Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 267.2: Một hậu ba đế.

.Lưu Nga liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?
.Hàn Nghệ nói:
.- Trước tiên ta phải tìm hiểu rõ ràng, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Bây giờ ta vẫn không hiểu gì hết, làm sao ta nghĩ được cách. Ta định lát nữa sẽ đến phủ Quốc cữu công một chuyến, bất kể Quốc cữu công có giúp hay không, nhưng ông ta cũng phải nói cho ta biết nguyên nhân, cũng phải để ta chết minh bạch chứ. Được rồi, bây giờ ta sẽ đi, suýt nữa ta đã quên mất thời gian rồi.
.Nói xong hắn liền đứng dậy đi ra phòng ngoài. Đến phòng ngoài, chỉ thấy Mộng Nhi các nàng đã đứng ở phòng ngoài, vẻ mặt thấp thỏm không yên.
.Hàn Nghệ nói: - Các người yên tâm, trời vẫn chưa sụp xuống, nên làm việc gì thì đi làm việc đó, Tiểu Dã, Tiểu Mập, các đệ cùng ta ra ngoài một chuyến.
.- Ồ.
.Hàn Nghệ mang theo Tiểu Dã và Hùng đệ đi ra ngoài.
.Đi đến sân ngoài, Hàn Nghệ hết sức nghiêm túc dặn dò: - Tiểu Mập, liên quan đến chuyện của ta và đại tỷ tỷ của đệ, đệ nhất định không được nói với bất cứ ai, nếu không, không những sẽ hại ta, cũng sẽ hại đại tỷ tỷ của đệ, thậm chí còn cả đệ nữa.
.Hùng Đệ gật gật đầu nói:
.- Chuyện này đệ biết, đại tỷ tỷ đã căn dặn đệ rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Nhất định phải nhớ kỹ, đừng có lỡ miệng nữa.
.Hùng Đệ "Ừ" một tiếng hết sức nghiêm túc, nói: - Hàn đại ca, huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ không nói ra.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Tiểu Dã đột nhiên nói: - Hàn đại ca, chúng ta sẽ đi đâu?
.Hàn Nghệ nói:
.- Đến phủ Quốc cữu công một chuyến.
.Hùng Đệ hiếu kỳ nói: - Đi làm gì?
.Hàn Nghệ nói: - Hỏi tình hình một chút.
.Đi đến ngoài ngõ, Tiểu Dã đột nhiên liếc mắt, nói: - Hàn đại ca, có người theo dõi chúng ta.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cũng phát hiện rồi, là người của Hoa Nguyệt Lâu, không cần quan tâm đến bọn họ.
.Phượng Phi Lâu xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoa Nguyệt Lâu chắc chắn sẽ phát người đi thăm dò tin tức, điều này Hàn Nghệ đã sớm dự liệu được, nhưng không sao hết, kẻ ngốc cũng biết hắn sẽ đi tìm Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Đi được một nửa thời gian, Hàn Nghệ, Hùng Đệ, Tiểu Dã ba người đến Trưởng Tôn gia.
.Trong thành Trường An hầu như đều là nhà cao cửa rộng, mà Trưởng Tôn gia lại là Trường An đệ nhất phủ, với cửa nhà này, ngoài hoàng cung, tuyệt đối không tìm ra nhà thứ hai.
.Hàn Nghệ còn chưa đi lên bậc thang đã bị hộ vệ trước cửa chặn lại: - Các ngươi là ai?
.Hàn Nghệ nói: - Tại hạ là Phượng Phi Lâu Hàn Nghệ, có việc cầu kiến Quốc cữu công.
.- Phượng Phi Lâu?
.Hộ vệ kia sửng sốt, nói: - Đây không phải là nơi các ngươi ra vào. Nói xong gã ta chỉ tay sang bên cạnh, nói: - Các ngươi nên đi cửa hông.
.Phủ Quốc cữu công này quý vi Trường An đệ nhất phủ, bình thường đại thần đến cửa nhiều như vậy, không thể người nào cũng đi bên này, lỡ như đụng nhau, đó không phải là hại người khác rồi sao.
.Tiểu Dã nghe vậy liền khó chịu, nói: - Đây không phải là cửa sao, tại sao chúng ta không thể đi ở đây.
.- Tiểu Dã.
.Hàn Nghệ gọi Tiểu Dã lại, rồi quay sang hộ vệ kia, nói: - Xin lỗi, làm phiền rồi.
.Sau đó liền dẫn theo Tiểu Dã, Hùng Đệ đi đến cửa bên hông.
.Tiểu Dã buồn bực nói: - Hàn đại ca, chúng ta nhất định phải tìm Quốc cữu công này sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu, Tiểu Dã nhìn rầu rĩ không vui, cười nói:
.- Xin lỗi, để các đệ đi theo ta chịu ủy khuất rồi.
.Tiểu Dã lập tức nói: - Hàn đại ca, đệ không ý này.
.- Ta biết. Hàn Nghệ khẽ thở dài, nói: - Nhưng đây là chuyện chúng ta nhất định phải trải qua.
.Tiểu Dã liếc nhìn Hàn Nghệ, gật gật đầu.
.Ba người lại đi đến cửa bên hông, so với cửa chính mở rộng, cửa bên hông này lại đóng chặt.
.Hàn Nghệ đi lên phía trước, gõ cửa.
.Trôi qua một lát, chỉ nghe thấy vài tiếng "két" vang lên, cửa mở ra, nhưng không phải mở hoàn toàn, một nam nhân trung niên mặc áo vải dài màu xám đứng trong cửa nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ chắp tay nói: - Tại hạ Phượng Phi Lâu Hàn Nghệ, có chuyện gấp cầu kiến Quốc cữu công.
.Nam nhân trung niên kia liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Chờ ở đây.
.Nói xong liền cửa đóng lại.
.Đây chính là có việc cầu người a.
.Trước khi Hàn Nghệ đến đã nghĩ đến rồi, nên cũng không có nghĩ gì quá nhiều, nhưng còn Tiểu Dã thì ra sức nắm đầu, hắn không nhịn được bật cười, giơ tay ra vỗ nhè nhẹ vào vai cậu.
.Ba người ngây ngốc đứng ở ngoài cửa, trong lúc bất giác đã trôi qua thời gian một nén nhang.
.Lại qua một hồi lâu, cuối cùng cửa này cũng mở, nhưng cũng chỉ là mở ra một khe nhỏ, Hàn Nghệ vội vàng bước lên, người trung niên kia nói: - Xin lỗi, lão gia nhà ta bận công vụ, không tiện gặp khách.
.Ánh mắt Hàn Nghệ hướng vào trong khe cửa, nói:
.- Vậy không biết Trưởng Tôn công tử có ở nhà?
.- Công tử không ở nhà, ngươi muốn tìm công tử, hôm khác lại đến đi.
.- Xin lỗi, làm phiền rồi.
.Hàn Nghệ thở một hơi thật sâu, sau đó dẫn Hùng Đệ, Tiểu Dã rời đi.
.Sau khi quay lại Phượng Phi Lâu, sau khi Hàn Nghệ nói với Lưu Nga kết quả của chuyến đi này, Lưu Nga lập tức sắc mặt tái nhợt, nhưng Hàn Nghệ vẫn là câu nói tin tưởng ta, ta sẽ giải quyết tất cả chuyện này.
.Tuy Hàn Nghệ từng dựa vào câu nói này sáng tạo ra kỳ tích, nhưng dù sao kỳ tích cũng là kỳ tích, đâu có thể cứ xảy ra mãi.
.Vốn dĩ Phượng Phi Lâu đã sắp không thể cứu vãn rồi, danh tiếng của cải đều là phóng đại, cứ phải ở thời điểm này, một gáo nước lạnh dội xuống, sĩ khí đại thương a.
.Đêm đó, canh ba đã qua một lúc lâu rồi, nhưng thấy một bóng dáng gầy gò không ngừng chạy chung quanh Phượng Phi Lâu, chạy một vòng, bóng dáng gầy gò này lại dừng lại trước cửa phòng Hàn Nghệ, không phải Tiểu Dã thì là ai, cậu khẽ khàng gõ cửa.
.Cửa mở ra rất nhanh, Hàn Nghệ nhẹ nhàng đi từ trong phòng ra, nói: - Thế nào?
.Tiểu Dã gật gật đầu.
.Hai người lặng lẽ rời khỏi Phượng Phi Lâu, lách qua ngõ sau, men theo con đường nhỏ tối đen bên phía thành bắc mà đi, cũng không biết đã giẫm vào bao nhiêu vũng nước bẩn, đi ước chừng nửa canh giờ, hai người bọn họ đến một chỗ bên trong rừng trúc, hai người lại đi vào rừng trúc, chỉ thấy bên trong rừng trúc có một gian nhà nhỏ, trong nhà nhỏ sáng lên ánh nến mờ mờ.
.Hàn Nghệ mừng rỡ, vội vàng đi tới.
.- Người nào?
.Nhưng thấy bảy, tám hộ vệ cầm đao đang đứng chung quanh nhà nhỏ.
.- Phượng Phi Lâu Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói.
.Nhưng thấy cái bóng trong nhà đột nhiên gật gật đầu.
.Hộ vệ lập tức tránh ra, nhưng Tiểu Dã lại bị những hộ vệ kia ngăn lại, Hàn Nghệ nói: - Tiểu Dã, đệ ở đây đợi đã.
.Tiểu Dã "ừ" một tiếng.
.Hàn Nghệ đi đến trước nhà, khẽ gõ cửa.
.- Vào đi.
.Trong nhà truyền đến một giọng nói vô cùng thấp.
.Lúc này Hàn Nghệ mới đẩy cửa đi vào, chỉ thấy cách bài trí trong phòng hết sức đơn giản, chỉ là một chiếc giường thấp, trên giường thấp đặt một chiếc bàn thấp, trên bàn thấp đặt một bình trà nóng, còn ở một bên giường thấp có một lão già thân mặc áo xám đang ngồi.
.Lão già này chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận