Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 546.2: Thất bại là mẹ thành công

.Hàn Nghệ cũng hiểu được trong lòng, nói: - Cùng với tiếp tục nhớ lại trước kia, còn không bằng thừa dịp cơ hội này, nói chuyện về sau đi. Việc này qua đi, ân ân oán oán giữa chúng ta trước kia, hãy xóa bỏ đi, các ngươi không nợ ta cái gì, ta cũng không nợ các ngươi cái gì, nếu các ngươi phải rời khỏi, ta sẽ cho các ngươi một khoản tiền, để các ngươi rời khỏi đây, nhưng ta vẫn hy vọng các ngươi có thể lưu lại tiếp tục giúp ta. Đương nhiên, quyền lựa chọn vẫn nằm trong tay các ngươi.
.Bốn người Đàm Động nghe vậy thì sửng sốt, quay nhìn lẫn nhau.
.Hàn Nghệ cười nói: - Các ngươi có thể đi vào thương lượng một chút.
.- Không cần.
.Đàm Động ra đến trung gian, Ngũ Văn Hiên bọn họ cũng cùng đi theo đến trung gian, đứng thành một hàng, hướng về Hàn Nghệ ôm quyền cùng kêu lên nói: - Chúng ta nguyện tiếp tục đi theo Hàn Ngự sử.
.Kỳ thật cái này cũng không khó lựa chọn, sau khi hắn rời khỏi, nói không chừng còn phải làm kẻ lừa đảo, nói không chừng còn sẽ bị người bắt đi ngồi tù, tốt xấu Hàn Nghệ bây giờ cũng là Hoàng gia Đặc phái sứ, hơn nữa còn có tiền như vậy, đương nhiên, bọn họ cũng không biết rằng Hàn Nghệ hiện tại đang nghèo đến kiết xác, nhưng bất kể như thế nào, bọn họ cũng không phải trời sinh thích làm kẻ lừa đảo, hiện tại có một cơ hội hoàn lương tốt như vậy, nếu không nắm chặt, có thể sẽ nuối tiếc cả đời ấy chứ.
.Hàn Nghệ cười, nói: - Tốt lắm! Vừa lúc hiện tại cũng là lúc ta cần dùng người. Tuy nhiên, trước khi vẫn chưa biết rõ địch nhân là ai, các ngươi tạm thời cũng không tiện lộ diện, như vậy đi, vừa vặn ta ở Tân gia thôn cách huyện Phù Phong tương đối gần có chút sản nghiệp, các ngươi trước hết đi tới đó hỗ trợ đi, nơi đó phong cảnh cũng không tệ lắm, coi như là đi giải sầu.
.Đàm Động mấy người vừa nghe, không do dự cái gì, gật đầu đáp ứng.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu chúng ta đã bại lộ, nơi này khẳng định đã ở trong giám thị của người khác, các ngươi hiện tại hãy rời khỏi nơi này, ta đã an bài thuyền đưa các ngươi rời khỏi, người bên kia sẽ nói cho các ngươi biết buổi sáng ngày mai tập hợp ở nơi nào, đến lúc đó sẽ có người dẫn các ngươi đi.
.Sau khi dặn bọn họ giải quyết tốt hậu quả như thế nào, Hàn Nghệ liền cùng Tiểu Dã trở về.
.- Hàn đại ca, có phải huynh rất không vui hay không?
.Tiểu Dã mở to một đôi mắt tròn tròn, nhìn Hàn Nghệ, có vẻ có chút lo lắng.
.Hàn Nghệ cười, sờ sờ đầu của cậu, nói: - Không vui khẳng định là có đấy, dù sao thắng cả đêm, kết quả thời điểm hừng đông lại thua sạch sẽ một phen, nhưng cũng không hơn, mặc dù là Thường Thắng tướng quân, cũng chỉ là Thường Thắng, mà không phải Tất Thắng, thất bại cũng là điều có thể tiếp nhận. Mặt khác, ta còn biết, hoá ra vẫn có một địch nhân âm thầm so với Tạ Huy càng thêm cường đại đang chú ý đến ta. Kỳ thật lần thắng thua này, đối với ta cũng không tạo ra bất cứ thương tổn gì, đối phương lộ diện ở trong chuyện này, đối với ta mà nói, chưa chắc đã không phải là một chuyện không tốt, ít nhất về sau ta sẽ đề phòng gã, nếu như đối phương ở thời điểm ta sắp mất mệnh mà ra tay, thì ta có thể sẽ thua càng thảm hại hơn.
.Khi nói chuyện, chính hắn cũng đang nghĩ, nếu như đối phương muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hiển nhiên mượn việc này là không thể nào làm được, như vậy có khả năng đối phương chỉ muốn chỉnh hắn, cái này vô cùng khó đoán. Bởi vì hắn tin tưởng Trường An có hơn phân nửa quý tộc đều muốn chỉnh hắn.
.Tiểu Dã gật gật đầu, nói: - Vậy Hàn đại ca huynh nói có khả năng là Nguyên Mẫu Đơn không?
.Hàn Nghệ nói: - Ta lúc ấy cũng có nghĩ qua, người biết kế hoạch ta không nhiều lắm, người ngoài ở trong đó, thì cũng chỉ có Nguyên Mẫu Đơn biết một phần, nhưng Nguyên Mẫu Đơn lại không có bất kỳ động cơ nào để đi trợ giúp Tạ Huy. Tuy nhiên những người khác của Nguyên gia nhưng thật ra có khả năng, cái này còn phải tra rõ ràng mới có thể xác định. Hơn nữa, ta tin tưởng đối phương khẳng định có thể còn lộ diện.
.Tiểu Dã nói: - Huynh nói là đối phương sẽ tìm đến Mộng Tư tỷ?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Nếu đối phương để lại một bức họa cho ta, ta tin tưởng gã nhất định sẽ có động tác.
.Tiểu Dã nói: - Vậy có cần nói cho Mộng Tư tỷ không?
.Hàn Nghệ ngẫm nghĩ một lát, lắc lắc đầu nói: - Tạm thời vẫn chưa cần, Mộng Tư mới vừa từ trong bóng ma Tạ Huy đi ra, ta không muốn nàng lại cuốn vào giữa trận thị phi này.
.Nói tới đây, hắn đột nhiên hiểu được chính mình thua ở nơi nào, hắn ở hậu thế, không hề có bất kỳ băn khoăn nào, mỗi một nhiệm vụ đều là đập nồi dìm thuyền (quyết đánh đến cùng), không thành công thì thành quỷ, hơn nữa mục đích vô cùng rõ ràng, theo một loại trình độ nào đó mà nói, thì hắn không có điểm yếu, nhưng hiện tại hết thảy hết thảy đều không giống với lúc trước, hắn có rất nhiều băn khoăn, con đường làm quan, buôn bán, những người xung quanh, đó đều đã trở thành nhược điểm của hắn.
.Cũng giống như việc của Mộng Tư này, kỳ thật đem chân tướng nói cho Mộng Tư, Mộng Tư nhất định sẽ có đề phòng, nhưng cũng có khả năng đối với tâm lý Mộng Tư sẽ sinh ra thương tổn thật lớn, dù sao đây có thể xem như mối tình đầu của Mộng Tư. Mối tình đầu đã bị lừa thảm như vậy, vô cùng có khả năng làm cho nàng mất đi tin tưởng đối với tình yêu, cả sự kiện, Hàn Nghệ càng nhiều là lo lắng cho Mộng Tư, cũng đem Mộng Tư đặt ở phía trước nhất, mà không phải là trả thù Tạ Huy.
.Còn đối với phương đưa cho hắn bức họa này, kỳ thật cũng là nói cho hắn, nhược điểm của hắn ở nơi nào.
.Hắn đã không còn là người không có kẽ hở.
.Hiểu điểm này, Hàn Nghệ trở nên hết đường xoay xở, so sánh với nhiệm vụ thất bại lần này, kỳ thật điểm này lại càng thêm làm hắn buồn bực, đối phương có thể công kích bất cứ người nào bên cạnh hắn, dùng cái này để kiềm chế hắn, nếu không có biện pháp giải quyết điểm này, đồng dạng khẳng định thất bại còn sẽ phát sinh trên người của hắn.
.Tiểu Dã thấy Hàn Nghệ đột nhiên trầm mặc xuống, hơn nữa mây đen đầy mặt, không khỏi nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn: - Hàn đại ca, huynh đang suy nghĩ gì vậy?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, cười nói: - Ta ngay từ trong thất bại lúc này đây đã tiếp nhận dạy dỗ, thất bại là mẹ thành công, đây là một câu mà mỗi người đều nên tin tưởng, mặc kệ là thật là giả, ít nhất nó có thể cho ngươi cái cớ để an ủi mình.
.- Huynh nói có lý.
.Tiểu Dã nhếch miệng cười, nói: - Tuy nhiên Hàn đại ca huynh không cần lo lắng cho Mộng Tư tỷ tỷ, ta sẽ bảo hộ nàng, huynh chuyên tâm làm chuyện của huynh là được rồi.
.Hàn Nghệ ngẩn người, trong lòng không hiểu sao lại toát ra những tia ấm áp nhè nhẹ, ha hả nói:
.- Có những lời này của đệ, ta an tâm rồi. Nói xong hắn giống như chợt nhớ tới cái gì, nói: - Đúng rồi, hiện tại canh giờ cũng không xê xích gì nhiều, chúng ta dứt khoát đi tìm Tiểu Mập, cùng nhau trở về.
.Tiểu Dã cười gật đầu.
.Hai người lập tức đi đường vòng chạy tới vùng ngoại ô phía nam tìm Hùng Đệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận