Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 478: 2 Nịnh bợ của ca, ngươi không hiểu.

.Còn người đàn ông trung niên ở giữa không cần nói cũng biết. Chắc chắn là phụ thân của Nguyên Liệt Hổ. Một nhị thế tổ trong truyền thuyết Nguyên Ưng. Chỉ thấy ông ta thân hình cao lớn khôi ngô, mặt trắng râu dài, mắt hổ mày rộng, đầu đội mũ gấm. Mình mặc một chiếc áo khoác da gấu. Trên cổ còn đeo một chiếc vòng làm bằng xương. Cưỡi một con tuấn mã màu xám, hết sức hoa lệ. Giống như thiếu niên anh tuấn tự nhiên phóng khoáng vậy.
.Phải nói Nguyên Ưng này đẹp trai hơn so với Nguyên Liệt Hổ nhiều. Nguyên Liệt Hổ đi theo đường lối tục tằn. Còn Nguyên Ưng thì đi theo con đường nhị thế tổ tiêu chuẩn. Đặc biệt là nụ cười xấu xa nơi khóe miệng dường như bẩm sinh. Cho dù hiện giờ đã bước vào trung niên nhưng vẫn có hấp dẫn chí mạng đối với nữ nhân.
.- Ai ai ai. Tiểu Vô Y, cháu đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Thúc thúc có lòng tốt gọi cháu đến săn bắn. Cháu lại nhiều lần đánh lén thúc thúc. Cẩn thận ta về cáo trạng với phụ thân cháu đó.
.- Ông tốt với ta? Ông tốt với ta lúc nào? Từ nhỏ đến lớn đều bắt nạt bọn ta. Sai khiến bọn ta. Kiếm lợi từ chỗ chúng ta. Sáng sớm hôm nay đã mang theo đám sói bằng cẩu hữu tới làm ầm ĩ bản quận chúa ngủ. Hôm nay ta không để yên cho ông.
.Cùng với tiếng cãi vã của Tiêu Vô Y và Nguyên Ưng. Ba người đã chạy tới trước mặt Hàn Nghệ bọn họ. Nguyên Mẫu đơn tới trước lập tức kéo giãn khoảng cách với hai người. Giống như sợ mất mặt vậy.
.Tiêu Vô Y vừa mới dừng lại, liếc mắt liền thấy được Hàn Nghệ. Vẻ mặt tràn đầy oán giận, lập tức hóa thành hư ảo. Cũng lập tức dừng mẳng chửi lại. Nhưng lại nhìn thấy bên cạnh Hàn Nghệ có Dương Phi Tuyết, vẻ oán giận lại lập tức tụ tập lại. Nhưng cũng chính bởi vậy mà không có ai phát giác ra.
.Nguyên Liệt Hổ bước lên phía trước nói: - Phụ thân, sao bây giờ người mới tới?
.Nguyên Ưng lập tức chỉ về phía Tiêu Vô Y nói: - Đây không phải là do tiểu Vô Y sao! Ta đã giãm nát phủ của cô ta thì cô ta mới đồng ý ra ngoài. Lão tử không phải thường dạy ngươi sao? Những chuyện vặt vãnh trong thiên hạ đều bắt nguồn từ nữ nhân.
.Hàn Nghệ thầm khen trong lòng.
.Tiêu Vô Y lập tức trợn mắt lên nhìn, nói: - Ông còn không biết xấu hổ mà trách ta. Ta nói là muốn đi lúc nào. Sao ông lại đến phủ cằn nhằn với phụ thân ta. Nói xong nàng chỉ tay về phía một con chó lớn, - Còn có đám sói bằng cẩu hữu của ông nữa, kêu mãi không thôi. Ồn ào làm cho nhà ta không ai được yên. Phụ thân ta bị ép không biết làm sao mới cho ta cùng đi săn với ông. Ta không có sợ ông.
.Tiêu Vô Y này mà tức giận thì hết sức kinh khủng.
.Nguyên Mẫu Đơn cũng hơi nhíu mày nói: - Ca, những lời này của huynh cũng hơi quá đáng rồi. Luận những chuyện vụn vặt này thì huynh nhiều hơn so với nữ nhân rồi.
.Nguyên Ưng thấy Nguyên Mẫu Đơn đã lên tiếng lập tức cười ngượng ngùng.
.Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái liếc mắt nhìn lẫn nhau. Sau đó vội bước lên, chắp tay nói: - Vãn bối bái kiến Nguyên thúc thúc.
.- Ngoan, ngoan!
.Nguyên Ưng đưa mắt nhìn quanh một cái, nói: - Vẫn là các ngươi biết điều. Biết giúp ta giải vây. Hơn nữa còn giải khéo léo như vậy, không lưu dấu vết. Không hổ là Trường An thất tiểu quỷ uy danh lan xa. Nói rồi ông ta liếc nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y Hừ lên một tiếng, ánh mắt lại lướt trên mặt Hàn Nghệ. Cũng không biết nàng ta đang tức giận ai.
.Ngươi biết là được rồi, nói ra làm gì.
.Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái trầm ngâm không nói.
.Nguyên Ưng bỗng nhiên liếc mắt nhìn Dương Phi Tuyết bên cạnh, ồ lên một tiếng.- Không biết tiểu cô nương xinh đẹp này là con gái nhà ai?
.Giọng điều tràn đầy vể không nghiêm túc.
.Dương Phi Tuyết bị hỏi vậy mặt đỏ lên.
.Đây thực sự là phụ thân của Nguyên Liệt Hổ sao? Đầu Hàn Nghệ toát mồ hôi lạnh.
.Nguyên Liệt Hổ vội nói: - Phụ thân, nàng ta là Dương Phi Tuyết là con gái của Ngự sử Dương Châu. Cháu gái của thẩm thẩm con.
.- Ai da. Thì ra là thiên kim của Dương Tư Nột. Quả thực không nhìn ra a.
.Nguyên Ưng chậc chậc vài tiếng, nói: - Thất sách, thất sách. Sớm biết là Dương Tư Nột có thể sinh ra con gái xinh đẹp như vậy. Ta đã cho tiểu Hổ thành hôn muộn một chút.
.Dương Phi Tuyết không vui nói: - Nguyên thúc thúc, ông nói chuyện sao lạc đề quá xa giống như Hàn Nghệ vậy.
.Hàn Nghệ nghe vậy buồn bực. Quá nói lạc đề khi nào?
.- Hàn Nghệ?
.Nguyên Ưng nhìn xung quanh nói: - Đúng rồi, Hàn Nghệ tên nhóc đó ở đâu?
.Ta van ông! Đại thúc! Ta đứng ngay trước mặt ông nè. Hàn Nghệ vẻ mặt buồn bực.
.Nguyên Liệt Hổ vội nói: - Phụ thân, hắn chính là Hàn Nghệ.
.Nguyên Ưng ồ một tiếng.- Ngươi chính là Hàn Nghệ a? Ta thường nghe tiểu muội nhắc tới ngươi.
.Tiêu Vô Y lập tức nhìn về phía Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn nhíu lông mày kẻ đen, nói: - Ca, huynh bao nhiêu tuổi rồi? Sao không thay đổi chút nào vậy? Muội thường nhắc tới hắn lúc nào! Chỉ nhắc tới một lần, cũng đều là huynh chủ động tới hỏi muội mà.
.Nguyên Ưng cười ha hả nói: - Muội sốt ruột như vậy làm gì? Ca chỉ là thuận miệng nói vậy mà thôi.
.Nguyên Mẫu Đơn hừ một tiếng không nói gì thêm. Nói thêm gì nữa thì càng tô càng đen.
.Hàn Nghệ toát mồ hôi lạnh bước lên nói:
.- Nghe nói uy danh của Nguyên bảo chủ đã lâu. Hôm nay có vinh dự được gặp. Thực sự là thỏa ý nguyện.
.Hắn biết là hôm nay sẽ tới gặp Nguyên Ưng dĩ nhiên cũng điều tra một hồi. Nhưng đạt được rất ít, chỉ biết Nguyên Ưng này không thích sống trong thành. Từ rất sớm rất sớm trước đây đã xây một thành nhỏ ở phía tây. Chuyên dùng để nuôi một ít hổ, sói và các con vật khác. Vì thế mọi người đều gọi ông ta là Nguyên bảo chủ.
.Nguyên Ưng ha ha nói: - Không trách tiểu tử ngươi tiến nhanh như vậy. Nịnh bợ đúng là như mây trôi nước chảy. Dường như là thật vậy. Ta thấy mạnh hơn các đại thần trong triều rồi.
.Nguyên Liệt Hổ ôm đầu. Hoàn toàn bó tay với phụ thân của mình.
.Mẹ kiếp. Ta chỉ là nói vài câu khách sáo mà thôi. Như vậy ông cũng coi là thật. Được, hôm nay ta sẽ cho ông biết là nào là nịnh bợ kiểu Hàn. Hàn Nghệ khẽ cười, nghiêm trang nói: - Bảo chủ chê cười rồi. Công phu nịnh nọt này vãn bối cũng biết một chút. Nhưng cũng chỉ sẽ không nịnh nọt bảo chủ. Dù sao thì có nịnh cũng không nhận được gì từ trên người bảo chủ.
.Nguyên Ưng hứng thú nói: - Ồ, nghe ngươi nói vậy, câu lúc nãy là thật?
.Hàn Nghệ gật gật đầu, đột nhiên bước lên một bước, cất cao giọng nói: - Lão đây nổi thói trẻ ngông cuồng Giắt chó vàng Khiển ưng xanh
.Mũ gấm áo cừu Ngàn quân phóng non bằng Bái tạ chúng thành theo thái thú Tự bắn hổ Học Tôn lang. Rượu vui gan bốc dạ thêm hăng Tóc pha sương Ấy chuyện thường! Sứ đến Vân Trung Ngày nào phái Phùng Đường? Giương cung căng tựa vầng nguyệt mãn Vọng Tây bắc Bắn sao Lang..
.Thôi Tập Nhận ngẩn ra. Không khỏi có chút kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Ánh mắt bình thản của Độc Cô Vô Nguyệt bỗng dao động. Trong mắt hết sức kinh ngạc.
.Trịnh Thiện Hành lại liên tục nói: - Thơ hay, thơ hay. Lão đây nổi thói trẻ ngông cuồng, câu này rất hay.
.Lư Sư Quái cũng liên tục gật đầu, cười ha hả nói: - Tài năng của Hàn tiểu ca quả thực làm người khác kinh ngạc.
.Hùng Đệ, tiểu Dã, Dương Phi Tuyết ba người thấy người khác khen Hàn Nghệ cũng vui vẻ không ngừng.
.Chỉ đơn giản vài câu như vậy lại làm cho người ta cảm thấy một khí thế hào hùng. Làm lòng người sôi sục, kích động không ngừng.
.Ánh mắt Nguyên Ưng lướt nhanh qua, bàn tay không khỏi vuốt râu dài. Lại nhìn chiếc mũ gấm lông chồn của mình. Cười lên ha hả nói: - Hay, hay, dùng bài thơ này để miêu tả ta. Như vậy là quá chuẩn xác. Ta tin ngươi rồi.
.Hàn Nghệ bỗng nhiên chắp tay nói: - Vãn bối chỉ là phơi bày một chút bản lĩnh nịnh nọt của vãn bối. Để chứng minh câu lúc nãy của tại hại không phải là nịnh nọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận