Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1066: Chỉ có quân cờ là vĩnh hằng

.Cũng không biết trôi qua bao lâu, Vương hoàng hậu từ từ tỉnh lại, cảnh tượng mơ hồ trước mắt dần dần rõ ràng, phát hiện mình đang nằm trên giường của mình.
.Hôm nay đối với nàng ta mà nói, kỳ thật còn đả kích hơn ngày nàng ta bị Lý Trị phế truất một chút.
.Ngày đó nàng ta chỉ là mất đi vòng nguyệt quế của hoàng hậu, nàng ta vẫn chưa mất đi chính mình, trước sau nàng ta vẫn duy trì được trái tim cao quý, không khuất phục bất cứ người nào, lại càng không cầu xin bất cứ người nào, nói dễ nghe một chút thì khí tiết của quý tộc vẫn còn, nhưng còn hôm nay, đối với nàng ta mà nói, đả kích thực sự là quá lớn, quỳ gối, cầu xin, hầu hạ người khác tắm, nàng ta chưa bao giờ từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy, sau cùng còn bị Hàn Nghệ chửi bới một phen, cả người đã suy sụp rồi, việc nàng ta ngất xỉu thật sự không phải là sáo lộ, nàng ta một tờ giấy trắng, làm sao biết sáo lộ, nếu như biết giả vờ ngất thì nàng ta đã không bị đuổi ra ngoài, nàng ta thật sự không chịu đựng nổi nhiều đả kích như vậy.
.Bỗng nhiên, nàng ta trợn trừng hai mắt, vội vàng ngồi dậy, bước xuống giường, nhưng vừa mới đứng lên, đầu óc đã choáng váng, suýt nữa lại té ngã, theo bản năng nàng ta tựa vào vách đá, kiên trì đi ra bên ngoài, đi đến ngoài động, nhìn thấy Hàn Nghệ nằm trên tảng đá lớn, đang cầm một quyển sách đọc, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
.- Cô tỉnh rồi!
.Hàn Nghệ dường như cũng đã bị kinh động, bỏ sách xuống, nhìn Vương hoàng hậu nói.
.Vương hoàng hậu gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Cô đi rửa mặt trước đi.
.Vương hoàng hậu ngẩn người, bất giác sờ mặt mình, hai má lộ ra một vệt đỏ ửng, sau đó liền quay người đi về phía suối nước nóng.
.Một lát sau, Vương hoàng hậu đã đi tới, sắc mặt lại khôi phục vẻ tái nhợt quỷ dị kia, chỉ là hai mắt hơi sưng đỏ, nhưng như thế lại tăng thêm một chút đáng thương cho nàng ta, so sánh ra thì khí chất này còn thích hợp với nàng ta hơn là khí chất cao quý.
.- Ngồi xuống ăn một chút gì đi!
.Hàn Nghệ duỗi tay ra, thản nhiên nói.
.Vương hoàng hậu đã bị Hàn Nghệ tra tấn, nỗi lo sợ khiến nàng ta lập tức ngồi xuống, cộng thêm lúc nãy đã tiêu hao sức lực cực lớn, trong bụng cũng đã hơi đói, cầm một quả lên cắn nhỏ nhai từ từ rồi nuốt, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại thấp thỏm liếc về phía Hàn Nghệ, nhìn như có lời muốn nói, nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng.
.Hàn Nghệ đều nhìn thấy hết, nói: - Đúng rồi, tên cô là gì?
.Vương hoàng hậu sửng sốt, nhìn Hàn Nghệ với vẻ hơi kinh ngạc.
.Hàn Nghệ cũng không mở miệng nữa, chẳng lẽ ta hỏi tên cũng phải nói ra lý do.
.Phải biết rằng thời cổ đại hỏi tên của tiểu thư khuê các, quả thực phải đưa ra một lý do chính đáng, quý tính không thể tùy tiện nói cho nam nhân biết được.
.Một lát sau, Vương hoàng hậu mới nói: - Vương Huyên. (Không thể khảo chứng được tên của vị hoàng hậu này trong lịch sử, đây là tên do tác giả tự đặt)
.- Xuan1 nào? Hàn Nghệ lại hỏi.
.(1: chữ Huyên trong tiếng Trung được phát âm là xun)
.Vương Huyên giải thích một lần.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Tại sao phụ mẫu cô đặt cho cô cái tên này?
.Vương Huyên nói: - Bởi vì Huyên đại biểu cho mẫu thân, hơn nữa Kê Khang từng nói, huyên thảo vong ưu, phụ thân đại nhân hy vọng ta có thể sống vô ưu vô lự. Nói tới đây, trong ánh nàng ta mắt lại lộ ra một tia hạnh phúc và bi thương.
.- Mẫu thân? Hàn Nghệ cười nói: - Xem ra phụ mẫu sáng sớm đã hy vọng cô có thể lên làm hoàng hậu.
.Từ đại diện cho hoàng hậu không phải là mẫu nghi thiên hạ à.
.Vương Huyên không lên tiếng, hiển nhiên chính là đã mặc nhận.
.Hàn Nghệ lại nói: - Cái tên này quả thực đặt rất hay, cũng gần như đã nói trúng rồi, cô đã lên làm hoàng hậu, hơn nữa quả thực cô đã sống phân nửa cuộc đời vô ưu vô lự, điều không nên là đã quá vô ưu vô lự.
.Vương Huyên không kìm nổi hỏi: - Ngươi vẫn sẽ giúp ta báo thù chứ?
.Hàn Nghệ chỉ làm không có nghe thấy, nói: - Ta nghe nói ban đầu là cô kiến nghị bệ hạ triệu Võ Mị Nương vào cung, mục đích chính là để đối phó với Tiêu Thục phi?
.Trong mắt Vương Huyên hiện lên một chút hối hận, khẽ gật đầu một cái.
.Hàn Nghệ cười nói: - Có nghĩa trò chơi này là do cô bắt đầu, vậy thì cũng chính là nói, hiện giờ đã thất bại rồi, có phải là cô nên phải chịu trách nhiệm vì việc này, gánh vác hậu quà mà cô nên gánh vác.
.Vương Huyên nói: - Lẽ nào hiện tại ta còn không được coi là đã gánh vác hậu quả sao?
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng cô lại cảm thấy không cam đối với chuyện này, cô cảm thấy không nên là như vậy.
.Vương Huyên khó hiểu nói: - Lẽ nào ta phải thản nhiên chấp nhận tất cả những chuyện này?
.- Đều trúng!
.Hàn Nghệ cười nói: - Là cô triệu Võ Mị Nương vào cung, rồi là Võ Mị Nương đã đánh bại cô, cô nên hết sức thản nhiên mà chấp nhận tất cả những chuyện này, chứ không phải là hiếu thắng, làm người thì phải cầm lên được, bỏ xuống được, năm đó Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật mười năm, không phải hoàn toàn vì thù hận, mà là ông ta biết mình đã làm sai, ông ta phải gánh vác trách nhiệm vì điều đó, ông ta phải chấp nhận kết quả này, ông ta phải dũng cảm đối mặt, nếu ông ta hiếu thắng thì ông ta quyết sẽ không nằm gai nếm mật, như vậy mới có đại thắng phu sai sau này, đây chính là biết hổ thẹn thì sau đó phải dũng cảm.
.Vương Huyên hơi nhíu cặp lông mày kẻ đen, cẩn thận suy nghĩ một phen, hỏi: - Vậy ta nên làm thế nào?
.- Quên!
.Hàn Nghệ nói: - Quên ngày tháng trước đây của cô, quên hết tất cả, trò chơi này cô đã thua rồi, muốn chuyển bại thành thắng là chuyện không thể nào, cách duy nhất chính là khởi động một trò chơi mới.
.- Quên hết tất cả?
.Vương Huyên lắc đầu nói: - Chuyện này ta không làm được.
.- Nếu cô không làm được, vậy thì cô sẽ không khả năng thắng.
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Không giấu cô, lúc nãy ta cũng vẫn đang suy nghĩ, tại sao cô lại ngu ngốc đến mức độ này, tại sao ta không dạy được cô, thật ra nói cho cùng, không phải vì trí thông minh của cô thấp, mà vì căn bản là cô hiếu thắng, cô không chịu chấp nhận sự thật này, cô vẫn luôn cho rằng mình là Vương hoàng hậu cao cao tại thượng, không quên được sự vinh quang của Thái Nguyên Vương thị, từ đó dẫn đến cô dùng một kiểu tư duy không phù hợp với tình hình hiện tại để suy nghĩ về vấn đề. Cô nói phải báo thù cho mẫu thân cô, nhưng ta nghĩ lúc đầu chắc chắn bà ta cũng tán thành cô triệu Võ Mị nương vào trong cung, bà ta cũng đã làm rất nhiều việc vì chuyện này, bà ta cũng nên chịu trách nhiệm cho việc này, nếu như Võ Mị Nương thua, cô ta và mẫu thân cô ta cũng phải đối diện với tất cả những chuyện này. Thật ra lúc đầu khi Võ Mị Nương bị đưa vào Cảm Nghiệp Tự, Dương Thị cũng bị Võ gia đá ra khỏi cửa, đây là một kết quả hợp tình hợp lý, hãy quên tất cả những chuyện này đi, bao gồm cả mẫu thân của cô, bao gồm cả nỗi áy náy của cô đối với bà ta, bắt đầu từ hôm nay, cô chỉ là Vương Huyên, một Vương Huyên hoàn toàn mới.
.Lúc nãy hắn thực sự đang suy nghĩ, chứ không phải lừa gạt Vương Huyên, bản thân hắn đã không thích trách tội người khác tại sao không như thế này như thế kia cho lắm, hắn thích suy nghĩ tại sao như thế này hoặc như thế kia hơn, rốt cuộc ta phải như thế nào mới có thể đạt được mục đích của ta, đây thật ra là tư duy quán tính của một lão thiên, thích cân nhắc bản chất của sự việc, bởi vì thiếu hụt về bản chất mới là mấu chốt đột phá của lão thiên, tất cả những gì bề ngoài đều dễ dàng thay đổi.
.- Quên mẫu thân của mình? Vương Huyên nhìn Hàn Nghệ vẻ không dám tin.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Một Vương hoàng hậu có thù hận, ta không thể chèn thêm bất cứ thứ gì vào trong nữa, chỉ có một Vương Huyên trống rỗng thì ta mới có thể giúp đỡ cô. Nếu như cô không thể quên đi quá khứ, vậy thì căn bản là cô không thể có tương lai, duy chỉ có đập nồi dìm thuyền2, tử chiến đến cùng, từ đầu đến cuối kiên định một niềm tin, cô mới có thể có khả năng chiến thắng kẻ thù, đạo lý không phá thì không xây được này, chắc là cô hiểu.
.(2: dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)
.Vương Huyên nói: - Nhưng nếu ta quên hết tất cả, vậy thì ta cũng hoàn toàn không cần phải làm những chuyện này.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Quên đi không phải là vứt bỏ, hủy diệt hoàn toàn, trừ khi đầu cô bị thương nặng, nếu không thì không ai có thể làm được việc khiến một khoảng ký ức biến thành trống rỗng, quên đi thông thường chỉ là chôn giấu một khoảng ký ước trong đáy lòng, để nó biến thành một nguồn sức mạnh ủng hộ bản thân mình, chứ không phải để nó khống chế mình, nhưng người có thể làm được việc này không nhiều, bởi vì việc này cần ý chí cực mạnh.
.Vương Huyên trầm mặc không nói, hai đầu lông mày cho thấy vẻ rất đắn đo.
.Hàn Nghệ cười nói: - Việc này cô có thể từ từ suy nghĩ, từ từ thay đổi, không cần gấp gáp, dục tốc tắc bất đạt, cũng không ai có thể một sớm một chiều là có thể hoàn toàn thay đổi được, nhưng đầu tiên cô phải chịu nỗ lực vì việc này, nếu như vậy, cô mới có thể từ từ thay đổi bản thân, chấp nhận một Vương Huyên hoàn toàn mới.
.Vương Huyên đột nhiên nhìn về phía Hàn Nghệ, ánh mắt có vẻ vô cùng phức tạp, cười, nói: - Xem ra trước đây việc ta làm sai nhất, chính là không tranh thủ sự tương trợ của người, mà một mực oán hận ngươi.
.Đây là lần đầu tiên nàng ta bình tĩnh hòa nhã giao lưu với Hàn Nghệ, nàng ta cũng không phải là thực sự ngu không ai bằng, chỉ là nàng ta để ý quá mức đến sự cao quý và vinh quang cùng với thù hận của bản thân, bây giờ nàng ta mới phát hiện, Hàn Nghệ có thể thành công như ngày hôm nay, tuyệt không là bởi vì hắn chỉ biết nịnh nọt, hắn có chỗ hơn người.
.Hàn Nghệ sửng sốt, cười nói: - Cô không tranh thủ được.
.Vương Huyên hiếu kỳ nói: - Tại sao?
.Hàn Nghệ nói: - Đạo lý rất đơn giản, lúc trước bên cạnh ô có sự tương trợ của Thái úy, Chử Toại Lương bọn họ, có thể nói là nhân tài đông đúc, nếu ta đi theo cô, ta sẽ rất nhanh chóng bị người khác lãng quên, ngược lại, bên phía bệ hạ và Võ Mị Nương không có trợ thủ nào, ta đi theo bọn họ, ta lập tức có thể được trọng dụng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tại sao Thái úy bảo ta ẩn núp bên cạnh Võ Mị Nương, thật ra lúc trước Thái úy cũng có thể bảo ta đi trợ giúp ông ta.
.Vương Huyên gật gật đầu, nói: - Nhưng tại sao bây giờ ngươi lại muốn giúp ta, lúc nãy ngươi cũng đã nói, nếu như ngươi không đồng ý giúp, Thái úy sẽ không cưỡng ép ngươi, còn về phần ta, thì lại càng không có tư cách yêu cầu ngươi giúp ta.
.- Cô có thể hiểu được điểm này, ta thực sự rất vui mừng. Hàn Nghệ cười gật gật đầu, lại nói: - Còn về tại sao ta giúp cô? Ha ha, vậy ta hỏi cô, tại sao cô phải quỳ xuống trước ta, nhẫn nhịn phẫn nộ hầu hạ ta tắm rửa?
.Vương Huyên hơi sững sờ, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm buồn bã.- Ta hiểu rồi.
.Đạo lý rất đơn giản, nàng ta quỳ xuống trước Hàn Nghệ, hậu hạ tắm rửa, chẳng phải là hy vọng có thể lợi dụng Hàn Nghệ giúp mình báo thù sao, chắc chắn là không phải xuất phát từ thật lòng, tại sao Hàn Nghệ lại giúp nàng ta, nhất định là bởi vì nàng ta có giá trị lợi dụng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi cũng không cần cảm thấy bi thương vì chuyện này, kỳ thật chúng ta đều là quân cờ, khác nhau là ở chỗ, cô cần ta giúp cô làm việc thậm chí là vây giết kẻ thù, mà ta có thể chỉ cần cô làm một vũ khí bí mật của ta, chúng ta cũng không phải là quan hệ môi hở răng lạnh, bởi vậy giữa chúng ta có quan hệ trên và dưới, nhưng bản chất của chúng ta không đổi.
.Vương Huyên nghe vậy cười.- Nhưng ngươi cũng không cam chịu làm một quân cờ, hơn nữa ngươi cũng có năng lực không làm quân cờ này.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Đa tạ đã khen, nhưng mà cô đoán sai rồi, ta vô cùng cam chịu làm một quân cờ, điều này không liên quan gì đến năng lực lớn hay nhỏ.
.Vương Huyên ngạc nhiên nói: - Tại sao?
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Đạo lý rất đơn giản, bởi vì trên đời này không có kỳ thủ bách chiến bách thắng, kỳ thủ ở hai bên bàn cờ không ngừng thay đổi, duy chỉ có quân cờ là vĩnh hằng, bất kể đặt ở bên cạnh, hay là ở trong bàn cờ.
.- Chỉ có quân cờ là vĩnh hằng.
.Trong lòng Vương Huyên đột nhiên bừng sáng, nói: - Hơn nữa bố cục của bàn cờ là dùng quân cờ để xây dựng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thông minh!
.Vương Huyên nói: - Còn xa mới kịp ngươi.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Có được sự tán thưởng của cô thật sự không dễ a!
.- Nhưng sự tán thưởng của ta đối với ngươi mà nói lại không đáng một xu. Vương Huyên khẽ cười, nụ cười này xuất hiện trên gương mặt nhợt nhạt này, dường như là phá băng mà ra.
.- Vậy cũng không phải, mỗi người đều thích được người khác tán thưởng, ta cũng không phải ngoại lệ!
.Hàn Nghệ nói xong đột nhiên đứng dậy, nói: - Giờ không còn sớm, ta phải cáo từ rồi, cô tự suy nghĩ cho kỹ. Ồ, trên bàn có hai quyển sách, lúc rảnh rỗi thì có thể đọc thử, đọc sách là con đường duy nhất để gia tăng trí thông minh, vĩnh viễn không được từ bỏ học tập.
.Vương Huyên liếc nhìn hai quyển sách trên bàn, chỉ thấy một quyển bên trên viết "Bạch sắc sinh tử luyến", còn một quyển khác thì viết "Du viên kinh mộng", nhẹ nhàng gật đầu.
.Hàn Nghệ cất bước đi về phía cửa động, nhưng đi được nửa đường, chợt nghe Vương Huyên phía sau nói: - Rồi có một ngày ta sẽ trở thành quân cờ giống như ngươi.
.Khóe miệng hắn nhếch lên, lộ ra một ý cười, xem ra ta lại dụ dỗ được một thiếu nữ vô tri, không, thiếu phụ mới đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận