Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 806: 3 VS 3..

.- Đại ca! Đại ca!
.- Ừ? Chuyện gì à?
.Lý Tích mắt cũng không mở, giọng điệu hết sức suy yếu.
.Lý Bật nói: - Đại ca, Trương thiếu giám thay mặt bệ hạ đến thăm huynh.
.- Hả? Bệ hạ? Bệ hạ ở đâu? Mau mau đỡ ta dậy.
.Lý Tích mở mắt ra, giơ hai tay lên quơ quơ.
.Lý Bật thật sự khuất phục tài diễn xuất của đại ca, khẩn trương đỡ Lý Tích dậy.
.Trương Đức Thắng bị giật mình, đây chính là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết sao, vội bước lên nói: - Tư không, bệ hạ nghe nói Tư không thân thể không khỏe, trong lòng vô cùng lo lắng, đặc biệt mệnh cho tạp gia đến thăm Tư không.
.- Ồ, là Trương thiếu giám à!
.- Là là tạp gia.
.Trương Đức Thắng nhìn cũng sốt ruột nha!
.Lý Tích xua xua tay nói:
.- Khiến bệ hạ lo lắng, lão thần thật sự là tội đáng chết vạn lần. Ây, không có cách nào, đây cũng là bệnh cũ, chết cũng không chết được, sống thì cũng khó chịu. Ây, bệ hạ hậu đã lão thần như vậy, lão thần lại không thể phân ưu vì bệ hạ, thật là thiệt thòi cho bệ hạ a!
.Trong lúc nói, một tay che mặt, bật khóc.
.Lý Bật cắn chặt mội, nếu không thì sẽ thật sự bật cười mất.
.Trương Đức Thắng tuy rằng không có, nhưng lòng dạ vẫn là người tốt, vừa thấy bộ dạng của Lý Tích, đừng nói đi lên triều, đi nhà xí còn khó khăn a, nói: - Tư không, ngài phải bảo trọng a, Đại Đường ta không thể thiếu Tư không được a!
.Lý Tích thở dài, mặt hiện lên vẻ anh hùng tuổi xế chiều.
.Trương Đức Thắng lại nói: - Tư không, ngài nghỉ ngơi cho khỏe, tạp gia xin về trước.
.Trong lòng y cũng hiểu rằng, bất luận Lý Tích có giả vờ hay không, ông ta như vậy thì không thể lên triều được, hơn nữa Lý Trị đã căn dặn y, không được cưỡng ép Lý Tích, bởi vậy y cũng không nói gì nhiều.
.Trương Đức Thắng vừa đi, Lý Tích lấy khăn ướt trên trán xuống, ném sang bên cạnh, nhắm mắt thở dài một tiếng
.Trăng mùa thu luôn đặc biệt sáng hơn một chút, ánh trăng sáng tỏ trải khắp trong viện, khiến Hàn Nghệ có cơ hội nhớ lại cảm giác về đèn huỳnh quang.
.Đừng tưởng Ngõ Bắc vẫn như bình thường, nhưng thật ra Hàn Nghệ đã đến ngã tư đường quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn, cuộc đời của hắn sẽ theo đó mà thay đổi, còn về phần tốt hay xấu thì chưa thể biết được.
.Dù đã trải qua nhiều phong ba như vậy, nhưng đêm nay hắn vẫn khó ngủ được, một mình ngồi uống rượu sầu trong viện.
.Chợt thấy một cảm giác ấm áp ấp đến, Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái che mặt đứng phía sau hắn, choàng một tấm áo choàng lên vai hắn.
.- Nhìn ta làm gì, nếu ngươi ngã bệnh, thì lấy ai bảo vệ ta.
.Cố Khuynh Thành nói.
.- Trà Ngũ!
.Hàn Nghệ đường hoàng trả lời một câu, nhưng lại làm cho Cố Khuynh Thành trợn mắt, lại nói: - Sao cô còn chưa ngủ?
.Cố Khuynh Thành ngồi xuống bên cạnh, hết sức chân thành nói: - Nhìn thấy bộ dạng mặt nhăn mày nhó của ngươi, sao ta ngủ được?
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Chúng ta có thể nói chuyện tử tế được không.
.Cố Khuynh Thành cười nói: - Đây là lời nói từ đáy lòng của ta a!
.Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, đột nhiên hỏi - Đúng là ta mặt mày nhăn nhó sao?
.Cố Khuynh Thành gật gật đầu.
.- Chắc không chứ! Hàn Nghệ cau mày nói: - Ta vẫn luôn che giấu rất kỹ.
.Cố Khuynh Thành nói: - Đó là trước mặt người khác, lúc nãy là ta lén nhìn thấy.
.- Đa tạ cô chứng minh thay ta.
.- Đừng khách khí!
.Hai người nhất ngôn nhất ngữ, lại liếc nhìn nhau, đồng thời bật cười ha hả.
.Cố Khuynh Thành lại hỏi: - Sao ngươi phiền muộn?
.Hàn Nghệ cười nói: - Cô đoán?
.- Chắc là chuyện trên quan trường.
.- Sao cô chắc chắn như vậy?
.- Buôn bán thì đã không có ai qua được ngươi rồi. Nói xong, Cố Khuynh Thành bĩu môi: - Ngươi lại chung tình như vậy, tất nhiên không phải vì chuyện tình cảm, vậy thì chắc chắn là vì chuyện trên quan trường.
.Hàn Nghệ nét mặt nhăn nhó đỏ lên: - Ta ta rất chung tình sao?
.Cố Khuynh Thành gật đầu nói: - Nếu không thì, ta cũng sẽ không lẻ loi đến tận bây giờ.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Cô ít thế thôi, ta sẽ không mắc mưu, nếu như cô muốn nam nhân, ta có thể giúp cô, Trà Ngũ rất không tệ đâu đấy, trụ cột của Phượng Phi Lâu ta, tuyệt đối là nam nhân độc thân vàng.
.Cố Khuynh Thành xì một tiếng khinh miệt, nói: - Ngươi không thích ta, nhưng cũng đừng sỉ nhục ta a!
.Hàn Nghệ nói: - Trà Ngũ nghe được câu này sẽ phải đau lòng lắm a!
.Cố Khuynh Thành nói: - Vậy cũng tốt hơn là ta đau lòng.
.- Nói có lý.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Cố Khuynh Thành lại nói: - Nếu là chuyện trên quan trường, thì ta không thể giúp được ngươi, nhưng ta có thể uống cùng ngươi một chén. Nói xong, trong tay nàng ta đột nhiên xuất hiện một cái chén rượu.
.Hàn Nghệ mắt lóe sáng, nói: - Cô cũng biết chiêu này!
.Cố Khuynh Thành nói: - Ngươi đừng có quên trước đây túi tiền của ngươi bị ai lấy đi.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Về thói quen không tốt này của cô thì ta đã quên hết rồi.
.Cố Khuynh Thành che miệng khẽ cười vài tiếng, nói: - Chỉ bằng câu nói này của ngươi, ta kính ngươi một chén.
.- Nhưng đừng uống nhiều, cẩn thận say rồi lại mất lý trí đấy.
.- Ngươi không có gan này.
.- !
.Hai người một chén lại tiếp một chén, nói đủ thứ chuyện thiên nam địa bắc, tán gẫu cùng Cố Khuynh Thành thật sự rất vui vẻ, bởi vì Cố Khuynh Thành còn vô tư hơn cả Tiêu Vô Y một chút, hơn nữa hay cười đùa, dù sao thì Hàn Nghệ chưa bao giờ thấy nàng ta tức giận, còn có thể mấy câu 18+ với nàng ta, vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, liền tạm thời quên mất phiền muộn trong lòng, tán gẫu một mạch đến tận canh ba, hai người mới ai về phòng người nấy ngủ.
.Hôm sau.
.Từ sớm Hàn Nghệ đã đến hoàng cung, nhưng cũng không đi cửa chính, mà là âm thầm đi cửa bên hông vào nội cung. Mới sáng Lý Trị đã cho người đợi Hàn Nghệ ở đây rồi.
.Tiểu thái giám kia trực tiếp dẫn Hàn Nghệ đến Lưỡng Nghị điện, sau đó thì lui xuống.
.- Thật là, đến chén trà cũng không có.
.Hàn Nghệ đứng ở trong điện, đưa mắt nhìn quanh, hoàn toàn trống không.
.- Dường như tâm trạng của ngươi cũng không tệ.
.Chợt nghe thấy một tiếng cười.
.Chỉ một vị đại mỹ nhân phong tình vạn chủng đi ra từ phía sau tấm bình phong ngay trước mặt, chính là Võ Mị Nương.
.Hàn Nghệ sửng sốt, vội bước lên phía trước nói: - Hàn Nghệ bái kiến Chiêu nghi.
.Võ Mị Nương cười nói: - Miễn lễ.
.Hàn Nghệ lại hiếu kỳ nói: - Sao Chiêu nghi cũng ở đây.
.Võ Mị Nương nghiêm mặt nói: - Bây giờ người thật sự có thể đứng phía sau ủng hộ bệ hạ, chỉ có hai người chúng ta.
.Lời này nói rất hay a, nếu Vương hoàng hậu có một nửa trình độ này, cũng không đến mức đến bước đường này.
.Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ chỉ là một tên nông dân, không dám được nhắc chung với Chiêu nghi.
.Võ Mị Nương giảo hoạt nói: - Vậy có phải là ta cũng có thể nói một ni cô như ta, sao có thể được nhắc cùng với Hoàng gia đặc phái sứ không?
.- Hả?
.Hàn Nghệ nhất thời nghẹn lời, cười ngượng hai tiếng.
.Võ Mị Nương đột nhiên tắt ý cười, sắc mặt ngưng trọng nói: - Hàn Nghệ, tình hình hiện giờ hết sức bất lợi đối với chúng ta, hôm qua ta đã nghe bệ hạ nói về mưu kế của ngươi, nhưng đây là chỉ kế quyền nghi, cứ kéo dài sẽ chỉ càng thêm bất lợi cho chúng ta, chẳng khác gì đang chờ chết.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói:
.- Nhưng trong lúc tạm thời, quả thực không có cách nào tốt hơn, nhưng mà cũng không thể không tiếp tục chuyện này, vì vậy thần mới ra hạ sách này.
.Võ Mị Nương nói: - Chẳng lẽ ngươi không có cách sao?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Chiêu nghi! Không biết người đã từng nghe câu này chưa, đứng trước thực lực tuyệt đối, tất cả mọi âm mưu quỷ kế đều là mây bay. Mà hiện giờ chính là đang so thực lực thật sự.
.Võ Mị Nương nghe vậy nhíu chặt lông mày, thực lực thật sự không phải là điểm mạnh của bọn họ.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Nhưng mà, cũng không phải là không có cơ hội.
.Võ Mị Nương nói: - Sao nói như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Đại Tư không Lý Tích.
.Võ Mị Nương thở dài: - Hôm qua Tư Không đột nhiên tái phát bệnh cũ vào phút cuối, mà hôm nay cũng cáo bệnh ở nhà, cũng sẽ chẳng đến đây nữa.
.Hàn Nghệ nói:
.- Thần biết chuyện này, thần thấy ông ta bỏ đi, cũng chính là nói ông ta muốn duy trì trung lập.
.Võ Mị Nương gật gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Ít nhất có thể chứng tỏ ông ta không phải người bên phía Thái úy, ông ta cũng là đối tượng duy nhất chúng ta có thể tranh thủ, hôm qua thần đã thăm dò một số chuyện liên quan đến Tư không. Lý Tư không quanh năm ở bên ngoài lãnh binh đánh trận, lại hết sức quan tâm đến tướng sĩ, thường xuyên đem phần thưởng có được thưởng cho tướng sĩ dưới trướng, mặc dù ông ta sớm đã rời khỏi quân ngũ, nhưng lại có uy vọng cực cao trong quân, nếu có thể có được sự ủng hộ của ông ta, thì cục diện sẽ xuất hiện nghịch chuyển.
.Võ Mị Nương nói: - Nhưng ta sự cưỡng ép quá, sẽ khiến Lý Tư không đứng về bên Thái úy.
.Hàn Nghệ nói: - Cưỡng ép thì chắc chắn là không được, chúng ta chỉ có thể đi cầu xin ông ta. Nếu như không có được sự ủng hộ của Lý Tích, chỉ dựa vào một mình bệ hạ, e là khó mà thành công.
.Võ Mị Nương gật gật đầu, nhưng mây đen trên mặt vẫn chưa tan đi.
.Lý Tích nổi tiếng là nhát gan sợ chuyện, ngươi muốn ông ta chọn phe thì đúng là khó ngang với lên trời a.
.Chợt nghe một tràng tiếng bước chân, Hàn Nghệ lập tức đã định chui vào phía sau bức bình phong, thật giống như là gian phu dâm phụ.
.Võ Mị Nương vừa tức vừa buồn cười nói: - Ngươi đừng vội, là bệ hạ tới.
.Vừa nói dứt lời, đã nghe thấy một tiếng "két", chỉ thấy Lý Trị từ bên ngoài đi vào, nhưng sau đó cửa điện liền đóng lại ngay.
.- Thần (thần thiếp) tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ!
.Lý Trị nhìn hai người, chỉ cảm thấy một nỗi chua xót khó nói, bên phía người ta là Hữu phó xạ, còn y chỉ có lão nho phụ ấu, nói với giọng điệu có chút hơi bi tráng:
.- Hàn Nghệ, cho đến bây giờ, khanh đã giúp trẫm giải quyết rất nhiều phiền muộn, khanh là thần tử trẫm tín nhiệm nhất, hy vọng lần này khanh cũng có thể giúp trẫm một tay.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Vi thần có thể có ngày hôm nay, đều nhờ bệ hạ ban ân, cho dù có chết, cũng khó mà báo đáp hết, tất nhiên vi thần nguyện làm chó ngựa vì bệ hạ.
.- Tốt!
.Lý Trị đưa tay vỗ lên vai Hàn Nghệ, nói: - Trẫm cho phép khanh tùy cơ hành sự, trẫm tin tưởng sự phán đoán của khanh. Chuyện cho đến bây giờ, y cũng phải đi tiếp bằng bất cứ giá nào.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần tuân mệnh.
.Lý Trị lại liếc nhìn Võ Mị Nương, phu thê hai người, thật không cần nói quá nhiều.
.Ba người không nói chuyện gì, thứ nhất là thời gian có hạn, thứ hai là quả thực cũng không có gì để nói. Bọn họ là bên tiến công, nhưng bọn họ lại không có quá nhiều thủ đoạn, chỉ có thể tùy cơ hành sự.
.Một lát sau, Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ đã đến rồi.
.Hàn Nghệ, Võ Mị Nương cũng đi đến phía sau tấm bình phong.
.So với cuộc đám phán hôm qua mà nói, hôm nay Lý Trị thấy thoải mái hơn không ít, ít nhất trận này là chiến đấu 3 vs 3.
.Kỳ thật Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ cũng là hết sức ngạc nhiên, bởi vì với tính cách của Lý Trị mà nói, một khi bị nhục, ít nhất cũng có một khoảng thời gian sẽ không nhắc đến nữa, nhưng bọn họ không ngờ rằng, vừa mới bãi triều, Lý Trị lại bảo bọn họ đến Lưỡng Nghị điện bàn chuyện.
.Nhưng bọn họ vẫn nắm phần thắng trong tay, bởi vì trong chuyện này, bọn họ chiếm ưu thế toàn diện.
.Sau khi hành lễ, Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ vào chỗ ngồi.
.Lý Trị đưa tầm mắt nhìn quanh, rồi nói ngay vào điểm chính:
.- Hôm nay trẫm mời ba vị ái khanh đến đây, vẫn là vì liên quan đến chuyện sắc lập hoàng hậu mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận