Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 937: Nhiệm vụ đến đột ngột

.Hiện giờ Lý Trị đang thuận lợi, vận thế đi lên, làm gì mọi việc đều thuận lợi, về phương diện đối nội, y vừa mới đoạt lại quyền lực từ trong tay của Trưởng Tôn Vô Kỵ, hoàn toàn thâu tóm quyền lực, lập tức tin chiến thắng từ phương bắc đã truyền tới rồi, có thể thấy y làm hoàng đế khá tốt.
.Dân chúng thời cổ đại vô cùng mê tín, từ khi Lý Trị làm hoàng đế tới nay, trong nước tứ hải thái bình, đối ngoại thì liên tiếp chiến thắng, y cũng từ trong bóng ma chư vương năm đó tranh giành vị trí người kế vị đi ra, bởi vì lúc trước rất nhiều người cho rằng Lý Thái, Lý Khác so với Lý Trị thì thích hợp hơn, nhưng Lý Trị đã dùng thực lực để chứng minh bản thân mình, ở trong lòng dân chúng, uy danh của Lý Trị tự nhiên là đi lên hừng hực.
.Hậu cung!
.- Thần thiếp tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ! Miễn lễ!
.Lý Trị cười ha hả, nâng Võ Mị Nương đứng dậy.
.Võ Mị Nương gặp Lý Trị vui vẻ như vậy, cười nói:
.- Xem ra Tư Không đối với tình hình chiến sự cũng vô cùng lạc quan.
.- Ừ! Tư Không nói binh mã trong tay A Sử Na Hạ Lỗ nhiều nhất không quá mười vạn, vài trận chiến đã hao binh tổn tướng, cứ điểm quan trọng đã hết sức, sĩ khí tổn hao nhiều, khó mà làm nên trò trống gì nữa, chỉ có điều phải dặn dò Lư Quốc Công coi chừng kẻ địch liều mạng tấn công, bảo vệ cho quân ta toàn thắng trở về là được. Lý Trị không am hiểu đánh giặc, nhưng lời lẽ của y vô cùng khiêm tốn, giỏi về dùng người, nhưng phàm là chiến sự, không cần biết là lớn hay nhỏ, thì y đều thỉnh giáo Lý Tích.
.- Ơn của bệ hạ mênh mông cuồn cuộn, A Sử Na Hạ Lỗ kia làm trái ý trời, sẽ tự chịu diệt vong.
.Võ Mị Nương nét mặt hài lòng nói, nhìn qua so với Lý Trị còn muốn vui hơn một ít, nàng là một nữ nhân thông minh, nàng cũng vô cùng biết rõ tư bản của mình là ở nơi nào, Lý Trị rất hài lòng, không cần quan tâm trong nội tâm của Võ Mị Nương đang nghĩ gì, nhưng nàng nhất định sẽ vui vẻ cùng với Lý Trị. Đây chính là sự chênh lệch giữa nàng và Vương hoàng hậu.
.Lý Trị nghe được hết sức vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại nói: - Hiện giờ chiến sự còn chưa kết thúc, nói những lời này còn hơi sớm. Vừa ngồi xuống, cầm một trái hoa quả bắt đầu ăn, trong lòng đang vui, khẩu vị tự nhiên cũng tốt.
.Võ Mị Nương đôi mắt nhoáng một cái, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, liền ngồi xuống, nói: - Bệ hạ, thần thiếp đột nhiên nghĩ ra một chuyện không biết có nên nói hay không.
.Lý Trị đang vui vẻ, nói: - Nói đi!
.Võ Mị Nương nói: - Hiện giờ tình hình của phương Bắc rất tốt, sao bệ hạ không để cho Hàn Nghệ qua bên kia lĩnh chút công lao rồi trở về.
.- Hàn Nghệ?
.Lý Trị hơi sững sờ.
.Võ Mị Nương lập tức nói: - Hàn Nghệ từng vì bệ hạ mà lập nhiều công lao hiển hách, hơn nữa là kỳ tài, cũng đã rõ như ban ngày, hiện nay lại được con cháu hàn môn ủng hộ, chỉ có điều tuổi tác quá nhỏ, chưa vì quốc gia lập được công lao gì, bởi vậy chỉ có thể quanh quẩn ở ngoài triều đường, tài năng của hắn cũng bởi vậy mà lãng phí vô ích, bệ hạ chẳng phải là muốn trọng dụng Hàn Nghệ sao. Thần thiếp cũng không đề nghị bệ hạ cất nhắc Hàn Nghệ luôn, chỉ có điều là làm cho hắn tích lũy một chút công lao, lúc đó bệ hạ muốn đề bạt hắn cũng có lý do mà làm.
.Lý Trị nghe qua gật đầu, cất nhắc Hàn Nghệ đối với y mà nói, cũng là chỉ có lợi mà không có hại, nói trước một chút, sau lưng Hàn Nghệ cũng không có thế lực gia tộc là tâm phúc của y, không có gì e dè, hơn nữa lại có tài cán, gần đây vừa xảy ra chuyện tranh giành của sĩ thứ, Lý Trị muốn cân bằng thế lực của sĩ tộc, cất nhắc Hàn Nghệ đang rất được hàn môn ủng hộ, cũng phù hợp với lợi ích chính trị của y. Vì vậy y cũng không suy xét bao lâu, liền nói: - Nàng nói không sai, đúng lúc đang thiếu một Lương thảo Đốc vận sử, để cho Hàn Nghệ đi phương Bắc một chuyến đi, dù sao tiểu tử này gần đây cũng rảnh rỗi quá, gây thị phi khắp nơi, người tố cáo lên chỗ trẫm cũng không ít đây.
.Võ Mị Nương cười cười, nàng cũng nghe nói, cũng không phải là đại sự gì, nếu không thì, sớm đã gọi Hàn Nghệ tới rồi, chính là Huyền Minh đại sư của Từ Ân Tự đối với Kim Hành của Hàn Nghệ có chút ý kiến, mặt khác lần trước Công Bộ tổ chức thành đoàn thể đi Phượng Phi Lâu, Hàn Nghệ cũng không ra nghênh tiếp, cũng có người nói luyên thuyên.
.Hôm sau!
.- Vi thần tham kiến Hoàng hậu.
.- Miễn lễ!
.Võ Mị Nương cười, nói: - Hàn Nghệ, hôm nay ta gọi ngươi đến, là có chuyện muốn nói cho ngươi biết. Bệ hạ muốn phái ngươi làm Lương thảo Đốc vận sử, đưa lương thảo từ Thái Nguyên đến tiền tuyến phía Bắc, tuy nhiên lương thảo đang trên đường đi, ngươi chỉ cần đi Đình Châu có thể hội hợp với đoàn lương thảo.
.Hàn Nghệ nghe được đờ người ra như tượng, chuyện này thực sự là không hề có chút điềm báo, tới quá đột nhiên, hơn nữa thật là quỷ dị, trừng mắt nhìn, nói: - Hoàng hậu, thần chưa từng đưa lương thảo bao giờ!
.Võ Mị Nương lườm hắn một cái, nghĩ thầm, may mà gọi hắn đến đả thông tư tưởng trước, nếu không, hắn đúng thật là không hiểu nỗi khổ tâm của ta. Nói: - Ta nói ngươi thật đúng là cả đời thông minh, mà một phút hồ đồ, ngươi mới vào làm quan được vài năm, có những việc ngươi đã làm đấy, làm việc gì cũng có lần đầu tiên, hơn nữa chỉ là cho ngươi đưa lương thảo đi, ngay cả việc áp tải lương thảo cũng không cần ngươi quan tâm.
.Lời nói này nói sao mà rõ như vậy, Hàn Nghệ không hiểu vậy thì là heo rồi, trong lòng chợt nghĩ đến một người, người này chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ, nghĩ thầm, không hổ danh lão hồ ba mươi năm làm ly Tể tướng, chuyện này thật khiến người ta không còn gì để nói rồi! Nhưng trước mắt hắn lại không muốn đi, mấu chốt là trên đầu hiện tại có quá nhiều chuyện, nhất là kế hoạch nam tiến, nhất định hắn phải khởi động, chuyến đi này đã làm tính toán của hắn bị đảo tung.
.Võ Mị Nương thấy hắn còn chưa trả lời, thản nhiên nói: - Nếu như ngươi không muốn đi, thì cũng không sao, coi như ta chưa nói gì nhé.
.Hàn Nghệ vội nói: - Vi thần bằng lòng, vi thần bằng lòng, vừa rồi vi thần chỉ là cảm động quá, ân đức của bệ hạ và hoàng hậu đối với vi thần, vi thần nhất định khắc trong tâm khảm.
.Nói đến nước này ròi, không đi không được a!
.Lý Trị và Võ Mị Nương người ta vì hắn, đã lao tâm nhọc lòng như thế, ngươi còn vẫn ngại tam ngại tứ, người ta có coi trọng ngươi, cũng sẽ không lấy mặt nóng đi dán cái mông lạnh của ngươi đâu.
.- Ngươi đừng miễn cưỡng.
.Võ Mị Nương dù sao cũng là nữ nhân, vẫn còn có chút khó chịu với sự do dự của Hàn Nghệ lúc nãy.
.- Không miễn cưỡng, tuyệt đối không miễn cưỡng!
.Hàn Nghệ lắc đầu, trong lòng chỉ có than thở, nữ nhân mạnh mẽ thế nào vẫn chỉ là một nữ nhân!
.Võ Mị Nương khẽ hừ một tiếng, lập tức nghiêm mặt nói: - Ngươi đi lần này nhiệm vụ mặc dù không nặng, nhưng chính bởi vì như thế, ngươi phải nhớ không được lơ là mất cảnh giác, mọi chuyện phải cẩn thận, không thể xảy ra bất cứ sai sót nào, đem lương thảo tới nơi thì về luôn, tốt nhất đừng ở lại quân doanh.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Vì sao?
.Võ Mị Nương nghiêng mắt thoáng qua nhìn hắn, dường như có bất mãn với phản ứng của hắn, nhưng nàng lại không thể nói rõ được, nói: - Quan hệ giữa Lư Quốc Công và Thái Úy không nhỏ, đại tướng dưới trướng của ông ấy cũng là như thế, ngươi vẫn là cẩn thận một chút cho thỏa đáng.
.Dặn dò lần này là vô cùng cần thiết, chuyện đơn giản như vậy cho ngươi đi làm ngươi còn làm không xong, vậy thì thật là mất nhiều hơn được a!
.Hàn Nghệ ngay lập tức thấy áp lực vô cùng lớn, hắn làm lão thiên, trên cơ bản cái gì cũng biết một chút, nhưng mà đánh trận, chuyện về lương thảo, thì hắn thật đúng là một chút kinh nghiệm cũng không có, hơn nữa có tầng quan hệ giữa Trình Giảo Kim và Trưởng Tôn Vô Kỵ, đang thật sự rất là nhức đầu, thế nhưng hắn nghĩ nếu như Võ Mỵ Nương Và Lý Trị để cho hắn đi, đó là đương nhiên vấn đề sẽ không quá lớn, gật đầu nói: - Vâng! Vi thần sẽ chú ý ạ!
.- Chàng phải đi tiền tuyến, chẳng lẽ bệ hạ bảo chàng dẫn binh đi đánh giặc?
.Tiêu Vô Y nghe thấy tin tức này cũng không đợi Hàn Nghệ nói xong, liền kinh ngạc nói.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Ta nói tiên nữ này, đánh trận rất nguy hiếm đấy, ta đi tiền tuyến, nàng cao hứng như vậy, đến cuối cùng trong tim nàng đang nghĩ gì vậy.
.- Điều này cũng đúng ah.
.Tiêu Vô Y trừng mắt nhìn, lại hiếu kỳ nói: - Bệ hạ vì sao đột nhiên lại cho chàng đi tiền tuyến?
.Hàn Nghệ nói: - Nàng thông minh như vậy, chẳng nhẽ cũng nghĩ không thông.
.Tiêu Vô Y đôi mắt vừa chuyển, cười hì hì nói: - Chúc mừng! Chúc mừng! Nàng xuất thân gia đình quý tộc, đạo lý trong đó như thế nào nàng đương nhiên biết rõ, đột nhiên nàng nhớ tới cái gì đó, liền nói: - Sẽ không để cho chàng đi áp tải lương thảo chứ.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Nàng làm sao biết được?
.- Quả thực là như thế.
.Tiêu Vô Y thở dài, nói: - Lúc trước ngoại công đánh Cao Ly, cũng là để cho cha ta áp tải lương thảo.
.Chuyện mà cha vợ văn nhân cũng có thể làm nên, không có đạo lý một người văn võ song toàn như ta đây lại không làm được. Hàn Nghệ vừa nghe xong, chỉ cảm thấy áp lực giảm xuống, lòng tự tin tăng gấp trăm lần, vui vẻ nói: - Hóa ra ta đang đi trên con đường của cha vợ ta từng đi à! Duyên phận thứ này thật là nói không bao giờ hết!
.- Một quan áp tải lương thực thôi mà, lại không thể dẫn binh đánh giặc, thật không hiểu vì sao chàng lại hưng phấn như vậy. Tiêu Vô Y miệng nhếch lên, rất là khinh thường nói.
.Ông nội nuôi của nàng chính là Lý Tĩnh, Đại Đường Đệ nhất nguyên soái việc nhân đức không nhường ai, ánh mắt tất nhiên so với người thường sẽ cao hơn rất nhiều!
.- Nông cạn!
.Hàn Nghệ hừ nhẹ một tiếng, nói: - Chẳng lẽ nàng chưa từng nghe qua, đánh giặc đánh hậu cần, ta dám nói bên trong phép dụng binh của ông nội nuôi, khẳng định là mấy lần nhắc tới tầm quan trọng của hậu cần, ca đây đi lần này trách nhiệm vô cùng lớn nha.
.Tiêu Vô Y lườm hắn một cái, thật đúng là không còn cách nào phản bác lại, bởi vì trong binh pháp của Lý Tĩnh quả thật mấy lần nhắc tới tầm quan trọng của hậu cần, hơn nữa trong tâm cũng nghĩ, như vậy ít nhất sẽ không có nguy hiểm. Tuy rằng ta rất ngưỡng mộ những Đại tướng quân thiện chiến kia, thế nhưng nàng ích kỷ, nàng cũng không quá muốn để Hàn Nghệ đi chinh chiến sa trường, đột nhiên đôi mắt vừa chuyển một cái, có phần hơi lo lắng nói: - Chàng đi lần này sợ tới một năm hoặc nửa năm, ta sẽ nhớ chàng.
.Ồ? Cái này không giống như lời nàng vẫn nói, nàng không phải là nữ nhân hay dính người, có mờ ám! Hàn Nghệ thận trọng nói: - Vậy nàng muốn như thế nào?
.Tiêu Vô Y hai mắt sáng rực nhìn Hàn Nghệ quyến rũ, nói: - Mang theo ta cùng đi.
.Biết ngay là có mờ ám mà! Còn muốn dùng mỹ nhân kế, không có cửa đâu cưng. Hàn Nghệ kiên quyết nói: - Nàng tỉnh lại đi, thật coi quân đội là nhà mình sao, muốn mang ai thì mang người đó đi à, nàng nhanh chóng đoạn tuyệt ý niệm này đi, chuyện này không thể nào.
.Võ Mị Nương vừa mới dặn dò hắn, đừng có mà gây chuyện phá hoại nữa, giờ lại mang theo Tiêu Vô Y đi, vậy có muốn không phá hoại thì cũng khó a!
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Không đi thì không đi, ai thèm.
.Hàn Nghệ cười như không nói: - Mỹ nhân! Thật ra thì ta cũng luyến tiếc nàng, nhưng trong quân doanh đều là đại nam nhân, ta cũng không muốn để cho vợ yêu như hoa như ngọc thế này lại ở cùng một chỗ với những người đại thô lỗ kia, nếu như đều là nữ nhân, nàng không đi thì ta cũng phải trói nàng mang đi.
.- Tại sao? Tiêu Vô Y nghe được nửa câu đầu thì vẫn còn tràn đầy vui sướng, nhưng nghe tới nửa câu sau, không kìm được lại hiếu kỳ nói.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu nàng mà không đi, ta lại chẳng để nàng bị chết đuối bởi biển ghen tuông a!
.Tiêu Vô Y vốn là sửng sốt, lập tức phản ứng, vung tay lên - Chàng tìm đường chết phải không!
.- Phu nhân xin tha tội!
.Hàn Nghệ dường như đã sớm liệu đến, hai tay ngăn lại, là hét nói.
.Trong phòng náo loạn một hồi, hai vợ chồng lại đi tới tiền sảnh, đúng lúc Tiêu Cự bọn họ cũng đang ở đó, Hàn Nghệ liền đem việc này nói với bọn họ.
.Mà những lão nhân này vừa nghe xong, mọi người đúng là vui vẻ không thôi, không có một ai hỏi rõ từng chi tiết, suy cho cũng đều là tài xế già rồi, vừa nghe liền hiểu, Lý Trị dụng tâm lương khổ bồi dưỡng Hàn Nghệ như vậy, có thể thấy tiền đồ phí trước của Hàn Nghệ đúng là bừng sáng, thì không có một ai lo nghĩ, khiến cho Hàn Nghệ cũng có cảm giác mình không phải đi tiền tuyến bất cứ khi nào cũng đều có thể gặp nguy hiểm, mà là đi đất phong làm vương cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận