Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 488: Hoan nghênh đên Địa ngục

.Cho dù là như thế đi nữa, nhưng trên thư còn viết phải huấn luyện, việc huấn luyện này lại là việc gì nữa đây?
.Điều này cũng hợp tình hợp lý thôi, Dân An Cục là một quan nha mới, chúng ta đi rồi cũng không dẫn theo ai, dù sao cũng phải huấn luyện một chút, đoán chừng cũng có lúc cần đến.
.Ai da, các ngươi xem, đây không phải là bọn Tiêu Hiểu sao?
.Tiểu tử này tại sao lại trở về rồi, hắn không phải đã đi đến Lạc Dương làm hòa thượng rồi sao.
.Vậy cũng phải, có chùa miếu nào đồng ý thu nhận hắn chứ! Tiểu tử này cũng đáng ghét giống như tỷ tỷ của y, lần trước chuyện Bùi Thiếu Phong bị tập kích, hơn phân nửa chính là do y giở trò quỷ quái.
.Y về cũng tốt, tìm cơ hội tốt cho chúng ta giáo huấn bọn người Giang Tả mọi rợ này một trận, cũng vừa hay thay Thiếu Phong báo thù.
.Lúc mọi người nói chuyện, chợt nghe một người hô lớn: Vi nhị ca, Liễu tam ca.
.A là Tiểu Mông a! Sao ngươi cũng đến Dân An Cục vậy?
.Đó là điều đương nhiên, Cảnh sát Hoàng gia, ta đã chắc rồi. À? Vi nhị ca, đêm qua ngủ không ngon sao?
.Đừng nói nữa, đêm qua ta đi ra khỏi ngõ Trung, cũng đã canh ba, lại bị kéo đi uống rượu, chỉ muốn ở nhà chợp mắt một chút. Đều là do tên nông dân đáng chết kia, sắp xếp ngày nào mà không đuợc, lại cứ cố tình sắp xếp vào hôm nay, thật sự là đáng giận mà.
.Mà này, Tiểu Mông! Sao mà nhìn ngươi rất có tinh thần vậy, lẽ nào hôm qua không đi xem Giọng hát hay sao.
.Ta ta làm sao có thể không đi, chỉ là ta xem xong thì trở về đi ngủ.
.Dương Mông Hạo lắc đầu nói.
.Ngươi đi khu thi đấu nào?
.Đương nhiên là khu đông.
.Thật sao, ta cũng ở khu đông, nhưng lại không nhìn thấy ngươi nha.
.Vậy sao?
.Dương Mông Hạo sắc mặt cứng đờ, lập tức nói: Nhiều người như vậy, không nhìn thấy cũng có gì đáng ngạc nhiên.
.Hôm qua Linh Thước cô nương hát thật là hay, ngươi thấy sao?
.Đúng thế, đúng thế Dương Mông Hạo lau mồ hôi nói, thật ra y có đi đâu, cũng không có ra khỏi cửa, luôn ở nhà ngủ nghỉ.
.Lại có một vị công tử nhích lại gần, nói: Linh Thước hát cũng bình thường thôi, thật ra khu đông không hay, khu tây mới thú vị. Các ngươi không thấy kỹ nữ Ba Tư sao, mông lớn thắt lưng nhỏ, đứng vặn vẹo uốn éo, thế mới gọi là một mỹ nhân hấp dẫn đó!
.Ha ha, Lệnh Hồ huynh nói rất đúng. Ta cũng muốn mua vài kỹ nữ Ba Tư đây. Điệu múa của kỹ nữ Ba Tư ngày hôm qua, đúng là rất phấn khích.
.Phía khu tây kỹ năng thấp kém, đâu sánh bằng khu đông.
.Kỹ nghệ mà tuyển thủ bên khu đông biểu quá xưa rồi, cũng đã xem chán ngấy rồi, vẫn là ở bên khu tây xem vui hơn.
.Ngay sau đó, những công tử bọn họ liền lấy lại tinh thần, nhưng không phải là bởi vì Hoàng gia Cảnh sát, mà là vì Giọng hát hay, cứ tranh cãi không ngớt.
.Bởi vì dòng người quá nhiều quá phức tạp, vì vậy không có tiện đi về phía Hoàng cung, bọn họ chỉ có thể trở ra cửa bắc, rồi vòng ra phía sau hoàng cung.
.Đi được khoảng một canh giờ, những công tử này tới phía sau hoàng cung, tuy rằng nơi này thuộc phạm vi bên trong hoàng cung, nhưng vẫn không có tường bao quanh, là một bãi đất trống rất rộng, nếu như đi tới phía trước thêm hai mươi dặm nữa là trường săn bắn của hoàng gia rồi.
.Dừng lại.
.Chỉ thấy trên con đường duy nhất này, một dãy hàng rào chặn lại đường đi của những công tử này, hơn hai mươi Cấm Quân gác nơi này, một người cầm đầu gọi bọn họ lại. Kính xin các vị đưa thư tín ra.
.Thư này chính là Hàn Nghệ phát cho bọn hắn đấy, cũng là giấy thông hành, nếu không giấy thông hành, thì không thể nào vào trong được, trong thư cũng đã có viết rõ.
.Bọn họ đều xuất ra thư tín, giao cho người nọ kiểm tra.
.Bên cạnh lại có một binh lính đi tới, nói: Thật có lỗi, chúng ta phụng mệnh kiểm tra hành lý của các vị.
.Đây chẳng qua chỉ là mấy bộ y phục thôi, cũng muốn kiểm tra sao?
.Đây là quy định của Hoàng cung.
.Vừa nói đến Hoàng cung, những công tử này chỉ có thể tòng mệnh, giao hành lí cho những binh lính kia kiểm tra.
.Làm gì thế ? Ngươi đem mứt hoa quả của ta đi đâu chứ?
.Thật xin lỗi, các vị không thể mang bất cứ thực phẩm nào vào được.
.Lại là tại sao nữa đây?
.Đây chỉ là vì đề phòng có người mang theo thực phẩm độc vào cung, bởi vậy, các vị chỉ được phép mang quần áo, còn lại bất kỳ vật gì đều phải tịch thu.
.Lời hắn vừa nói ra, lập tức gây ồn ào xôn xao.
.Nhưng là bọn họ cũng không dám oán giận, nếu ai cãi lại, chẳng phải là nói thực phẩm của ngươi có độc, ngươi mang theo thứ có độc vào cung, tội danh này thật sự là không nhỏ đâu à!
.Những binh lính kia cũng không hề khách khí, bất kể là đồ để ăn, hay là đồ để chơi, đều theo luật tịch thu hết.
.Ấy ấy ấy! Vị đại ca này, ta thì bỏ đi nha.
.Đến lượt Vi Phương, y đột nhiên giấu cái túi sang một bên, vẻ mặt xấu hổ cười nói.
.Tên lính kia nói: Mọi người đều phải kiểm tra, ai cũng không ngoại lệ.
.Ngươi có biết ta là ai không?
.Ta không cần biết ngươi là ai.
.Ngươi ! Ta cứ không cho ngươi kiểm tra đấy, ngươi có thể lấy thế nào?
.Tên lính kia đột nhiên liền lùi lại hai bước, sắc mặt khẩn trương nói: Mau phái người tới, người này khả năng mưu đồ bất chính.
.Đông, đông, đông!
.Lập tức tám chín Cấm Quân đi qua, bao vây Vi Phương lại, soạt soạt soạt, đều rút vũ khí ra, chĩa về phía Vi Phương.
.Không khí lập tức ngưng đọng.
.Rất nhiều công tử đều sợ choáng váng, đây là trận gì nhỉ!
.Vi Phương cũng bị hù, chỉ vào tên lính kia nói: Ngươi ngươi ngậm máu phun người, ta là nhị công tử của Kinh Triệu Vi thị.
.Tên lính kia hoàn toàn làm như không nghe thấy, nói: Trong bao đồ của y có thể có dấu hung khí, mọi người chú ý một chút.
.Ta!
.Vi Phương khó lòng giãi bày nha!
.Tên trưởng quan đột nhiên đi tới, nói: Bắt tên nghịch tặc này lại.
.Cạch cạch cạch. Vi Phương sợ tới mức chân tay run run, vội vàng đưa bao đồ sang, quả nhiên là Hoàng cung, không giao túi đồ, là trở thành nghịch tặc rồi.
.Tên trưởng quan kia khẩn trương nói: Tự mở ra.
.Dạ!
.Vi Phương nuốt nước miếng, ngồi xổm xuống, từ từ mở tay nải ra
.Trưởng quan kia dùng đao vạch một chút, bỗng nhiên một khối vải trắng rơi ra, nói: Đây là cái gì?
.Vi Phương đổ mồ hôi đầy mặt.
.Trưởng quan kia nói: Mau mở ra.
.Cái này.
.Bắt lấy.
.Ta mở, ta mở ra còn không được sao.
.Vi Phương tay run run rẩy rẩy mở vải trắng mở, hoá ra bên trong lại là cất giấu một bộ xuân cung đồ. Xấu hổ a!
.Đám công tử ca kia đều bật cười ha hả.
.Vi nhị, ngươi thật đúng là phong lưu đấy! Ngay cả đến Hoàng cung cũng mang theo báu vật gia truyền của Vi thị, đáng thương Lan Lăng Tiêu thị ta chỉ có thể mang kinh Phât.
.Tiếng cười càng lúc càng sâu.
.Tiêu Hiểu, thằng nhãi nhà ngươi hãy câm miệng cho ta.
.Trưởng quan kia khóe miệng co quắp, lập tức nói: Tịch thu lại.
.Ngươi dựa vào cái gì mà tịch thu đồ của ta.
.Vi Phương lúc này nóng nảy nha, đây là xuân cung đồ hắn vừa mới thu được, vẽ từ tay danh gia, hôm nay mang đến chuẩn bị khoe khoang nha.
.Trưởng quan kia nói: Vật như thế, lẽ nào ngươi còn muốn mang vào trong cung, có điều ngươi yên tâm, chờ lúc ngươi về, chúng ta trả lại cho ngươi.
.Vi Phương lập tức không phản bác được.
.Mà trong đình đài trên một gò núi không xa có một người đứng đó, không phải Hàn Nghệ thì là ai. Hàn Nghệ nhìn thấy hết thảy, không khỏi ha ha mỉm cười, nói: Bọn người này, bình thường kiêu ngạo như vậy, lần này để ta đòi lại hết được cả vốn lẫn lời, ta liền lập tức chạy trở về Dương Châu. Oa ha ha !
.Sau một phen kiểm tra nghiêm khắc, bọn công tử họ đều xốc lại tinh thần, bọn họ cũng không ngu xuẩn, sự tình này dường như không giống như so với dự tính.
.Nhưng rất nhanh chóng, bọn họ liền lại buông lỏng sự cảnh giác.
.Sau khi ra khỏi trạm kiểm sát, bọn họ lại đi được một dặm, rốt cuộc cũng đi tới được đích, từ bên ngoài thoạt nhìn giống như một giáo tràng, vây quanh bằng bức tường gỗ thật cao, bên trên vót còn nhọn hơn đao kiếm, phải thật hết sức cẩn thận, nếu không có thể mất mạng như chơi, bốn phía cũng là cấm quân san sát, đao thương sáng như tuyết, nhưng đám công tử bọn họ đều xem nhẹ đội Cấm Quân này, ánh mắt của bọn họ đều tập trung ở cửa, chỉ thấy hơn ba mươi thiếu nữ xinh đẹp đang mặc trang phục giống nhau đứng ở trước cửa, váy áo hơi có vẻ bó sát người, dáng người các nàng lả lướt nổi bật vô cùng nhuần nhuyễn.
.Mặt khác ở phía trên cổng con treo ruy băng và biểu ngữ: ----- "Hoan nghênh Cảnh sát Hoàng gia tương lai".
.Tất cả các công tử này đều trợn to hai mắt, cảm giác hưng phấn như khi đến Bình Khang Lý đang nhảy vọt lên trong lòng.
.Bọn họ vừa đến, những mỹ nữ kia liền tiếp đón, giúp bọn hắn xách bao đồ, ngoài miệng thì ân cần hỏi han, nhiệt tình khủng khiếp.
.Các vị công tử này bị làm cho không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc, chủ yếu là đêm qua do ngủ không được ngon giấc, nên mơ mơ màng màng theo những mỹ nữ này vào cổng.
.Mà không biết chiêu này chính là do Hàn Nghệ học được từ nhân viên kinh doanh của mình ở hậu thế.
.Hàn Nghệ đi đến quan nha trước, rồi nhìn thấy bọn họ phấn chấn như vậy, cười xấu xa nói: - Hoan nghênh đến Địa ngục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận