Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 685: Cùng thắng

.Đàm phán xong với Lý Trị, đó không phải là biểu thị của sự kết thúc, mà là biểu thị của sự khởi đầu.
.Lý Trị không phải một Hoàng đế ngu muội, y ở trên triều đình gần như là thiên vị Hàn Nghệ một cách vô cùng rõ ràng, nhưng đó là bởi vì Hàn Nghệ là tâm phúc mà y tín nhiệm nhất, là cờ xí của y ở trong triều, y nhất định phải mượn đó để bày ra hoàng quyền của chính mình.
.Nhưng làm một Hoàng đế, ngoại trừ quyền lợi của mình ra, y còn phải suy xét đến ích lợi của quốc gia, hai chợ chính là thuộc về ích lợi của quốc gia. Nói cách khác, trên mặt bàn, ta có thể chống đỡ cho ngươi, nhưng dưới mặt bàn, ngươi phải đem việc này làm chu toàn cho ta, phải cam đoan ích lợi của triều đình.
.Vì sao Lý Trị không ở triều đình, hoặc là nói trực tiếp tham dự vào giải hòa giữa ngõ Bắc và hai chợ, cũng là bởi vì y lo lắng nếu y tham dự vào, khả năng sẽ đối mặt với sự xung đột giữa ích lợi của triều đình và ích lợi của bản thân, y để cho Hàn Nghệ một mình đi đàm phán với Cao Lý Hành, kỳ thật chính là ám chỉ Hàn Nghệ, hãy đưa ra nhượng bộ thích hợp đối Hộ bộ, đừng khiến cho sự tình chuyển biến xấu thêm một bước nữa.
.Bởi vậy trận đàm phán kế tiếp này, mới là liên quan đến lợi ích thiết thân của ngõ Bắc và tư nhân Hàn Nghệ.
.Khi Hàn Nghệ đi vào Hộ bộ, trong nháy mắt từ khi bước vào cửa kia, hắn liền cảm nhận được một bầu không khí vô cùng không thiện ý, gần như từng quan lại Hộ bộ đều dùng ánh mắt căm thù để nhìn hắn.
.Dưới tình huống như vậy, Hàn Nghệ đương nhiên không dám kiêu ngạo, vì như vậy sẽ bị người đánh hội đồng, nên mặt mỉm cười, nện bước nhanh hơn, đi vào một gian phòng trong, gặp được Cao Lý Hành, hơn nữa chỉ có một mình Cao Lý Hành, trong lòng mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, dù sao ai đánh hắn, hắn liền đánh Cao Lý Hành.
.- Hạ quan Hàn Nghệ gặp qua Cao Thượng thư.
.- Ngươi đã đến rồi.
.Cao Lý Hành như cười như không, nói: - Ngồi đi. Chiêu đãi không chu toàn, mong Đặc phái sứ thông cảm nhiều hơn.
.Trong giọng nói hoàn toàn không có ý tứ tôn trọng, ngược lại còn có một tia ý tứ châm chọc hàm súc.
.- Không dám, không dám.
.Sau khi Hàn Nghệ ngồi xuống, nghĩ thầm rằng giờ có qua mà không có lại thì vô lễ rồi, cười ha hả nói: - Cao Thượng thư thật sự là có cách quản lý, hạ quan từ cửa đi tới đây, giống như là tới quân doanh vậy, chậc chậc, không khí trang nghiêm tương đương a.
.Cao Lý Hành ha hả nói: - Kỳ thật Hộ bộ chúng ta vẫn luôn vô cùng nhiệt tình đãi khách, ta nghĩ bọn họ chẳng qua là cảm thấy chức trách của bọn họ bị người ta mạo phạm.
.- Phải không?
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Cao Thượng thư nói quá lời, Hộ bộ chưởng quản tài chính thiên hạ, hàng năm người tới cửa cầu tài nhiều không kể xiết, sao có người nào lại dám đắc tội Hộ bộ, đổi lại là ta ấy mà, ta là thà rằng đắc tội Bồ Tát, cũng không nguyện đắc tội thần tài.
.- Đáng tiếc trong lòng ngươi thần tài không phải Hộ bộ, mà là chính ngươi a!
.Cao Lý Hành khe khẽ thở dài, lười đấu khẩu với hắn, mấu chốt cũng đấu không thắng, ho nhẹ một tiếng nói: - Trước đó, lão phu luôn luôn tự hỏi ngươi đến tột cùng muốn có được cái gì từ triều đình, đến tột cùng là có cái gì đáng giá để làm ngươi như vậy? Ôi suy trước tính sau, lão phu thực không nghĩ ra được là có cái gì đáng giá để ngươi làm như vậy, hiện giờ cuối cùng lão phu cũng biết tại sao ngươi phải làm như vậy, đây thật là vô cùng đáng giá a!
.Hàn Nghệ thu hồi tươi cười, đơn giản sáng tỏ nói: - Ta chỉ là muốn có được một cách đối đãi tương đối công bằng, không hơn, chẳng lẽ điều này cũng có sai.
.Cao Lý Hành trầm ngâm một lát, nói: - Cho nên ngươi thắng.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cho rằng đây là cùng thắng.
.- Cái này thì phải mỏi mắt mong chờ.
.Cao Lý Hành cười, nói: - Chúng ta hãy nói chuyện chính sự đi. Ngươi hiện tại đã có được thứ ngươi muốn, nhưng hai chợ đã bị ngươi làm cho đến mức trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, chỉ còn thoi thóp rồi, vấn đề hiện tại không chỉ là ngươi và hai chợ biến thù thành bạn, mà là làm như thế nào để khôi phục phồn vinh cho hai chợ. Ta cũng nói thật với ngươi, bây giờ ta không có cách nào, ngươi phải nghĩ biện pháp giải quyết.
.Ngươi mà có biện pháp, thì ta đã không ngồi ở chỗ này rồi. Hàn Nghệ âm thầm cười một tiếng, nói: - Đầu tiên, ta cũng cần ký kết một phần khế ước hợp tác với hai chợ, là phải có hiệu ứng luật pháp tuyệt đối, đây là điều kiện tiên quyết, bằng không mà nói, không bao lâu, chỉ sợ Cao Thượng thư lại sẽ cho rằng có người mạo phạm chức trách của Hộ bộ.
.Tiểu tử này thật đúng là có thù tất báo, mệt cho hắn còn có mặt mũi nói cái gì mà khế ước quân tử thần thánh. Cao Lý Hành gật đầu nói: - Đây là việc nên làm.
.Hàn Nghệ nói:
.- Tiếp theo, khôi phục hợp tác tổ chức Giọng hát hay Đại Đường giữa hai chợ cùng ngõ Bắc chúng ta, còn ta sẽ an bài người tới hai chợ kể Tây Du.
.Cao Lý Hành gật gật đầu, hiển nhiên này còn chưa đủ.
.- Cuối cùng!
.Hàn Nghệ hơi chút ngừng tạm, mới nói: - Cho phép phiếu mua hàng của ngõ Bắc chúng ta, được sử dụng ở hai chợ.
.Cao Lý Hành hai mắt trợn tròn.
.Hàn Nghệ nói: - Cao Thượng thư nổi danh là có khả năng thiện chính, nên biết chỗ tốt của việc dùng phiếu mua hàng, nếu phiếu mua hàng có thể được sử dụng ở hai chợ, đây sẽ là sự trợ giúp lớn lao đối với việc khôi phục hai chợ.
.Cao Lý Hành hơi hơi híp híp mắt, suy nghĩ một lát, nói: - Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi dựa vào cái gì lấy một tấm giấy không dùng được để thuyết phục thương nhân hai chợ lấy nó để trả thương phẩm hàng thật giá thật.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây chính là vì sao ta muốn nói hết thảy hợp tác đều phải được thành lập ở trong khế ước quân tử thần thánh. Ta sẽ viết rõ điểm này ở trong khế ước hợp tác, cũng giống như phương án hợp tác dùng phiếu mua hàng mà tất cả thương nhân ngõ Bắc ta ký kết. Hiện tại bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm bất cứ lúc nào, ngõ Bắc chúng ta đều phải vô điều kiện thỏa mãn yêu cầu của khách hàng, điểm này ở mặt sau của phiếu mua hàng cũng đã viết rõ, nếu ta không làm được mà nói, vậy chính là ta đã phạm pháp. Trên đầu ta còn đang đội cái mũ Hoàng gia Đặc phái sứ, ta tuyệt sẽ không bởi vì một xu nửa hào này mà không chú ý đến con đường làm quan của chính mình, nếu Cao Thượng thư đáp ứng, ta sẽ thuyết phục thương nhân hai chợ nhận đề nghị này.
.Cao Lý Hành trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: - Về việc ngõ Bắc các ngươi dùng phiếu mua hàng lão phu cũng nghiên cứu qua, từ ý nghĩa nào đó mà nói, phiếu mua hàng này chính là tiền, hơn nữa vô cùng thuận tiện khi mang theo, hơn xa trả tiền bằng lụa, ngươi đã tính toán cho phép sử dụng ở hai chợ, vậy vì sao không trực tiếp để triều đình bán, như vậy chẳng phải là càng có bảo đảm?
.Hàn Nghệ dường như sớm có chuẩn bị, nghiêm mặt nói: - Nếu cao Thượng thư đề nghị làm như vậy, và nhận được chấp hành, vậy hạ quan và Cao Thượng thư sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Đại Đường.
.Cao Lý Hành hơi kinh hãi, dò hỏi: - Chỉ giáo cho?
.Hàn Nghệ nói: - Đạo lý này rất đơn giản, trên đầu ta còn có triều đình, còn có bệ hạ, nhưng trên đầu triều đình có ai? Cao Thượng thư khả năng cũng không biết, người của Phượng Phi Lâu chúng ta, đều đang sử dụng phiếu mua hàng, mà phiếu mua hàng này là ta phát cho bọn họ đấy, tuy nhiên cũng là dùng vàng thực bạc trắng từ Tiền hào đổi ra, rồi mới phát cho bọn họ. Nhưng sự thật là, ta nắm trong tay hết thảy phiếu mua hàng, đây đối với ta mà nói, căn bản chính là làm điều thừa, nhưng ta không làm vậy, bởi vì một khi bắt đầu, như vậy ta sẽ coi Tiền hào làm công cụ vơ vét của cải cho mình, không ngừng in ấn phiếu mua hàng, sau đó đi đổi lấy hàng hóa của người khác.
.Mà hậu quả sẽ tạo thành chính là, tiền trong Tiền hào càng ngày càng ít, mà phiếu mua hàng càng ngày càng nhiều, sớm hay muộn cũng có một ngày, Tiền hào không có cách nào để trả cho phiếu mua hàng, như vậy luật pháp sẽ bị khuấy động, hết thảy ta làm sẽ mất đi, bao gồm cả tính mạng của mình. Cho nên ta tuyệt sẽ không làm như vậy. Nhưng nếu đổi lại là triều đình, khi tài chính triều đình khó khăn, triều đình sẽ đại quy mô in ấn loại phiếu mua hàng này, không ai có thể ngăn triều đình lại, bao gồm Cao Thượng thư ngươi, như vậy dân chúng thiên hạ sẽ vì thế mà chịu khổ, đến lúc đó quốc gia tất sẽ đại nạn. Nếu triều đình trưng dụng loại kỹ thuật này của ta, ta thà chết cũng sẽ cự tuyệt, trước khi ta chết, ta sẽ đem hết thảy những thứ này đều hủy diệt.
.Nói tới đây, hắn đột nhiên sửng sốt, thầm nghĩ, không đúng nha, lão nhân này quản lý tài chính nhiều năm như vậy, sẽ không ngay cả một chút này cũng không nghĩ tới hay sao. Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn xéo qua hơi hơi thoáng nhìn, chỉ thấy trên mặt Cao Lý Hành yên tĩnh như nước giếng, ôi, ta bị lừa rồi. Cười khổ nói: - Cao Thượng thư, ngươi thật sự không cần phải dụ dỗ ta nói ra khiếm khuyết của phiếu mua hàng này, bởi vì cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ thỉnh cầu Hộ bộ tiến hành theo dõi nghiêm mật đối với Tiền hào của chúng ta, phòng ngừa phiếu mua hàng tràn lan.
.Cao Lý Hành ha hả mỉm cười vài tiếng, nói: - Lão phu thực sự không phải là muốn dụ dỗ ngươi nói ra, cũng không phải muốn mượn cái này để cho Hộ bộ đi giám thị Tiền hào của ngươi, ta chỉ muốn nhìn một chút trong lòng ngươi đến tột cùng là nghĩ như thế nào thôi, nếu mới vừa rồi ngươi không nói như vậy, đừng nói cho phép phiếu mua hàng của ngươi sử dụng ở hai chợ, lão phu có thể vô cùng khẳng định mà nói cho ngươi biết, Tiền hào của ngươi trong vòng một tháng sẽ đóng cửa.
.Ngữ khí của ông ta phi thường bình thản, nhưng lộ ra một cỗ uy nghiêm không thể ngỗ nghịch.
.Hàn Nghệ cũng từng giao tế vài lần với Cao Lý Hành, nhưng loại khí thế này thì đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được, cũng may thời điểm hắn làm kẻ lừa đảo, đã cảm nhận được nhiều lần lắm rồi, không đến mức bị dọa sợ, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng Cao Lý Hành có năng lực như thế, bởi vì Tiền hào ở trên một trình độ nhất định, quả thật có một mặt bất lợi đối với sự thống trị của triều đình, nhưng hắn cũng không cãi cọ thêm gì nữa, mà là lựa chọn trầm mặc không nói.
.Cao Lý Hành suy nghĩ nửa ngày, nói: - Theo ý ngươi nói mà làm đi.
.Hàn Nghệ thoáng nhẹ nhàng thở ra trong lòng.
.Cao Lý Hành đột nhiên nói: - Nhưng về thương nhân Tây Vực, nhất định phải lấy chợ Tây làm trọng, đây là thông lệ của triều đình.
.- Cái này chỉ sợ hạ quan cũng bất lực.
.- Hử?
.- Bởi vì nước hoa và rượu mới của hạ quan đối với thương nhân Tây Vực có ý nghĩa đặc thù, bởi vậy bất kể như thế nào, bọn họ nhất định sẽ đến ngõ Bắc của ta, đây đã là chuyện không thể ngăn cản nổi.
.- Vậy ngươi có thể đàm phán cùng bọn họ ở hai chợ.
.- Nếu là như vậy, ta đây chẳng khác nào lừa đảo những thương nhân ở ngõ Bắc ta rồi. Hơn nữa, ta cũng đã hứa hẹn với đồng hương của ta bên kia, cũng chính là những thương nhân Giang Nam tới, nếu giờ ta đổi ý, như vậy thành tín của ta cũng không còn, đây đối với một thương gia mà nói, là tối kỵ.
.- Ngươi khôn khéo như vậy, làm sao có thể không nghĩ tới điểm này, hành động này của ngươi rõ ràng muốn tiền trảm hậu tấu. Đối với điểm này, không có bất kỳ đường thương lượng nào. Cao Lý Hành vô cùng kiên quyết nói, trong lòng của ông ta cũng hiểu được, trên thực tế, khẳng định Lý Trị vẫn ủng hộ hai chợ.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Vậy bây giờ mới phải đàm phán.
.Cao Lý Hành trầm mặt nhìn Hàn Nghệ, ông ta cho là mình đã đưa ra đầy đủ nhượng bộ rồi.
.Hàn Nghệ hãy còn mỉm cười đầy mặt, nói: - Kỳ thật đối với thương nhân Tây Vực mà nói, bọn họ sẽ không phân chia ra hai chợ và ngõ Bắc, bởi vì trong mắt bọn họ, bất kể là hai chợ, hay là ngõ Bắc, đều là đại biểu cho Đại Đường. Nếu triều đình có thể phát ra công văn, vì để cho thương nhân Tây Vực hiểu được thị trường mới của Trường An hiện nay, mà quyết định trong đại hội giao lưu mậu dịch mà ngõ Bắc xử lý, bất kể là hai chợ, hay là ngõ Bắc, thậm chí là dân chúng bình dân, cũng có thể đem hàng hóa của mình mang đến ngõ Bắc triển lãm, trong đó đương nhiên cũng bao gồm các loại hàng hóa từ Tây Vực, Phù Tang, Thổ Phiên, mọi người cùng giao lưu lẫn nhau, tranh thủ thúc đẩy càng nhiều giao dịch hơn nữa, cứ như vậy, triều đình và hai chợ cũng sẽ không mất mặt, còn có thể biểu hiện ra sự phồn vinh hưng thịnh của Đại Đường ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận