Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 455: Cái này mới gọi là thọc gậy bánh xe

.Yên tĩnh!
.Sau khi Hàn Nghệ nói xong, không có tiếng vỗ tay, không có tiếng khen ngợi, ngược lại là một sự yên tĩnh.
.Bởi vì bọn họ đều đang vắt hết óc tính toán lợi ích trong đó, rốt cuộc nên lấy bỏ thế nào, làm sao có thời gian há miệng nói chuyện.
.Hàn Nghệ cũng không nóng nảy, chậm rãi uống trà. Sổ sách này hắn đã tính rất rõ ràng, chỉ xem bọn họ có lá gan này hay không, dùng miếng thịt mỡ hai chợ để đánh cược tương lai.
.Nhưng thương nhân không phải là thế sao. Ngày ngày đều đưa ra lựa chọn giữa lấy và bỏ, dù sao thì trên đời này không có kẻ ngốc, ngươi không bỏ thì cũng không lấy được, làm sao có thể để một mình ngươi chiếm hết tiện nghi chứ.
.Thật lâu sau, Đậu Nghĩa đột nhiên nói: - Hàn tiểu ca, ngươi có thể nói cho lão hủ biết, ngươi rốt cuộc là dùng cách gì mà trong một đêm mời được nhiều thương nhân từ hai chợ đến như vậy?
.Hàn Nghệ cười nói: - Rất đơn giản nha. Bọn họ sớm tối tảo tần ở hai chợ, quanh năm suốt tháng chỉ kiếm được chút tiền như vậy, có ý nghĩa gì chứ. Ta bảo đảm với bọn họ bọn họ một năm có thể kiếm được gấp ba ở ngõ Bắc, bọn họ có thể cự tuyệt sao? Trên đời này, thời khắc tuyệt vời nhất chính là chớp mắt bắt đầu đó, cho dù là trẻ con oa oa chui ra, hay là mầm non trong đất, bây giờ ngõ Bắc của chúng ta đang trong thời khắc tuyệt với nhất này.
.- Hàn tiểu ca quả thật là người giỏi nói lời hay.
.Đậu Nghĩa khẽ mỉm cười, nói: - Ta đồng ý với yêu cầu của ngươi, ta sẽ đóng cửa cửa tiệm ở hai chợ, sau đó đến ngõ Bắc.
.Bành Vạn Kim nghĩ bụng, Giọng hát hay Đại Đường chắc chắn sẽ thu hút được những con cháu quý tộc kia, đến lúc đó nhu cầu của các thanh lâu lớn đối với mứt hoa quả nhất định là vô cùng lớn. Bây giờ nếu mình chiếm vị trí đầu, vậy thì mình còn để ý đến buôn bán ở Chợ Tây làm gì, ngoài ra chế độ thẻ hội viên thực sự quá tốt, nói: - Ta cũng đồng ý.
.Một khi có người đi đầu, những người khác đều không cần nghĩ nhiều. Đậu Nghĩa nổi tiếng tính toán chi li, ông ta đã đồng ý, chuyện này nhất định không sai được, lần lượt đồng ý.
.Tiền Đại Phương vừa thấy tình hình này, liền biết chuyện này rất khó chu toàn hai bên tiếp được nữa, nhanh chóng ngẫm lại Ngụy Thanh đối xử với mình thế nào, càng nghĩ càng giận, trong cơn tức giận cũng đồng ý.
.Hàn Nghệ đứng dậy, nói: - Tuy câu này ta đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng ta vẫn muốn lặp lại lần nữa, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.
.- Hợp tác vui vẻ!
.Một đám thương nhân nhao nhao bật cười, trong ánh mắt cũng tràn ngập khát khao.
.Hàn Nghệ nói: - Yến tiệc đã chuẩn bị xong, nếu các vị không bận thì ở lại đây ăn mừng một bữa đi.
.Tiền Đại Phương cười nói: - Hàn tiểu ca nắm chắc chúng ta sẽ đồng ý vậy sao, thậm chí còn chuẩn bị xong cả yến tiệc nữa?
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Loại chuyện nhặt vừng mất dưa hấu này, chỉ có khách nhân mới làm, thương nhân tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này. Nếu nói có thương nhân nói với ngươi như vậy, vậy thì y nhất định là gạt ngươi.
.- Ha ha!
.Bất kể thế nào thì bọn họ vẫn là vì ngõ Bắc mà bỏ qua miếng thịt mỡ là hai chợ kia, ngẫm lại vẫn có chút đau đớn. Vì thế trong buổi tiệc, bọn họ đều ra sức ăn, giống như là muốn ăn cho Hàn Nghệ nghèo vậy.
.Hàn Nghệ hình như là nhìn ra tâm tư của bọn họ, thế là nói với bọn họ, những thứ này đều là mua từ hai chợ, vô cùng rẻ, cứ tận tình ăn đi.
.Vừa nói vậy, bọn họ lập tức không còn tâm tình gì, hóa ra là ăn đồ của mình nha!
.Yến hội trôi qua, đám người Tiền Đại Phương trở về cửa tiệm của mình, bắt đầu tiến hành sửa sang lại. Việc đã đến nước này, chỉ có thể đi đến cùng con đường này.
.Mà Hàn Nghệ do uống hơi nhiều, ngồi bên cạnh lò sưởi nhỏ nhắm mắt nghỉ ngơi.
.Một lát sau, Lưu Nga và Tang Mộc đi đến.
.Hàn Nghệ hơi hé mắt ra, nói: - Các ngươi đến rồi.
.Lưu Nga vội vàng hỏi: - Thế nào rồi?
.Hàn Nghệ nói: - Ta đã uống thành như vậy rồi, tỷ nói xem?
.Lưu Nga lập tức vui vẻ, ngoài miệng lại nói:
.- Những thương nhân bọn họ thật sự là bên nào có lợi thì nghiêng về bên đó mà, thật đủ giảo hoạt.
.Hàn Nghệ nói: - Cuối cùng tỷ đã hiểu nguyên nhân lúc trước tại sao Phượng Phi Lâu lại bên vực đóng cửa rồi, chúc mừng, chúc mừng.
.Tang Mộc nghe thấy mà suýt chút bật cười thành tiếng.
.Trên mặt Lưu Nga không nhịn được, không nói lời nào, liếc mắt trừng Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Làm ăn thì tỷ kém một chút, nhưng biết nhìn người, về mặt này, thế gian rộng lớn, không ai có thể so được.
.- Chính thế.
.Lưu Nga hừ một tiếng, lại nói: - Ngươi đang khen ta, hay là khen ngươi hả!
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên là khen tỷ, loại nhân tài như ta còn cần phải khen sao? Nói đoạn, hắn lại nói: - Được rồi, mấy câu hùa theo thì chấm dứt ở đây đi, bây giờ đối với chúng ta mà nói, phiền phức vừa mới bắt đầu.
.Tang Mộc kinh ngạc nói:
.- Ân công, sao ngươi lại nói vậy, bây giờ tình thế của chúng ta rất tốt nha.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Nhưng hai chợ lại kêu gào ô hô ai tai. Chính tay ta làm bọn họ sụp đổ, lại phải chính tay đỡ bọn họ dậy, trên đời này chuyện bi ai nhất cùng lắm chỉ vậy thôi nha.
.Về mặt này, Lưu Nga nhìn thoáng vô cùng, liên tục gật đầu nói: - Phải nha, phải nha, sĩ đồ của ngươi mới là quan trọng nhất.
.Tang Mộc nói: - Vậy ân công, bước tiếp theo chúng ta nên làm sao?
.Hàn Nghệ nói: - Cho bọn họ một kích trí mạng, bức con hổ lớn phía sau ra.
.Nói rồi hắn kiên định nhìn Lưu Nga, nói: - Lưu tỷ, cơ hội báo thù của tỷ đến rồi.
.Đối với đám người Tiền Đại Phương mà nói, nếu đã lựa chọn ngõ Bắc, vậy thì hai chợ đã trở thành đối thủ cạnh tranh, vậy thì xát muối lên vết thương của kẻ địch chính là chuyện vui sướng nhất không nghi ngờ gì.
.Cho đến ngày thứ hai, bọn họ trực tiếp đóng cửa tiệm.
.Bọn họ đều là thương nhân lâu đời ở hai chợ, bọn họ cùng lúc đóng cửa, điều này đối với hai chợ mà nói, thật sự là họa vô đơn chí mà!
.Cùng lúc đó, ba bốn mươi cửa hàng nhỏ kia cũng lần lượt đóng cửa tiệm.
.Điều này đã hù người ta sợ hãi, cửa tiệm đóng cửa quy mô lớn như vậy đã không phải là vấn đề thắng thua nữa, mà là sắp diệt vong rồi.
.Chỉ có thể nói, bọn Cố Ngôn Thương lần này thật lòng chơi lớn rồi.
.Thế nhưng, Hàn Nghệ cuối cùng đã cho bọn họ một kích chí mạng, không chơi trò giả vờ với bọn họ, trực tiếp phái người đến chợ Tây, bàn chuyện hợp tác với những thương nhân ở tầng lớp cao không cao thấp không thấp kia. Những đại phú thương chắc chắn sẽ không đi, nhưng lại đào đi những người bên dưới, thứ chờ đợi bọn họ chỉ có thể là sụp đổ. Nếu là chợ Đông, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao thì chợ Đông đều do quý tộc khống chế, làm không tốt sẽ gây ra phiền phức lớn.
.Đây mới gọi là đào người, chọn mấy người cái có cái không thì dùng cái rắm!
.Bây giờ tình hình ngõ Bắc cực tốt, ai ai cũng muốn đến ngõ Bắc, thấy bọn Tang Mộc đến thì nhiệt tình vô cùng nha!
.Trong một ngày, ngõ Bắc lại đào thêm năm mươi thương nhân từ chợ Tây, trước mắt cộng lại, suýt soát đã đào một trăm người đi rồi.
.Nếu phải tiếp tục thế này nữa, vậy thì hậu quả thật sự là không tưởng tượng nổi.
.Đại thế đã mất!
.Cố Ngôn Thương triệt để không còn cách nào, bây giờ người duy nhất có thể cứu được bọn họ chính là triều đình.
.Hộ Bộ!
.- Đới Thị Lang, ngài nhất định phải giúp chúng tan ha. Nếu còn bỏ mặc Hàn Nghệ làm thế nữa, chợ Tây thể nào cũng phải đóng cửa.
.Cố Ngôn Thương mặt đầy nước mắt, nước mũi lòng thong cầu cứu Đới Kế.
.Đới Kế nghe thấy mà nổi trận lôi đình: - Lúc trước ngươi cam đoan với ta, nhất định làm cho ngõ Bắc phải đóng cửa, còn bảo ta phái người đi tra bọn họ. Mới mấy ngày thôi, ngươi đã không được rồi, chuyện này không phải làm vậy nha.
.Cố Ngôn Thương lau nước mắt nói: - Đều trách thằng nhãi Hàn Nghệ kia quá giảo hoạt, hơn nữa chúng ta làm sao ngờ được ngay cả triều đình hắn cũng không đặt vào mắt, xây dựng cửa hàng khắp nơi. À, còn lợi dụng chức quyền, nữa đêm chạy tới đàm phán với những thương nhân kia. Chúng ta đều là thương nhân thành thật.phòng được ban ngày, không phòng được ban đêm nha.
.- Ngươi nói cái gì?
.Đới Kế trừng hai mắt.
.Cố Ngôn Thương bị hù run rẩy, không dám lên tiếng.
.- Cái đồ vô dụng ngươi.
.Đới Kế tức giận quát một tiếng, giận đến đi tới đi lui trong phòng, nghĩ bụng, Hàn Nghệ này không khỏi cũng bức người quá đáng rồi, lại muốn làm sụp chợ Tây, hắn còn đặt Hộ Bộ ta vào trong mắt không, hét lên: - Người đâu! Bảo Tào Tuân lập tức đi ngõ Bắc gọi Hàn Nghệ đến cho ta.
.- Dạ.
.Ngõ Bắc.
.- Ai ôi! Là Tào Tuần Quan đến à, thật xin lỗi không đón từ xa nha!
.Lưu Nga nói rất nhiệt tình, nhưng tư thế bên ngoài cũng từ ngồi chuyển sang đứng, nàng thậm chí còn không mời Tào Tuân ngồi xuống, việc này thật sự không phải tính cách của nàng, có điều, Hàn Nghệ thật sự quá đáng, làm nàng không thể không lấy hết dũng cảm biến bản thân mình trở nên kiêu ngạo hơn một chút.
.Tào Tuân nhìn thấy trong mắt, trong lòng rất giận, một lão bảo cũng dám khinh thường gã, nhưng nhiệm vụ quan trọng hơn, thế là nói: - Không biết Đặc Phái Sứ có ở đây không.
.- Hắn xuất môn rồi.
.- Đi đâu?
.Lưu Nga hơi nhíu mày nói: - Hình như là thắp hương bái Phật. Hắn nói cái gì mà gần đây cảm thấy ác khí trong lòng quá vượng, cả ngày nghĩ chuyện khiến người ta táng gia bại sản, muốn đi thỉnh cầu Phật Tổ giải trừ ác khí trong lòng.
.Tào Tuân nghe bà nói hươu nói vượn, hơi không vui, nhưng cũng không nói gì, nói: - Đặc Phái Sứ khi nào quay về?
.Lưu Nga lắc đầu nói: - Không rõ lắm, có thể phải đợi ác khí trong lòng hóa giải xong rồi mới trở về đi.
.Tào Tuân nói: - Vậy không biết Đặc Phái Sứ đi chùa miếu nào?
.Lưu Nga lắc đầu nói: - Không rõ ràng lắm, hắn nói loại chuyện bái Phật này phải có cơ duyên, cho nên hắn định tùy duyên mà vào.
.Tào Tuân tức giận nhìn Lưu Nga thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn nén giận được, nói: - Nếu đã là vậy, ta liền cáo từ trước.
.- Tào Tuần Quan đi thong thả.
.Lưu Nga khẽ mỉm cười, chỉ vào một hạ nhân ngoài cửa nói: - Ai đó ai đó, tiễn Tào Tuần Quan đi.
.Ai đó?
.Tào Tuân phất tay áo, nói: - Không cần.
.Dứt lời, liền giận đùng đùng bỏ đi.
.Hộ Bộ.
.- Ngươi nói cái gì? Thắp hương bái Phật?
.Đới Kế nghe được bốn chữ này thì suýt chút giận đến bất tỉnh, nói: - Buồn cười, buồn cười, cái tên nông dân đó rõ ràng là cố ý tránh mặt không gặp. Nếu đã là vậy, vậy ta cũng không nói nhiều với hắn. Người đâu, sai người đến ngõ Bắc phong lại cho ta.
.Tào Tuân lập tức nói: - Thị Lang, việc này tuyệt đối không được. Bây giờ Hàn Nghệ là Đặc Phái Sứ Hoàng gia, xưa không bằng nay, chúng ta muốn phong ngõ Bắc, vô cớ xuất binh, đến lúc đó nói không chừng hắn còn có thể trả đũa lại, bẩm báo cho bệ hạ biết.
.Đới Kế nói: - Hắn làm cho hai chợ chướng khí mù mịt, lẽ nào còn chưa đủ sao?
.Tào Tuân nói: - Lẽ nào Thị Lang đã quên, lúc trước khi Lưu giả mẫu đến chỗ chúng ta cáo trạng, đã nói ra toàn bộ những câu mà Thị Lang ngài muốn cáo trạng Hàn Nghệ, đơn kiện vẫn còn ở chỗ chúng ta đây.
.Đới Kế chớp mắt, trên mặt đột nhiên nghẹn thành màu gan lợn. Tình hình khi đó, chính là hai chợ giảm giá, đào người từ ngõ Bắc. Bây giờ Hàn Nghệ chẳng qua là gậy ông đập lưng ông. Sự việc tính chất tương đồng, ngươi không thể đưa ra hai bộ mặt nha, vậy thì cũng quá không công bằng rồi, nhưng chữ quan hai chữ khẩu, nói: - Ngõ Bắc của hắn là cái gì chứ, sao có thể so với hai chợ, hai chợ là triều đình ủng hộ.
.- Ngươi làm việc như vậy sao?
.Chợt nghe thấy một thanh âm uy nghiêm, chỉ thấy Cao Lý Hành từ bên ngoài đi vào.
.Đới Kế, Tào Tuân vội vàng tiến lên thi lễ.
.- Hừ!
.Cao Lý Hành dùng mũi đáp lại cái hành lễ của bọn họ, ngồi xuống vị trí vốn thuộc về Đới Kế, nói: - Đới Kế, ta thấy ngươi không muốn tiếp tục ngồi ở đây nữa rồi đi, hở một chút là phong phố xét nhà, rốt cuộc là ai cho ngươi quyền lực này hả.
.Đới Kế vội nói: - Thượng Thư minh giám, hạ quan cũng là nóng vội thôi, vốn dĩ thắng thua đã định, Hàn Nghệ lại không chịu dừng tay, còn để hắn làm như vậy nữa, chợ Tây phỏng chừng phải đóng cửa.
.Cao Lý Hành liếc mắt nhìn ông ta, nói: - Hình như ta nghe nói, lúc trước khi ngõ Bắc sắp đóng cửa, ngươi còn thừa cơ ném đá xuống giếng, phái người đi điều tra ngõ Bắc.
.Đới Kế im lặng không nói.
.Cao Lý Hành nói: - Ngươi nha ngươi, ta đã mấy lần khuyên ngươi, đừng có tham gia vào đó, ngươi lại khăng khăng không nghe. Bây giờ cục thế mất khống chế, ngươi lại muốn cậy mạnh giải quyết. Ta nói cho ngươi biết nếu vừa nãy ngươi thật sự làm thế, sĩ đồ của ngươi cũng chấm dứt tại đây.
.Đới Kế lần này thật sự bị hù rồi, vội nói: - Hạ quan biết tội, hạ quan biết tội.
.Cao Lý Hành lắc đầu, thở dài nói: - Ngươi lập tức viết một tấu chương nhận tội đưa cho bệ hạ,.
.- Hả?
.Đới Kế kinh ngạc nhìn Cao Lý Hành.
.Cao Lý Hành nói:
.- Ngươi sẽ không cho rằng bản thân mình còn vô tội tội chứ. Hai chợ thành ra như vậy, Hộ Bộ chúng ta không ai có thể thoát sạch quan hệ, ngay cả lão phu đều phải viết, ngươi còn ở đây uất ức.
.- Hạ quan viết, hạ quan lập tức viết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận