Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 715.2: Hôn nhân đánh cược tất cả

.Tiêu Vô Y có vẻ hơi xấu hổ, nói: - Không phải ta đã nói với chàng rồi sao, sở dĩ bây giờ ta và cô ta thủy hỏa bất dung, đó chỉ là vì hiện giờ ta và cô ta địa vị tương đương, một núi không thể chứa hai cọp, nhưng một khi cô ta vào nhà chúng ta, chắc chắn địa vị sẽ khác, vậy thì ngược lại sẽ đối xử vô cùng hòa hợp.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lẽ nào nàng không sợ cô ta vào nhà chúng ta, sẽ cướp mất địa vị của nàng sao?
.Tiêu Vô Y tự tin cười nói: - Ta đã quá hiểu Nguyên Mẫu Đơn, cô ta là một người hết sức tuân thủ quy củ, hơn nữa trên phương diện tình cảm, cô ta vẫn luôn hết sức bảo thủ, chỉ biết ngồi trong nhà nghe theo số phận, trước đây Nguyên gia nói một câu, cô ta liền được gả đến Độc Cô gia, thật ra cô ta căn bản không thích Độc Cô Tiên Lược, trước khi thành hôn cũng chỉ từng gặp mặt hai, ba lần, nói chuyện với nhau không đến mười câu, cô ta dựa vào gì mà giành với ta.
.Hàn Nghệ nói: - Nàng cũng biết Nguyên Mẫu Đơn hết sức đáng thương, lẽ nào nàng còn bắt cô ta trải qua một lần nghe theo số phận sao?
.- Mặc dù ta và cô ta thường xuyên cãi vã, nhưng ta cũng sẽ không thật sự làm hại cô ta, cô ta sớm đã ái mộ chàng, Nguyên Ưng còn nói cô ta từng khóc vì chàng.
.- Từng khóc vì ta? Chuyện khi nào? Hàn Nghệ buồn bực nói.
.Tiêu Vô Y buồn rầu nói: - Ta cũng không biết, ta hỏi ông ta, ông ta không chịu nói.
.Từng khóc vì ta? Vậy cũng phải có chuyện gì đó chứ, lẽ nào là vì chuyện lần trước ta bị ám sát? Hàn Nghệ cũng là vẻ mặt hoang mang.
.Tiêu Vô Y hỏi: - Chàng cũng không biết sao?
.- Không biết.
.Hàn Nghệ lắc đầu: - Nàng làm gì vậy?
.- Nghe nhịp tim của chàng.
.- !
.- Chàng không biết thật?
.- Ta không biết thật.
.Hàn Nghệ không nói gì liếc nhìn Tiêu Vô Y vẻ mặt đầy thất vọng, nói: - Nguyên Ưng điên điên khùng khùng, lời của ông ta có thể tin sao.
.- Chàng nói không sai, Nguyên Ưng quả thực giảo trá đa biến, chuyện khác thì chắc chắn ta không dám tin ông ta, nhưng chuyện của Nguyên Mẫu Đơn, ông ta nhất định sẽ không nói dối.
.Tiêu Vô Y khẽ thở dài một tiếng, nói: - Nguyên Ưng người này mặc dù âm hiểm giảo trá, đê tiện vô sỉ, là một tên khốn khiếp, nhưng từ nhỏ ông ta đã vô cùng vô cùng quan tâm đến Nguyên Mẫu Đơn, thậm chí còn hơn cả Tiểu Hổ, hơn nữa cũng là Tiểu Hổ hại Nguyên Mẫu Đơn trở thành quả phụ, nếu Nguyên Mẫu Đơn không thích chàng, ông ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy, hơn nữa về chuyện nam nữ, tên đó cũng rất lợi hại, nếu ông ta đã khẳng định Nguyên Mẫu Đơn thích chàng thì sẽ là không sai.
.- Ặc!
.- Vậy chàng có thích Nguyên Mẫu Đơn hay không?
.- Đợi đã!
.- Làm gì?
.Tiêu Vô Y dán mặt vào ngực trái của hắn, nói: - Nói!
.Hàn Nghệ sửng sốt hồi lâu, mới nói: - Nàng có biết hay không, nàng đây là đang sỉ nhục danh dự của ta.
.- Sự cấp tòng quyền. Tiêu Vô Y thản nhiên nói.
.- Cái... cái gì? Sự cấp tòng quyền? Trời ạ!
.- Thế nào? Không dám nói sao?
.- Ta có gì mà không dám.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Căn bản là ta chưa từng nghĩ đến, ta đối với Nguyên Mẫu Đơn chủ yếu là xuất phát từ sự mến mộ.
.Nhịp tim ổn định! Tiêu Vô Y ngẩng đầu lên, nghi ngờ nói: - Nguyên Mẫu Đơn ngoại trừ dáng cao, còn có gì để mến mộ.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Thì ta mến mộ cô ta dáng cao. Đừng nhìn ta như vậy, ta nói thật, ta mến mộ khả năng làm buôn bán của cô ta.
.- Khả năng làm buôn bán?
.- Ừ!
.Hàn Nghệ gật đầu, nói: - Thật ra Nguyên gia thật sự muốn đánh bại ta, cùng hợp tác mới là phương pháp tốt nhất, bởi vì ta không thể có nhiều tài nguyên như bọn họ, nếu như triển khai hợp tác toàn diện, ta dựa vào Nguyên gia sẽ lớn hơn Nguyên gia dựa vào ta, vậy thì ta sẽ luôn bị bọn họ chèn ép, Nguyên Mẫu Đơn đã nhìn vào điểm này, sở dĩ cô ta tích cực hợp tác với ta, chính là muốn học hỏi kỹ thuật của ta, trợ giúp Nguyên gia hoàn thành chuyển hình.
.- Như vậy à!
.Tiêu Vô Y nói: - Vậy chàng không thích Nguyên Mẫu Đơn chút nào sao?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Căn bản là ta không dám nghĩ đến.
.Tiêu Vô Y lại hỏi: - Vậy nếu để chàng nghĩ đến thì sao?
.- Nàng có ý gì?
.- Không phải ta nói rồi sao, ta nhận ủy thác của người khác. Lúc nói, ánh mắt của Tiêu Vô Y liếc nhìn bốn phía xung quanh.
.- Thác cái đầu nàng.
.Hàn Nghệ tức giận, nói:
.- Ta thật không ngờ rằng nàng lại nhận lời.
.Tiêu Vô Y thốt lên: - Đã khi nào ta phản đối?
.Hàn Nghệ ngẩn người, trong lòng nhớ lại, hình như nữ ma đầu này vẫn luôn có chút ý xúi giục hắn đi quyến rũ Nguyên Mẫu Đơn, nhưng đây lại hoàn toàn không giống tích cách của Tiêu Vô Y, đột nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy rời ánh mắt đi, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, nói: - Ta hiểu rồi, sở dĩ nàng nhận lời là vì nàng cũng không muốn thấy Nguyên Mẫu Đơn sống cô đơn cả đời, nàng làm vậy hoàn toàn chính là xuất phát từ nghĩa khí a.
.- Ta không có nghĩ như vậy.
.Tiêu Vô Y lập tức phản bác.
.- Ta không tin. Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta muốn nghe thử nhịp tim của nàng.
.Lúc nói hắn đã dán mặt sang phía "đỉnh cao" rất cao kia.
.Sao Tiêu Vô Y lại để hắn toại nguyện chứ, liền đưa tay ra đẩy hắn về.
.Hàn Nghệ nói: - Dựa vào gì mà chỉ nàng được nghe nhịp tim của ta, không cho ta nghe nhịp tim của nàng, chuyện này quá không công bằng.
.Tiêu Vô Y chậm rãi giơ bàn tay trắng như phấn lên: - Dựa vào cái này.
.- Nàng ác!
.Hàn Nghệ lập tức co rúm người, nhưng ngoài miệng lại: - Cho dù không để ta nghe, ta cũng biết trong lòng nàng nghĩ thế nào.
.Tiêu Vô Y đột nhiên nói: - Chàng không biết.
.Hàn Nghệ hơi sững sờ.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Quả thực ta từng có tâm tư này, nhưng ta cũng rất mâu thuẫn, Nguyên Mẫu Đơn còn hơn cả thân tỷ của ta, đương nhiên ta hy vọng Nguyên Mẫu Đơn có một nơi chốn tốt, nhưng người cô ta thích là phu quân của ta, điều này làm ta suy nghĩ rất lâu, cho nên ta từng một lần quyết đình để cho chàng tự quyết định, ta sẽ đứng một bên xem trò vui là được, dù sao thì ta cũng rất thích thấy bộ dạng rối bời của Nguyên Mẫu Đơn. Nhưng bây giờ ta đã đổi ý rồi, ta cảm thấy nếu chàng và Nguyên Mẫu Đơn tốt đẹp, đối với mọi người chúng ta đều tốt, đặc biệt là chàng.
.- Ý gì? Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
.Trong đôi mắt đẹp của Tiêu Vô Y bắn ra hai ánh mắt sắc bén: - Nguyên Ưng đã từng nói một câu làm người ta bực mình nhất, chính là nói ông ta tìm ta giúp đỡ, là vì ta có kinh nghiệm thất bại, nhưng cũng bởi vậy mà ta cũng tổng kết kinh nghiệm thất bại của ta. Chỉ có một nguyên nhân, không phải là chúng ta không đủ thông minh mà là ta và Thôi đại tỷ đều không đủ lớn mạnh, bọn họ có chạy đến chân trời cũng bị bắt về, bất kể bọn họ cầu xin như thế nào, những lão già ngoan cố đó cũng sẽ không đồng ý. Chàng không biết đó thôi, bọn họ thà để Thôi đại tỷ tự sát cũng không chịu để bọn họ ở bên nhau, thậm chí Thôi gia còn có người coi Thôi đại tỷ là nỗi nhục của gia tộc nữa.
.Vậy nên muốn chiến thắng tất cả thì chúng ta nhất định phải trở nên lớn mạnh, chỉ có kẻ mạnh mới có thể thay đổi những chuyện này. Bệ hạ dám đề xuất phế trừ Vương hoàng hậu, đó đều là vì người là bệ hạ, nếu như người không phải là bệ hạ, cho dù là một vương tử thì chắc chắn người cũng không dám làm như vậy. Chỉ có khi chúng ta trở nên lớn mạnh, tất cả những nan đề này mới có thể giải quyết dễ dàng.
.Nói tới đây, nàng đột nhiên dừng một chút, hốc mắt hơi đỏ lên, nói:
.- Phu quân, ta không còn nhỏ tuổi nữa, ta rất muốn quang minh chính đại làm thê tử của chàng, ta còn muốn cùng chàng sinh con đẻ cái, nhưng dù sao ta cũng là một nữ nhân, biện pháp duy nhất của ta chính là bỏ trốn, nhưng lần này ta không muốn rút lui nữa, hoặc là thắng, hoặc là chết, ta mong chàng có thể giúp ta hoàn thành nguyện vọng này, còn chàng, chàng cần đến sự trợ giúp của nhiều người hơn nữa.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nhìn nàng, hồi lâu không nói, đột nhiên vươn tay ra, lau nước mắt trên mặt nàng, cười nói: - Nói thẳng thắn, ta là một nam nhân, nếu ai tặng cho ta mấy nữ nhân đẹp như tiên nữ, nàng hỏi ta có vui không? Ta nghĩ ít nhất ta sẽ không cảm thấy tủi thân, càng huống hồ... Haiz, nhưng việc này lại làm nàng tủi thân rồi.
.Tiêu Vô Y nhẹ nhàng dựa vào ngực Hàn Nghệ, nói:
.- Ta nghĩ không gì khiến ta thấy tủi thân hơn việc một tháng chỉ có thể gặp chàng một lần.
.Hàn Nghệ khe vuốt tóc nàng, hai mắt ngước nhìn lên trăng sao giăng đầy trời, xem ra ta thực sự vẫn chưa đủ hùng mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận