảm giác giống như đang ở trong mơ.
.- Hơ ấm rồi! Hơ ấm rồi! Ta giúp cô sưởi ấm giường trước.
.Hàn Nghệ đứng lên từ cạnh đống lửa, còn chưa dứt lời đã chui vào trong lớp chăn nặng trịch.
.Trần Thạc Chân ngồi bên cạnh đống lửa, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng mà xinh đẹp của nàng ta, phản chiếu một kiểu hào quang ngượng ngùng, lúc Hàn Nghệ hôn mê, nàng ta vốn mang tâm cứu người, có thể bỏ qua rất nhiều giới luật thanh quy, nhưng hiện giờ Hàn Nghệ đã tỉnh rồi, hơn nữa còn nhanh nhẹn hoạt bát, nàng ta lại cảm thấy rất lúng túng.
.Một lát sau, Hàn Nghệ ở trong chăn nói: - Đã ấm rồi, cô mau vào ngủ đi!
.Trần Thạc Chân ngẩn người ra, nói: - Ngươi ngủ trước đi, ta sưởi thêm một lúc nữa.
.- Được rồi! Ta trước ngủ đây!
.Hàn Nghệ đáp lại.
.Một lát sau, Trần Thạc Chân thấy lửa càng lúc càng nhỏ, nhiệt độ giảm xuống, vì áo choàng của nàng ta đã để ở trong chăn rồi, liếc nhìn Hàn Nghệ, dường như đã ngủ rồi, lúc này mới lặng lẽ đứng dậy, nhẹ tay nhẹ chân chui vào trong chăn, một cảm giác ấm áp lập tức bao trùm lấy nàng ta, sau đó cơn buồn ngủ cũng kéo đến.
.Đột nhiên, Hàn Nghệ thình lình xoay người lại, đối diện với nàng ta.
.Trần Thạc Chân vốn đã thấp thỏm không yên, sợ quá thét lên.
.- Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?
.Hàn Nghệ vội vàng mở mắt ra, trong mắt ngập tràn sự kinh hoảng, đúng là đời người như vở kịch, toàn dựa vào kỹ năng diễn xuất a.
.Trần Thạc Chân vẻ mặt quýnh quáng, nói: - Không có gì, không có gì, lúc nãy ta mơ thấy ác mộng. Trên mặt thì lại đỏ như gấc, nhưng vừa thấy Hàn Nghệ đến đi ngủ cũng đội cái mũ kia, không khỏi buồn cười.
.- Ác mộng! À Hàn Nghệ ngáp một cái, nói: - Ngủ đi! Ngủ đi! Khóe miệng thì lại len lén nhếch lên.
.Hai người lại kề vai mà nằm, rất nhanh chóng liền chìm vào giấc ngủ.
.Hôm sau!
.Trần Thạc Chân chỉ cảm thấy giấc ngủ này vô cùng thoải mái, khẽ rên một tiếng, cô thể bất giác chui vào chỗ ấm áp, một lát sau, nàng ta cảm thấy có chút không đúng, sao cái đệm dày cứng lại trở nên mềm mềm, còn có cả độ ấm, đột nhiên nàng ta ý thức được có gì đó sai sai, thấp thỏm mở mắt ra, quả nhiên là vậy, nàng ta đang nằm trong lòng Hàn Nghệ, đáng chết là, tay của nàng ta còn ôm chặt cứng eo của Hàn Nghệ.
.Xấu hổ a!
.Trần Thạc Chân đường đường là nữ đế, vậy mà lại yểu điệu nằm trong lòng một nam nhân, đây là chuyện nàng ta không thể tiếp nhận, nhưng nàng ta cũng không vội vàng ngồi dậy, mà lắng tai nghe tiếng thở của Hàn Nghệ, thấy Hàn Nghệ thở đều dặn, lúc này mới chậm rãi rút tay ra trước.
.Nhưng tay vừa mới rút ra, đã nghe sau gáy có một giọng nói: - Cô dậy rồi!
.Trần Thạc Chân vội vàng rời khỏi lòng Hàn Nghệ nhanh như tia chớp.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lúc này còn để ý nhiều như vậy làm gì, không phải ta cũng nằm trong lòng cô hơn nửa tháng rồi sao. Trong lòng thầm sung sướng, cuối cùng cũng coi như đã tìm lại một chút tôn nghiêm của đàn ông, không dễ dàng a!
.Lời này vừa nói ra, Trần Thạc Chân lại càng thêm xấu hổ, hoàn toàn làm như không nghe thấy, cầm lấy áo choàng của mình, đang chuẩn bị đứng dậy, Hàn Nghệ thình lình ôm lấy nàng ta, đè nàng ta xuống.
.Trần Thạc Chân sợ tới mức kinh hô một tiếng, nói: - Ngươi muốn làm gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Cô yên tâm, ta không dám làm gì, huống hồ hôm nay cũng chẳng làm được gì, chỉ là bây giờ ra ngoài lạnh lắm, cô nằm đợi đã, ta ra trước nhóm lửa rồi nói sau.
.Nói xong, hắn liền chui ra khỏi ổ chăn, hai tay lập tức ôm ngực, nói: - Lạnh chết mất, lạnh chết mất.
.Trần Thạc Chân vừa nhìn thấy cái mũ thỏ đội trên đầu hắn lệch xuống, hai cái tai thỏ đã rũ xuống đến vai, liền không nhịn được nữa, chui đầu vào trong chăn, cả người run lên bần bật.
.Cô ta đang làm gì?
.Hàn Nghệ nghi hoặc liếc mắt nhìn nàng ta một cái, hơi trầm ngâm, sờ sờ đầu, "à" một tiếng, nói: - Thì ra là mũ của ta bị lệch! Thò tay kéo lại cho ngay ngắn.
.Trần Thạc Chân vừa nghe vậy, cũng không nhịn được nữa, bật cười khanh khách.
.Hàn Nghệ nhếch mép, nói: - Cô đừng cười, lát nữa cô sẽ cầu xin ta ban cho cô một cái mũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận