Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1081: Tiên lễ hậu binh

.Luận sự, Lý Trị làm như vậy, cũng không phải là biểu hiện của sự yếu đuối, mà hoàn toàn làm nổi bật tính cách ăn mềm không ăn cứng của Lý Trị, nếu Lộc Đông Tán khiêu chiến Lý Trị, quá mức cường thế, vậy thì một trăm phần trăm là Lý Trị sẽ xuất binh, kỳ thật Lý Trị mang tâm tính đế vương vô cùng nặng, tuyệt không cho phép bất cứ kẻ nào cưỡi lên trên đầu của y, nhưng Lộc Đông Tán giảo hoạt cố tình lựa chọn ra vẻ đáng thương, giả vờ đáng thương, đối với Lý Trị đó là vô cùng tôn trọng, hơn nữa Thổ Phiên, Đại Đường mấy năm nay quan hệ vô cùng mật thiết, ngược lại làm cho Lý Trị cảm thấy không nên thiên vị bất kỳ một bên nào.
.Mặt khác, Thổ Phiên kỳ thật không ở trong phạm vi mục tiêu của Lý Trị, phương châm chủ yếu của y là muốn quản khống tây bắc, tiến quân Tây Vực, đây cũng là giấc mộng của vương triều Trung Nguyên, bởi vì vương triều Trung Nguyên cường đại đến mức nào cũng không thể đặt chân lên Tây Vực, đây có thể nói là kế hoạch trăm năm của vương triều Đại Đường, bởi vì Lý Thế Dân lúc trước cũng đã thấy được hy vọng, tiềm lực của Đường triều cũng đã có cơ sở được đặt tại Tây Vực, tiếp đến chính là Cao Ly ở phía đông, cái dằm này mà không rút ra, vương triều Đại Đường trước sau vẫn khó có thể sống bình an, đây mới là chính sách chủ yếu của Lý Trị, chỉ cần Thổ Phiên không động đến tây bắc, thì Lý Trị vẫn có thể dễ dàng tha thứ, hiện tại y phải toàn lực phát triển thực lực của quốc gia, chuẩn bị cho tương lai tiêu diệt Cao Ly, và ổn định lại phía đông, như vậy là có thể toàn lực đột phá khu vực Tây Vực chưa được biết đến này.
.Hàn Nghệ biết rõ ràng, trong lòng của hắn hơn phân nửa vẫn là rất bất đắc dĩ, hắnchỉ có thể tận khả năng kéo dài cuộc chiến tranh giữa Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn, đợi cho tây bắc ổn định lại, đến lúc đó sẽ không sợ Thổ Phiên nữa.
.Tiêu phủ!
.Mãi cho đến lúc chạng vạng tối, Tiêu Nhuệ mới từ bên ngoài trở về.
.Vợ chồng Hàn Nghệ, Tiêu Vô Y đứng dậy đi tới trước cửa nghênh đón.
.- Cha vợ, cha vất vả rồi! Hàn Nghệ vẻ mặt áy náy nói.
.- Con a!
.Tiêu Nhuệ chỉ chỉ Hàn Nghệ, nhưng vẫn chưa vội vã nói, ba người vào trong phòng ngồi xuống.
.Tiêu Nhuệ uống một ngụm trà, thở dài:
.- Không nói gạt con, kỳ thật ta cũng không phải mệt, chỉ có điều Hà Nguyên quận vương kia không yên lòng, cứ nói bóng nói gió, nghe ngóng tin tức của con, gã cũng không đi nơi nào du ngoạn cả, ở ngay tại Ngõ Bắc của con mà đi đi lại lại.
.Hàn Nghệ cười mà không nói, hiển nhiên là đã sớm dự liệu đến.
.Tiêu Nhuệ liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Hiền tế à, ta thấy Hà Nguyên Quận vương này cũng thật không dễ dàng, tốt xấu gì gã cũng là vua của một xó, đi tới Trường An ta, khúm núm, cầu người khắp nơi, trong lòng còn băn khoăn dân chúng Thổ Dục Hồn, con xem khi nào thì gặp gã đi.
.Dù sao cũng là người trong Phật môn, lòng có không đành.
.Tiêu Vô Y nói: - Cha, năm đó Thổ Dục Hồn bọn họ nhân lúc Đại Đường ta cháy nhà mà đi hôi của, dù không phải như thế, ai bảo chính gã ta không có bản lĩnh, nếu gã ta có bản lĩnh, thì cũng không cần phải như vậy, cái này không trách được phu quân.
.- Con thì biết cái gì? Tiêu Nhuệ trừng mắt liếc mắt nhìn con gái một cái, nói: - Năm đó người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng không phải gã, phải biết rằng gã là người do tiên đế và ông nội nuôi con một tay đỡ lên, sao có thể đem tội năm đó đổ lên đầu của gã.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cha vợ, đây cũng không phải là tình hữu nghị giữa hai người, nếu là như vậy, một câu của cha vợ, con cho gã mượn mười quan tám quan cũng không thèm hỏi, nhưng đây là ngoại giao giữa nước với nước, phương diện này thì không thể bỏ thêm thông cảm, đáng thương. Nếu chúng ta trợ giúp gã, khả năng ngàn vạn dân chúng Đại Đường sẽ phải trả giá bằng sinh mạng. Nếu có lợi đối với Đại Đường ta, vậy liền xuất binh viện trợ, nếu có hại, thì không viện trợ, kỳ thật chính là đơn giản như vậy.
.Tiêu Nhuệ thoáng gật đầu, nói: - Lời này của con cũng không phải không có lý.
.Tiêu Vô Y lúc này bất mãn nói: - Cha, ý của con gái cũng giống với phu quân, dựa vào cái gì con gái nói với cha, thì cha lại bảo con gái không hiểu cái gì, phu quân nói, cha lại nói không phải không có lý, cha quá thiên vị.
.- Con câm miệng!
.Tiêu Nhuệ hừ một tiếng, nói: - Con nói giống Hàn Nghệ sao?
.Không thèm để ý đến đứa con hư này, lại nói với Hàn Nghệ: - Nhưng mặc kệ con làm thế nào, dù sao cũng phải gặp Hà Nguyên quận vương đi, luôn để lão phu đi đối phó với gã cũng không được, lão phu cũng khó xử.
.Hàn Nghệ cười gật đầu nói: - Con nhất định sẽ gặp gã, nhưng trước đó, con phải gặp Lộc Đông Tán trước đã.
.Tiêu Nhuệ nói: - Thế này không ổn đâu, làm việc gì đều có thứ tự trước sau.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Chính như lúc nãy con vừa nói, hết thảy ngoại giao đều là xuất phát từ ích lợi bản thân, ai quan trọng hơn, con gặp người đó trước, không có thứ tự trước sau gì cả, với trước mắt mà nói, Lộc Đông Tán càng trọng yếu hơn một chút, con dĩ nhiên là gặp ông ta trước.
.Tiêu Nhuệ là người phúc hậu, không ủng hộ những lời này của Hàn Nghệ, nhưng ông chỉ đánh yểm trợ thôi, việc này không phải ông quản, nói: - Vậy như vậy thì tùy con đi.
.Hôm sau!
.Hàn Nghệ tới gần giữa trưa mới đi đến chùa Từ Ân Tự thăm hỏi Lộc Đông Tán, hắn đến lần này, rõ ràng không tính ăn nói huyên thuyên cùng Lộc Đông Tán, nói chuyện chính sự trước đã.
.- Ôi, Hàn Thị lang đại giá quang lâm, Lộc Đông Tán không tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội.
.Từ một lời chào này mà xem, thì Lộc Đông Tán biết rõ văn hóa Trung Nguyên.
.Hàn Nghệ chắp tay nói: - Đại tướng nói quá lời, là tại hạ đã tới chậm, kính xin Đại tướng thông cảm nhiều hơn.
.Nhưng mà, ở bên cạnh Lộc Đông Tán còn đứng một vị lão giả, chính là Đường Huyền Trang.
.- A Di Đà Phật, nhiều ngày không gặp, Hàn Thị lang gần đây tốt chứ?
.Đường Huyền Trang hành phật lễ nói.
.Lộc Đông Tán thấy Đường Huyền Trang đối với tiểu tử mới ra đời Hàn Nghệ này cũng vô cùng cung kính hữu lễ, trong lòng thầm nghĩ, người này quả thực không tầm thường a!
.Hàn Nghệ chắp tay nói: - Phiền đại sư bận lòng, mọi chuyện của vãn bối đều tốt, đã lâu không gặp đại sư rồi.
.Đường Huyền Trang cười gật gật đầu.
.Hàn Nghệ lại hiếu kỳ nói: - Chẳng lẽ hai vị quen nhau?
.Đường Huyền Trang cười nói:
.- Năm đó khi bần tăng đi Tây Vực, từng tới Thổ Phiên, lúc ấy Đại tướng chiếu cố ít nhiều, bần tăng mới có thể bình yên vô sự.
.Lộc Đông Tán cười nói: - Đại sư nói quá lời, năm đó một tấm lòng son, không để ý đường xá hiểm trở, trèo non lội suối, đi tới Tây Vực lấy kinh, làm người ta kính nể, Đông Tán chỉ là hơi tận tình địa chủ, không đáng nhắc đến.
.Hàn Nghệ cười thầm, đây là nói quá lời sao, tới Thổ Phiên các ngươi, nếu không có Lộc Đông Tán ngươi hộ tống, không thể bình yên vô sự, đây rõ ràng cho thấy là châm chọc ngươi a!
.Ba người hàn huyên một lát, Đường Huyền Trang liền cáo từ.
.Đường Huyền Trang vừa đi, Lộc Đông Tán lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình, duỗi tay ra, nói: - Hàn Thị lang, mau mời vào trong.
.- Mời!
.Hàn Nghệ chăp chăp tay, sau đó cùng Lộc Đông Tán đi vào trong phòng.
.Sau khi ngồi xuống, Lộc Đông Tán là tự tay rót cho Hàn Nghệ một ly trà ấm, lại vô cùng kích động nói: - Không dối gạt Hàn Thị lang, ta mới đến Trường An một hai ngày, đại danh của Hàn Thị lang đã như sấm bên tai, về chuyện xưa của Hàn Thị lang, chuyện này so với chuyện kia lại càng phấn khích, làm người ta vỗ án tán dương, hôm nay có thể kết bạn với thiếu niên anh tài giống Hàn Thị lang, đó là vinh hạnh của Lộc Đông Tán ta. Đáng tiếc trong chùa miếu không tiện uống rượu, ta liền lấy trà thay rượu, kính Hàn Thị lang một ly.
.Hàn Nghệ nâng chén nói: - Đại tướng quá khen, tại hạ cũng đã sớm nghe qua đại danh của Đại tướng, không chỉ có như sấm bên tai, nếu như nói chuyện xưa của tại hạ chuyện này so với chuyện kia càng phấn khích, vậy đại tướng đối với tại hạ mà nói đó chính là một nhân vật huyền thoại, chính là thông minh tài trí của Đại tướng năm đó, mới thúc đẩy một đoạn giai duyên của Đại Đường ta và Thổ Phiên, hôm nay gặp được, có thể nói là đã giải quyết xong tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời, chén trà này phải là ta mời Đại tướng mới đúng, Hàn Nghệ cạn trước vì kính.
.Hàn Nghệ nói xong, uống một hơi cạn sạch.
.Lời này nói ra mới đẹp biết bao nha, một huyền thoại, đây là tán thưởng làm người ta vui vẻ biết bao a! tâm thần Lộc Đông Tán nhoáng lên một cái, không kìm lòng nổi có chút hưởng thụ, nhưng ngay lập tức kịp phản ứng, khẩn trương uống cạn nước trà trong chén, nghĩ thầm rằng, người này quả nhiên là biết ăn nói mà.
.So về lừa gạt, ta sợ ngươi sao? Hàn Nghệ thần sắc tự nhiên, hoàn toàn không hết ý tứ khen tặng, dường như từ trong ra ngoài đều là lời tâm huyết, làm người ta không kìm lòng nổi mà thản nhiên đón nhận, buông chén trà xuống, giành trước ấm trà, châm trà cho Lộc Đông Tán.
.Lộc Đông Tán vội nói: - Không dám, không dám.
.Giả bộ đẳng cấp thấp này, Hàn Nghệ đều có chút nhìn không nổi nữa rồi, dầu gì cũng là người đã năm mươi tuổi, nhưng hắn biết rằng càng là người như thế lại càng đáng sợ, bởi vì những loại người này vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, cười nói: - Đây là vãn bối phải làm, hôm nay vãn bối và Đại tướng đúng là mới quen đã thân, cho dù bình trà này nhạt, thì cũng uống đến say lòng người như một bình rượu ngon, thật sự có thể nói là rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít.
.Lộc Đông Tán vừa nghe, cả người nổi một tầng da gà, cười ha hả nói: - Nói quá hay, ta cũng có một loại cảm giác hận vì gặp nhau muộn a!
.Hàn Nghệ buông ấm trà, lại nâng chén rượu lên, nói: - Vậy hôm nay chúng ta liền không nói chuyện công sự, tận tình chè chén, Đại tướng nghĩ như thế nào?
.Không nói chuyện công sự? Chẳng lẽ hắn là vì công sự mà đến.
.Ánh mắt Lộc Đông Tán lóe lên vài cái, chén trà này như thế nào uống xuống được đây, cười nói: - Hôm nay dù sao không có rượu, chỉ sợ có điều không vui, sao chúng ta không nói chuyện công sự trước, sau đó ngày mai lại tận tình chè chén, chẳng phải càng thêm vui sướng, Hàn Thị lang nghĩ sao?
.- Như vậy a! Hàn Nghệ nói: - Nhưng ta hôm nay còn muốn đưa Đại tướng đi dạo.
.Giờ là lúc nào rồi, ra cửa phỏng chừng đã là giờ cấm đi lại ban đêm rồi. Lộc Đông Tán cười nói: - Ta cũng không phải ngày mai liền đi, hôm nay nói xong, coi như là giải quyết xong một chuyện, ngày khác đi chơi cũng vui vẻ hơn một chút.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Đại tướng nói có lý, tốt lắm, hôm nay chúng ta nói xong công sự trước đã, ngày mai mới đi chơi vui vẻ.
.- Đúng vậy, đúng vậy.
.Lộc Đông Tán để chén trà xuống, mang theo một tia kích động nói: - Chẳng lẽ bệ hạ đã đáp ứng viện trợ cho Thổ Phiên ta rồi?
.Thực là cuộc đời như diễn, toàn bộ nhờ kỹ thuật diễn.
.Ánh mắt này, vẻ mặt này, Hàn Nghệ đều có một tia không đành lòng nói cho ông ta biết hiện thực tàn khốc, cũng đặt chén trà xuống rồi nói: - Đại tướng, ta và ông mới quen đã thân, vậy ta sẽ không ngại nói thẳng, ông cũng biết ta vào đời không sâu, cũng chưa từng tiếp đãi ngoại tân (khách nước ngoài), nếu ngôn ngữ có chỗ nào không hay không phải, kính xin Đại tướng thông cảm nhiều hơn.
.Lộc Đông Tán nghe vậy không hiểu sao có chút khẩn trương, dăm câu ba điều như này, liền nhìn ra Hàn Nghệ có chỗ nào giống với người vào đời không sâu, mấy lời khách sáo này nói ra đều là từng bộ từng bộ đấy, nói: - Hàn Thị lang khách khí, có chuyện nói thẳng là được, ta và ngươi đều là thần tử, cũng đều là phụng mệnh làm việc, ai trách được ai chứ.
.- Đúng vậy, đúng vậy!
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Đại tướng hẳn là cũng nghe nói, Hà Nguyên quận vương mấy ngày hôm trước đã đến Trường An, ông ta cũng xin Đại Đường ta giúp đỡ, về phần nói cái gì, đại khái cũng không khác lắm so với những lời Đại tướng nói ngày ấy.
.Lộc Đông Tán kích động nói: - Hàn Thị lang, Nặc Hạt Bát kia rõ ràng chính là đang khích bác quan hệ giữa Đại Đường và Thổ Phiên, rồi chỉ cần ngồi chờ ngư ông đắc lợi, tâm tư này có thể sánh bằng rắn rết, ác độc đến cực điểm.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Kỳ thật tranh đấu giữa Thổ Phiên các ông và Thổ Dục Hồn, sớm đã không phải là bí mật gì, có lẽ các người đều có nỗi khổ, nhưng hy vọng Đại tướng ông có thể thông cảm một chút cho Đại Đường chúng ta, bất kể là Thổ Phiên, hay là Thổ Dục Hồn, đó đều là phiên quốc của Đại Đường ta, cũng đều có liên hôn với Đại Đường ta, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận