Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 551.1: Vĩ đại phá gia chi tử

.Đồng tâm hiệp lực?
.Sợ là không dễ dàng như vậy a!
.Trong lòng Hàn Nghệ cảm thấy có chút sầu lo, nhưng cũng không hơn, hắn cũng không sợ lão Hứa Kính Tông kia, không nói nhiều, ít nhất thì một quyền là hạ được lão rồi.
.Sau khi gặp mặt Võ Chiêu nghi, Hàn Nghệ cũng không có trực tiếp xuất cung, mà là đi tìm tới trại huấn luyện, vụng trộm tìm được Trình Xử Lượng, nói việc Võ Mị Nương muốn thay mặt Hoàng đế đến tuần tra cho y, bởi vì Võ Mị Nương quyết định ngày mốt muốn đến trại huấn luyện đấy.
.Đừng nhìn Trình Xử Lượng là một mãng phu, nhưng tuyệt đối không ngu xuẩn đâu, y đương nhiên hiểu được hàm nghĩa của việc này, nhưng việc này, chỉ cần Hoàng đế gật đầu, thì những người còn lại cho dù không muốn, cũng chỉ có thể chấp nhận, không có quyền nói gì, bởi vì trại huấn luyện hoàng gia, trên danh nghĩa là thuộc về hoàng gia đấy, không có quan hệ quá lớn với triều đình, Lý Trị muốn cho ai đại biểu, thì cho người đó thôi, không có gì đáng trách cả, nếu như Võ Mị Nương mà muốn chạy đến dò xét Tam tỉnh, thì cũng không thể được rồi.
.Bởi vậy cho dù Trình Xử Lượng nhiệt tình chiêu đãi Võ Mị Nương, thì cũng không có nghĩa gì hết, nên y vui vẻ đáp ứng.
.Sau khi dặn dò việc này xong, Hàn Nghệ lại vụng trộm rời đi, không gặp mặt bất kỳ đệ tử nào hết, chẳng qua hắn không lựa chọn từ hoàng cung về thành, mà là đi về hướng vùng ngoại ô, dù sao chỗ đấy thoải mái tự tại một ít, nói thật hắn không quá thích bầu không khí trong hoàng cung, nếu để cho hắn đến hoàng cung đi làm, phỏng chừng hắn sẽ nổi điên mất.
.Hàn Nghệ vừa đi, vừa âm thầm tự hỏi, bất kể như thế nào, vẫn phải đi tìm bọn Trinh Thiện Hành để tìm hiểu cẩn thận về lão Hứa Kính Tông này rồi.
.Làm một tên lừa đảo, mặc kệ là địch hay bạn, hắn đều hy vọng có thể hiểu biết đối phương với hạn độ lớn nhất.
.- Hàn Nghệ!
.Đi tới đi tới, bỗng nhiên chợt nghe được có người đang gọi hắn.
.Hàn Nghệ đang tự hỏi vấn đề, nhất thời cũng không có chú ý tới, ngẩng đầu lên, nhìn trước nhìn sau, liền nhìn đến trên đường có hai tên ăn mày vừa mới đi qua bên người, hắn nghĩ thầm rằng, địa khái là mình nghe nhầm. Nhưng vừa nhấc chân, lại nghe được có người nhỏ giọng hô: - Hàn Nghệ.
.Lần này Hàn Nghệ xác định mình không có nghe nhầm, hơn nữa hắn dám khẳng đinh là một trong hai tên ăn mày kia đang gọi hắn. Hắn xoay người đi tới, cúi đầu nhìn qua, nhưng hai tên ăn mày kia đều đang cúi đầu, vì vậy không thấy rõ là ai, hắn bèn hỏi: - Mới vừa rồi là các ngươi gọi ta?
.Trong đó một người bảo: - Chúng ta gọi Hàn Nghệ, chứ cũng không phải gọi ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Ta chính là Hàn Nghệ.
.Người nọ lắc đầu: - Không có khả năng, huynh đệ Hàn Nghệ của ta rất trọng nghĩa khí, không có khả năng không nhận ra tiếng của ta.
.Hàn Nghệ nghe vậy nhướn mày, bỗng nhiên ánh mắt chớp động vài cái, bảo: - À, vậy có thể là nhận lầm. Ngại quá.
.Nói xong liền chuẩn bị nghênh ngang rời đi.
.Tên khất cái kia lập tức ngẩng đầu lên bảo: - Giỏi cho tên Hàn Nghệ ngươi, thậm chí ngay cả huynh đệ cũng không nhận ra nữa, uổng cho ta trèo non lội suối tới tìm ngươi.
.Hàn Nghệ vừa nhìn thấy người này, nhịn không được mừng rỡ, nhưng đồng thời cũng tức giận, đấm một quyền vào ngực đối phương: - Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng đồng ý lộ diện, ngươi không biết là chúng ta lo cho ngươi thế nào hả.
.- Khụ khụ khụ!
.Tên khất cái kia dùng một tay che ngực, lập tức ho khụ khụ:
.- Ngươi nhẹ tay chút.
.Hàn Nghệ cười mắng: - Ta còn ngại nhẹ đâu, Dương Công người ta đi muộn hơn ngươi một tháng, hiện tại cũng đã tới rồi, ta còn tưởng rằng tiểu tử ngươi chết đâu rồi chứ.
.- Đi đi đi, vừa mới gặp mặt đã nguyền rủa ta! Cái gì? Bọn Dương Công đã tới rồi ư, ôi! Ta đây đã đi mất bao lâu a! Ha ha, nhưng mà lần đầu tiên ta đi xa nhà, khó tránh khỏi sẽ như vậy, chớ trách! Chớ trách!
.Tên khất cái kia cười ha ha, lả lơi vén lên mái tóc dài hỗn độn. Đột nhiên ngẩn ra, nhìn chăm chú vào Hàn Nghệ, hốc mắt ửng đỏ, chậm chạp lộ ra sự kích động: - Hàn Nghệ, ta xem như tìm được ngươi rồi. Nói xong thì giang tay muốn ôm lấy Hàn Nghệ.
.Tên ăn mày này không phải ai khác, đúng là tên phá gia chi tử Thẩm Tiếu.
.Hàn Nghệ vội lùi lại hai bước, nói: - Ngươi cách ta xa một chút, ngươi cũng không nhìn lại mình, bẩn đến mức nào a.
.Thẩm Tiếu cúi đầu nhìn nhìn, cười ha ha bảo: - Là có hơi bẩn chút, đi đi, vậy thì chờ chút ôm sau.
.Hàn Nghệ đánh giá Thẩm Tiếu, thấy y tóc tai bù xù, râu dài cả bó, áo khoác rách nát không còn hình dạng, cầm một cây côn dài, đâu còn giống một người phong lưu phóng khoáng nữa, đúng dạng tên ăn mày, còn có thể nhận ra được, cũng đã xem như hữu tình thâm hậu rồi, hắn hiếu kỳ hỏi: - Sao ngươi lại biến thành như vậy?
.Thẩm Tiếu cười ha ha bảo: - Thế nào? Ta đây đóng giả tên ăn mày cũng không tệ nha, ta chính là cố ý giả bộ đến dọa ngươi, thuận tiện cũng xem xem ngươi có nhận biết người bạn cũ là ta hay không đấy.
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Ngươi thật đúng là không chút nào thay đổi.
.Nhưng tên khất cái bên cạnh cũng là đỏ mắt, nói với vẻ mặt oán giận: - Hàn công tử, ngươi cũng đừng nghe công tử nhà ta nói lung tung, sự tình căn bản không phải là như thế, đây còn không phải đều do công tử mang hết lộ phí đi cứu tế đám người nghèo, kết quả biến thành chính chúng ta không có cả tiền ăn cơm, chỉ có thể cầm quần áo đi đổi lương thực, về sau ngay cả quần áo cũng cầm đổi hết, cũng chỉ có thể ăn xin ven đường, thật vất vả mới tới được Trường An đấy.
.Bi thôi đến vậy, nhưng từ trên người Thẩm Tiếu ta hoàn toàn không cảm giác được a!
.Hàn Nghệ liếc nhìn Thẩm Tiếu, ánh mắt vẫn là phóng đãng không kiềm chế được, vẻ mặt thoải mái tự tại, nói thật hắn thật đúng là khá tin vào lời của Thẩm Tiếu đấy, nhưng nghĩ lại, việc này thật đúng là Thẩm Tiếu có thể làm ra đấy.
.- Tiểu Phú, ngươi sao lại nói nhảm nhiều thế, giờ không phải đã đến được Trường An rồi sao. Thẩm Tiếu cau mày quát.
.Chết tiệt, tên phá gia chi tử này thật đúng là không thay đổi chút nào, Hàn Nghệ nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười: - Ta nói Thẩm Tiếu a, ngươi còn không biết xấu hổ mắng người khác ư, muốn làm việc thiện cũng không phải làm như ngươi a.
.Thẩm Tiếu sách một tiếng, gãi đầu bảo: - Ai nghĩ làm việc thiện đâu, mấu chốt là những người đó rất đáng thương, chúng ta không thể thấy chết không cứu nha, ngươi nói đúng không?
.Hàn Nghệ buồn bực bảo: - Nhưng ngươi cũng phải lượng sức mà đi chứ.
.Thẩm Tiếu thở dài: - Lần đầu tiên ta đi ra ngoài, không có kinh nghiệm gì, cho nên không biết lượng sức a, mấu chốt là đám dân chúng này rất đáng thương, lúc ấy cũng không quản được nhiều như vậy, tuy nhiên cũng may ta đến được Trường An rồi, cũng tìm được ngươi rồi, việc này cuối cùng là không có làm sai.
.Hàn Nghệ dở khóc dở cười: - Ngươi thật đúng là rất lạc quan đấy.
.Thẩm Tiếu cười ha ha bảo: - Làm tên tiêu tiền như rác đã quen rồi, thử làm một tên ăn mày cũng không kém nha, nhân sinh khó được mấy lần, dù sao nhìn thấy ngươi là được rồi, đi đi đi, mời ta ăn cơm đi, ta đều sắp đói bụng chết rồi.
.Tên bại gia nhà ngươi, ta --- ! Hàn Nghệ hoàn toàn bị đánh bại, nói: - Xem như ta phục ngươi rồi.
.Hắn lúc này thật sự là chịu phục rồi, đã thành bộ dáng này mà còn có thể chuyện trò vui vẻ, ngoại trừ Thẩm Tiếu ra, phỏng chừng cũng không có ai còn có thể lạc quan được như vậy nữa.
.- Yêu! Hàn tiểu ca, ngươi đang làm việc thiện sao?
.- Ha ha ----- 1
.- Hàn tiểu ca, đây là thân thích từ Dương Châu tới ư.
.- A? Các hạ sao lại biết được, ta là bạn tốt của Hàn Nghệ ở Dương Châu đấy.
.- Thật đúng là a! Ha ha!
.Lúc này mới vừa vào thành, đám công tử ca đi qua đi lại nhìn thấy Hàn Nghệ dẫn theo hai tên ăn mày. Thì đều lên tiếng trêu ghẹo.
.Thẩm Tiếu không những không cảm thấy mất mặt, ngược lại còn mở miệng vừa cười vừa nói với bọn họ đấy.
.Hàn Nghệ đều sắp buồn bực chết rồi, bảo: - Ta bảo này Thẩm Tiếu này, chẳng lẽ ngươi không nghe ra bọn họ đang cười nhạo chúng ta sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận