Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 814: Bộc lộ tài năng

.Cho tới nay, trung lập chính là lựa chọn của Lý Tích, tranh đấu diễn ra trong triều, Lý Tích chưa bao giờ đứng về phía nào, điều này ở trong các đại thần Trinh Quán, có thể thấy cả đống.
.Câu nói này của Hàn Nghệ chẳng khác nào lột bỏ cái áo khoác trung lập của Lý Tích.
.Lý Tích nói: - Không lẽ lão phu tiếp tục trốn không được sao?
.- Được! nhưng Đại Tư Không ngài sẽ không làm như vậy.
.- Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy? Lý Tích hơi hơi nhíu mắt nói.
.Hàn Nghệ nói: - Có lẽ ở bên trong quá trình này, sự trung lập của Đại Tư Không, là hai phía đều có thể chấp nhận được, hơn nữa cũng chẳng có ai dám bực Đại Tư Không, bởi vì hai bên đều sợ Đại Tư Không sẽ đứng về phía bên kia. Nhưng Đại Tư Không mang binh đánh giặc nhiều năm như vậy, ánh mắt không có khả năng nhìn ngắn như vậy, hơn nữa Đại Tư Không trời sinh tính cẩn thận, nhất định sẽ còn cẩn thận suy nghĩ kết quả sau khi trận tranh đấu này kết thúc, Đại Tư không sẽ đối mặt với hoàn cảnh như thế nao?
.Nói tới đây, hắn dừng một chút, nói: - Kết quả không ngoài hai loại, loại tình huống thứ nhất, bệ hạ thắng! Như vậy bệ hạ không khỏi sẽ nghĩ, thời điểm ta cần sự giúp đỡ của Đại Tư Không nhất, Đại Tư Không ngươi không ngờ thấy chết mà không cứu, có thể thấy được Đại Tư Không là không một lòng với bệ hạ, như vậy làm một quân chủ, sự nghi nghờ là vô cùng nặng, bởi vậy bệ hạ nhất định sẽ một lần nữa suy tính xem Đại Tự không có đáng được tín nhiệm hay không, nếu kết quả là không đáng, thì tình hình đối với Đại Tư Không là cực kỳ không ổn.
.Loại tình huống thứ hai, Thái úy thắng. Có lẽ Thái úy trong một lúc nào đó sẽ cảm kích sự trung lập của Đại Tư Không, hơn nữa Thái úy đối với sự hỗ trợ của Đại Tư Không, cũng không có quá khát vọng. Nhưng Thái úy thắng, bệ hạ vẫn là bệ hạ, điểm này là sẽ không cải biến được. Từ phương diện nhân tính mà nói, Thái úy sau khi ổn định lại bệ hạ, khó tránh khỏi sẽ không tự hỏi, nếu lúc ấy Lý Tư Không đứng về phía bệ hạ, tình huống đó đối với ông ta mà nói, có thể sẽ biến thành vô cùng nguy hiểm. Mà hiện tại trong triều chỉ có duy nhất Đại Tư Không có vốn để đấu với Thái Úy một trận, như vậy từ tác phong làm việc của Thái Úy mà nói, phỏng chừng cũng rất khó buông tha Đại Tư Không
.Bởi vậy có thể thấy được, trung lập chỉ là hạ sách.
.Lý Tích trong mắt hiện lên một chút tán thưởng, ngoài miệng lại nói:
.- Ngươi nói đấy tuy rằng không phải không có lý, nhưng dù sao ngươi vẫn còn quá trẻ, không hiểu được sự hiểm ác trong triều, nếu lão phu không lựa chọn sự trung lập, thì đã đứng ra từ sớm rồi, việc gì phải cho đến tận lúc nãy vẫn nằm trên giường.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, cười nói: - Đại Tư Không nói không sai, không lâu trước đó, ta cũng một hồi vì thế mà cảm thấy buồn bực, nhưng gần đây ta nghĩ thông suốt rồi.
.Lý Tích mày thoáng nhíu xuống, nhưng vẫn chưa lên tiếng.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói:
.- Đại Tư Không sở dĩ ngay từ đầu lựa chọn sự trung lập, chỉ vì một điểm, chính là tính cách Đại Tư Không vô cùng cẩn thận. Nói một ngàn, nói một vạn, bệ hạ và Thái úy từ đầu đến cuối vẫn là quan hệ cậu cháu, đây là điều không thể thay đổi, so sánh ra, Đại Tư Không ngươi chẳng qua là người ngoài, thanh quan khó đoạn việc nhà nha, chẳng may nhất thời kích động nhảy vào, kết quả là sau một hồi, người ta gia hòa vạn sự hưng, hoàn cảnh của Đại Tư Không chẳng phải là lúng túng sao.
.Cho nên ta đoán rắng, sở dĩ Đại Tư Không án binh bất động, chủ yếu là đang thăm dò bệ hạ rút cuộc là vì vấn đề phế lập hoàng hậu, hay là còn có tính toán khác. Nếu như là vì việc trước, thì chẳng việc gì phải tham gia vào việc nhà của Hoàng thất, cái này cũng chẳng phải việc đại sự gì, cũng chẳng phải là hành động anh minh sáng suốt, nhưng nếu như là việc việc sau mà nói, thì quan hệ trọng đại, thậm chí còn ảnh hưởng tới vận mệnh của Đại Đường ta, Đại Tư Không nhất định phải đứng ra.
.Lý Tích không lộ thanh sắc, hỏi: - Cho dù lão phu đứng ra, ngươi như thế nào mà đoán được lão phu sẽ đứng về phía nào.
.Hàn Nghệ nói: - Ta nghe nói qua một vài chuyện của Đại Tư Không, Đại Tư Không trung nghĩa song toàn, lúc trước Thái Tông Thánh Thượng đối với Đại Tư Không có ân tình, đem bệ hạ gửi gắm cho ngươi, đại Tư Không không có khả năng ngồi yên không quan tâm đến, hơn nữa tất nhiên sẽ bảo vệ bệ hạ. Đương nhiên, cho dù không nói đến lòng trung thành, ta cho rằng Đại Tư Không cũng sẽ chọn bệ hạ, nếu Đại Tư Không lựa chọn đứng về phía Thái úy, thì đến tột cùng ai làm lão đại, ai làm lão nhị, có lẽ Đại Tư Không ngươi sẽ không so đo mấy việc này, nhưng nếu Đại Tư Không liên thủ với Thái úy, thực lực này thực sự quá dọa người rồi, cho dù thay trời đổi đất, cũng chưa biết chừng a, hơn nữa thực lực quá lớn, cũng không dễ khống chế, một bước này không muốn nghĩ cũng phải nghĩ.
.Ánh mắt tản mạn của Lý Tích bất ngờ tụ lại một chỗ, lóe sáng, nhìn Hàn Nghệ, trầm mặc một lát, thản nhiên nói:
.- Tiểu tử, có những lúc bộc lộ tài năng, chưa chắc đã là chuyện tốt.
.Không ai thích lõa lồ ở trước mặt người khác, càng không nói tới loại đại thần lớn như Lý Tích.
.- Cái này vãn bối đương nhiên hiểu.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Nhưng Đại Tư Không cũng đừng quên mục đích lần này vãn bối tới đây, vãn bối chính là đến thuyết phục Đại Tư Không đấy, đương nhiên phải tận hết sức lực, trên đời này chỉ có thuyết khách là không giấu giấu diếm diếm, nhất định phải đem hết toàn lực đi thuyết phục đối phương, vãn bối còn chưa thấy tên thuyết khách nào giả vờ ngây ngốc mà có thể thành công. Vãn bối cũng không phải đến để thể hiện sự thông minh của mình, mà là đến du thuyết Đại Tư Không ủng hộ bệ hạ đấy.
.- Nói có lý a! Lý Tích cười gật gật đầu, lại hỏi: - Ngươi là tâm phúc của bệ hạ, vậy ngươi cho rằng rút cuộc bệ hạ có ý tứ gì?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ là lớn lên dưới ánh mắt của Đại Tư Không, lại nói chỉ vì một nữ nhân đã thuộc về mình, đi đối đầu với người đứng đầu trong triều, cái này tính thế nào cũng thiệt nha.
.Lý Tích thở dài, đột nhiên nói: - Ngươi cho rằng việc này là đúng, hay sai?
.Hàn Nghệ sửng sốt, tránh nặng tìm nhẹ nói: - Nếu như có thể mà nói, ta nghĩ bệ hạ cũng sẽ không lựa chọn dùng việc này để đột phá, việc này vừa vặn thể hiện ra hiện giờ bệ hạ bất đắc dĩ như thế nào.
.Lý Tích trầm mặc lại.
.Hàn Nghệ ánh mắt thoáng nhìn, chẳng lẽ trong lòng của ông ta còn có băn khoăn? Suy nghĩ một lát, hắn đột nhiên hiểu được, bởi vì Lý Tích không phải con cháu quan lại, mà là xuất thân từ phú gia (con nhà giàu), lại vào trong Ngõa Cương trại, toàn thân đều là tập tính giang hồ, là một người rất trọng tình trọng nghĩa, Lý Thế Dân lúc trước quả thật có ân đối với ông ta, mà Võ Mị Nương lại là người của Lý Thế Dân, trợ giúp Lý Trị đi lập Võ Mị Nương làm hậu, ông ta khó tránh khỏi sẽ cảm thấy thẹn với Lý Thế Dân.
.Nhưng vấn đề này, bất kể như thế nào, đều giải thích không thông, Hàn Nghệ cũng không có cách nào đem đen biến thành trắng, cho nên hắn lựa chọn trầm mặc.
.Lý Tích thấy Hàn Nghệ trầm mặc không nói, gật đầu nói: - Lão phu biết rồi. Nói xong, ông ta đột nhiên hỏi: - Nếu lão phu mới vừa rồi không kêu người gọi ngươi quay lại, ngươi sẽ làm như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Vậy vãn bối sẽ nói với bệ hạ, hãy từ bỏ cái ý định này đi.
.Lý Tích lắc lắc đầu nói: - Ta nói đến không phải là việc này, mà là ba ngày sau ngươi sẽ làm thế nào.
.Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức nói: - Vãn bối nói rồi, đây chỉ là một vị thuốc mà thôi, cũng không thể coi là thật, tính mạng vãn bối ở trong mắt người khác có lẽ không đáng một xu, nhưng vãn bối vẫn rất quý sinh mạng mình, tuyệt đối sẽ làm việc không nắm chắc.
.Lý Tích cười cười, - Tên tiểu tử nhà ngươi.
.Hàn Nghệ đôi mắt vừa đảo, đột nhiên hỏi: - Vậy không biết Đại Tư Không đối với việc hợp tác làm ăn của chúng ta thấy như thế nào?
.Lúc này đến lượt Lý Tích sửng sốt, nói: - Ngươi là nói thật?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên a! Ta nào dám nói đùa với Đại Tư Không!
.Lý Tích nhíu lông mày nhìn hắn, trong lòng rất là không rõ ràng, Lý Tích ta tuy rằng đơn giản, nhưng cũng không thấp hèn đến mức cùng với ngươi buôn bán.
.Hàn Nghệ vội nói: - Đại Tư Không cũng chớ xem thường khu vui chơi này, lợi ích trong đó, không phải tiền vàng có thể tính toán. Khu vui chơi này là dành cho người già và trẻ nhỏ, người già thì biểu thị cho quyền phái hiện tai, mà trẻ nhỏ thì biểu thị hy vọng tương lai, nếu bọn họ thường xuyên đến khu vui chơi, đây chính là nhân mạch nha. Có lẽ Đại Tư Không ngươi không cần, nhưng con cháu ngươi cần. Hơn nữa nếu con cháu của Đại Tư Không đối với việc làm quan không có hứng thú, hoặc là Đại Tư Không ngươi nhận thấy người con nào hoặc đứa cháu nào không thích hợp với việc làm quan, có thể để họ đến quản lý khu vui chơi, Đại Tư Không vốn dĩ xuất thân con nhà giàu, chắc là không giống đám quý tộc kia, vô cùng bài xích việc buôn bán đi.
.Lý Tích nghe được nhíu nhíu mày, suy nghĩ nửa ngày, nói:
.- Cái này một mình ngươi cũng có thể làm, lão phu cũng có thể đem đất đai bán cho ngươi, ngươi cũng không nhất thiết phải hợp tác với ta.
.Hàn Nghệ nói: - Nói là như vậy, nhưng vãn bối cũng hy vọng được mượn chút bóng mát của cây đại thụ Đại Tư Không.
.Lý Tích ngẩn người, thật tâm bị sự thành thật của Hàn Nghệ làm cho vui vẻ, cười ha hả, mang theo một tia không thể tin nói: - Tiểu tử ngươi thật đúng là thành thật a!
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta không cho rằng ta có thể giấu diếm được Đại Tư Không, vậy thì không bằng thẳng thắn thành khẩn một chút, như vậy ngược lại hy vọng càng lớn hơn một chút.
.Lý Tích cười gật gật đầu, nói: - Cái này lão phu còn phải suy nghĩ một chút. Nói xong, ông ta đột nhiên sửng sốt, nói: - Nói vậy đây cũng là nguyên nhân mà lúc này ngươi nói rõ ràng như vậy với lão phu đi, ngươi hy vọng lão phu thấy được năng lực của ngươi.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Vãn bối đã nói không thể gạt được Đại Tư Không ngươi.
.- Nịnh hót thì thôi đi.
.Lý Tích mỉm cười một tiếng, nói: - Tiểu tử ngươi khôn khéo như khỉ ý, nếu thật muốn giấu diếm ta, thì thật sự không hẳn là không giấu được.
.Hàn Nghệ thật thà chất phác cười nói: - Đại Tư Không đề cao vãn bối rồi.
.- Lão phu dám xem thường ngươi sao, tại thời điểm quan trọng như thế này, ngươi lại vẫn có tâm tư cùng lão phu bàn việc làm ăn. Lý Tích như cười như không nói.
.Hàn Nghệ kìm được mặt già đỏ lên.
.Lý Tích hai tay chống đùi đứng lên, nói: - Được rồi, ngươi đi về trước phục mệnh đi, chớ để khiến bệ hạ đợi lâu.
.Trong lòng Hàn Nghệ vui vẻ, nói: - Vãn bối cáo từ!
.Hàn Nghệ đi không được bao lâu, Lý Bật liền vội vã đi đến, nói: - Đại ca, huynh không phải là dự định đứng về phía bệ hạ đấy chứ?
.Lý Tích liếc mắt Lý Bật, thở dài: - Đệ nói xem tất cả những gì của đại ca là ai ban cho.
.Lý Bật sửng sốt, nói: - Đương nhiên là tiên đế ban cho.
.Lý Tích gật gật đầu, nhắm mắt thở dài: - Có chuyện đệ khả năng còn không biết, tiên đế trong một lần nói chuyện phiếm đã phó thác bệ hạ cho ta.
.Lý Bật kinh ngạc nói: - Trong một lần nói chuyện phiếm?
.- Đây là ủy thác sao?
.Lý Tích ừ một tiếng, nói: - Tiên đế là thiên cổ minh quân, hơn nữa từng phát động qua chính biến Huyền Vũ Môn, đối với sự hấp dẫn của quyền lực, chỉ sợ không ai biết rõ hơn so với tiên đế, cho dù tiên đế tín nhiệm Thái úy như thế nào, cũng làm sao có thể để cho Thái úy độc chiếm đại quyền. Đệ có còn nhớ, lúc trước ta bị tiên đế giáng chức đi ra bên ngoài làm quan không?
.Lý Bật gật đầu nói: - Ta đương nhiên nhớ rõ.
.Lý Tích nói: - Hành động này của tiên đế có ý tứ, thứ nhất, thử ta. Nếu ta lúc ấy do dự, chỉ sợ tiên đế sẽ không dung ta, vì vậy lúc ấy ta đến nhà cũng không dám về, liền trực tiếp ra khỏi kinh thành. Thứ hai, bảo hộ ta. Nếu ta không đi, vậy địa vị của ta chắc chắn sẽ nguy hiểm cho Thái úy, mà ta cũng không cùng phe với bọn họ, đương nhiên, tiên đế cũng không hy vọng ta cùng phe với bọn họ. Thứ ba, vì để cho đương kim bệ hạ thi ân cho ta, mà mục đích làm như vậy, chính là vì hôm nay.
.Lý Bật quá sợ hãi nói: - Chẳng lẽ tiên đế để bệ hạ trọng dụng đại ca, chính là vì đối phó với Thái úy?
.Lý Tích gật gật đầu, nói: - Nếu Thái úy tại thời điểm thích hợp bàn giao quyền lực cho bệ hạ, như vậy bệ hạ cũng không cần dựa vào ta, dù sao ai cũng không thể thân bằng cậu của mình, nhưng nếu Thái úy không có làm như vậy, vậy thì bệ hạ nhất định phải phải dựa vào ta.
.Lý Bật lại buồn bực nói: - Một khi đã như vậy, vậy đại ca tại sao vẫn nhất mực cự tuyệt ân điển của bệ hạ?
.Lý Tích thở dài: - Bởi vì ta cũng sợ hãi! Đệ xem xem đám người Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, khi còn tại thế uy phong còn lớn hơn nhiều đại ca của đệ, nhưng con cháu bọn họ không một ai sống được tới già.
Bạn cần đăng nhập để bình luận