Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1008.2: Ý đồ chân chính

..
.Lý Nghĩa Phủ vui sướng không ngừng, nâng chén nói: - Hai vị đãi Nghĩa Phủ như thế, Nghĩa Phủ thật sự là vô cùng cảm kích, Nghĩa Phủ kính hai vị hiền huynh một ly.
.- Cạn!
.Huynh đệ Lý Sùng Đức hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt lộ vẻ vẻ đắc ý.
.Lý Sùng Đức cũng là một tiểu nhân mười phần, tiểu nhân thì đều thông minh, nếu ông ta cầu Lý Nghĩa Phủ, Lý Nghĩa Phủ chắc chắn sẽ không giúp ông ta, đưa châu báu, ông ta cũng không nắm chắc, liền dứt khoát đem Lý Nghĩa Phủ mời đến nhà mình, mọi người biến thành người một nhà, vậy Lý Nghĩa Phủ nhất định sẽ bảo vệ Lý Sùng Giang.
.Cũng vào lúc này, trong một gian phòng nhỏ ở vùng ngoại ô, cũng đang tiến hành một cuộc nói chuyện bí mật.
.- Ta gây ra chuyện lớn như vậy, hôm nay Thái úy mới định ngày hẹn ta, đủ thấy tín nhiệm đối với ta, Hàn Nghệ thật sự là vô cùng cảm kích.
.Hàn Nghệ vẻ mặt mỉm cười hướng tới Trưởng Tôn Vô Kỵ nói. Một nguyên nhân hắn đi trại huấn luyện, chính là che dấu tai mắt người khác, định ngày hẹn gặp Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy Hàn Nghệ mặt đầy nét cười, cười ha hả, nói: - Lão phu cũng không muốn quấy rầy ngươi, nhưng lão phu cũng bị ngươi dọa cho rồi, không thể không đến gặp ngươi một lần.
.Hàn Nghệ vội nói: - Cái này thì Hàn Nghệ không dám, Thái úy trở thành Tể tướng ba mươi năm, sao có thể bị tiểu tử dọa đến.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khoát tay, nghiêm mặt nói: - Lão phu cũng không lừa ngươi, lão phu hỏi ngươi, bệ hạ có tính toán mượn việc này, thanh lọc triều đường hay không?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ không nói rõ, nhưng ta cho rằng bệ hạ có ý tứ này.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Tuy rằng lão phu trước đó đã phát giác ra một phần, vì vậy phân phó Hàn Viện, Lai Tể bọn họ đừng có tham dự vào việc này, nhưng quý tộc Quan Trung liên hôn mấy trăm, thế lực ở trong triều rắc rối khó gỡ, quan hệ này có cắt cũng không đứt, ngươi vừa náo lên như vậy, không phải là cái cớ để thanh trừ thế lực của lão phu cho Hoàng hậu. Đây có phải Hoàng hậu phân phó ngươi làm như vậy hay không?
.Hàn Nghệ lắc đầu cười, nói: - Cái này không hề liên quan đến Hoàng thượng và Hoàng hậu, là ta chủ động khơi mào việc này đấy.
.Cho dù là Trưởng Tôn Vô Kỵ, nghe được lời này, cũng không nhịn được phải nhíu mày, nói: - Tại sao ngươi lại làm như vậy?
.Hàn Nghệ nói:
.- Chuyện này phải phân làm hai chuyện mà đánh giá, kỳ thật ta vốn định tuyển nhận tá điền, ta xây dựng xưởng lớn như vậy, cần người đến làm việc, nhưng ta vốn chỉ là tính toán khơi ra những chuyện nho nhỏ thôi, chỉ liên quan đến mua bán. Nhưng ta vừa mới trở về, chợt nghe đến chuyện Hàn Viện và Lai Tể, hơn nữa theo ta được biết, Hoàng hậu không có ý định bỏ qua cho hai người bọn họ, và cũng có ý đả kích thế lực của Thái úy ngươi ở trong triều, lúc này ta mới bị bức bách thay đổi kế hoạch.
.Về điểm này, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đã nhận ra, ông ta vẫn luôn cảm thấy vô cùng lo lắng, Hàn Viện, Lai Tể là hai lá cờ của ông ta ở trong triều, một khi đánh mất, người bên dưới ở trong triều như rắn mất đầu, rất nhanh cũng sẽ bị đám người Lý Nghĩa Phủ đánh tan từng cái, ông ta cũng vẫn luôn đang nghĩ biện pháp, ông ta nguyên bản cho rằng Hàn Nghệ làm như vậy là vì dời đi tầm mắt, nhưng thật không ngờ việc này càng náo càng lớn, nói: - Chẳng lẽ ngươi làm là như vậy vì cứu Hàn Viện, Lai Tể?
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Đúng là như thế!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi kinh hãi, ông ta trở thành Tể tướng ba mươi năm, có hoàn cảnh nào mà chưa từng gặp qua, lục đục với nhau kiểu gì mà chưa từng nhìn thấy, không ngờ lại không nhìn ra được một nước cờ này của Hàn Nghệ, ông ta vẫn có chút không tin, lắc lắc đầu nói: - Cái này lão phu thật đúng là nhìn không hiểu, xin lắng tai nghe.
.Cáo già, ngươi cũng nhìn không hiểu đi à nha! Hàn Nghệ nói: - Thái úy, xin thứ cho ta nói một câu không được hay lắm, Hàn Viện, Lai Tể tại sao có thể vì Chử Toại Lương mà tới chỗ bệ hạ cầu tình.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhẹ nhàng thở dài nói: - Việc này oán ta a!
.Không oán ngươi oán thì ai a! Hàn Nghệ thầm nghĩ trong lòng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Trong lòng ngươi cũng oán ta có phải hay không?
.Hàn Nghệ nói: - Ta không dám trách Thái úy, chỉ có điều thiếu chút nữa đã gây thành đại họa.
.Hắn vừa nói như vậy, Trưởng Tôn Vô Kỵ ngược lại yên lòng, nói: - Lão phu cũng là trúng kế của đám người Lý Nghĩa Phủ, trong thời gian ngươi xuất chinh kia, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông ở trong một đoạn thời gian, tỏ ra vô cùng trầm mặc, Hàn Viện, Lai Tể ở trước mặt bệ hạ góp lời, đều nhận được sự tán đồng của bệ hạ, nhưng không bao lâu, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông lại bắt đầu tạo áp lực với người của lão phu, lão phu lại không thể ra mặt, Hàn Viện, Lai Tể cũng phải chịu áp lực rất lớn, cũng may ở trên phương diện quốc gia đại sự, bệ hạ mấy lần đều bác bỏ đề nghị của Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông, mà tiếp thụ đề nghị của Hàn Viện, Lai Tể.
.Lúc trước Chử Toại Lương đối với Hàn Viện có ân, y vẫn nhớ kỹ Chử Toại Lương, mà Hàn Viện thấy bệ hạ giống như có lẽ đã không thèm để ý đối với chuyện ban đầu nữa rồi, vì thế mới đề nghị với lão phu, tấu thỉnh bệ hạ, chiêu Chử Toại Lương về kinh. Lão phu biết rõ Hàn Viện, Lai Tể mặc dù có thể một mình đảm đương một phía, nhưng lại không có tài Thống soái, nếu Chử Toại Lương trở lại, thì lão phu sẽ yên tâm hơn, vì thế mới bảo Hàn Viện đi thử một chút. Nhưng lão phu tuyệt đối không ngờ rằng, Hàn Viện lại cùng bệ hạ tranh chấp, còn chọc giận bệ hạ, hơn nữa Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông ở bên không ngừng châm ngòi thổi gió, làm cho bệ hạ triệt hạ Đồng Trung thư môn hạ Tam phẩm của bọn họ. Hiện giờ nghĩ lại, đây đích thị là Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ cố ý gây nên. Cũng may ngươi đã trở lại đúng lúc, còn lập nhiều công lao lớn như vậy, điều này thật sự là ra ngoài dự kiến của lão phu. Đúng rồi, ngươi còn chưa nói đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
.Hàn Nghệ nói: - Căn cứ mấy ngày trước đây, một loạt những hành động của bệ hạ ở trên triều đình kia, hiển nhiên bệ hạ đã triển khai ý niệm thanh lọc triều đường trong đầu, dù sao vua nào triều thần nấy, bệ hạ cũng không muốn lại chịu người khác khống chế nữa. Thái úy cho rằng bệ hạ có thể thành công hay không?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ bộ dạng trầm ngâm nửa ngày, nói: - Trong một năm nay, bệ hạ đề bạt không ít văn thần võ tướng đi lên, chuyện Lư quốc công trong lòng ngươi cũng hiểu được, hơn nữa lão hồ ly Lý Tích kia ở bên cạnh hộ tống, chỉ cần bệ hạ quyết định, không người nào có thể ngăn chặn.
.Hàn Nghệ cười lắc đầu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bệ hạ sẽ không thành công?
.Hàn Nghệ nói: - Chỉ cần ta mời được một người rời núi, bệ hạ liền sẽ không thành công.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ kinh ngạc nói: - Người nào?
.Khóe miệng Hàn Nghệ giương lên, nói:
.- Chính là Thái úy ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận