Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 925.1: Mở nguồn thư tịch

.Thật ra khi Hàn Nghệ đang bận chuyện Kim Hành, Thôi Tập Nhận cũng không hề nhàn rỗi, y lợi dụng sự uy hiếp của hàn môn, trước tiên thuyết phục tứ đại gia tộc mở nguồn thư tịch, đem một phần thư tịch trong nhà ra cống hiến, thành lập lên một học viện sĩ tộc, đồng thời y còn thuyết phục rất nhiều quý tộc gia nhập vào đó.
.Những người cổ đại coi sách như báu vật, đặc biệt là khi kỹ thuật in ấn còn chưa xuất hiện, bởi vậy trong văn hiến cổ thường xuyên nhìn thấy từ "tàng thư", câu thường nói, thư bất xuất các, nghĩa là không thể cho người ngoài xem.
.Sĩ tộc Sơn Đông lại càng quý sách như mạng, đây là gốc rễ lập mệnh của bọn họ a, nhưng quật khởi của hàn môn hiện nay khiến bọn họ cảm thấy sự uy hiếp cực lớn, bọn họ nhất định phải đoàn kết lại, hiện tại không phải là bảo vệ địa vị của một nhà nào, mà là cả giai cấp sĩ tộc. Bởi vì trong hàn môn không có phe phái, là chúng chí thành thành (mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng), nếu như sĩ tộc vẫn còn chia năm xẻ bảy, đấu đá lẫn nhau như trước, thì cực có khả năng sẽ bị hàn môn đánh tan tác.
.Thôi Tập Nhận có thể du thuyết thành công, chính là đánh ra thẻ bài này. Chúng ta xây dựng học viện, đem tàng thư ra dùng chung, lợi dụng văn hóa để củng cố nhân tâm, việc này cũng có thể củng cố danh vọng và địa vị của sĩ tộc Sơn Đông, bởi vì phương diện văn hóa vẫn luôn là ưu thế trời cho của sĩ tộc Sơn Đông. Mà khoa cử chính là thi về văn hóa, các đại gia tộc cũng đều hiểu, chỉ dựa vào một nhà nào đó thì khó mà đối kháng được sự tấn công của hàn môn, bọn họ bị ép cho tư tưởng từ một nhà chuyển hóa thành cả giai cấp quý tộc.
.Học viện sĩ tộc chính là nhằm về phía khoa cử, hy vọng liên tục không ngừng đào tạo nhân tài cho khoa cử.
.Việc này lập tức dẫn đến sự khủng hoảng cực lớn trong hàn môn.
.Dù sao cũng đã bị áp chế mấy trăm năm, trong lòng bọn họ vẫn có nỗi sợ hãi đối với sĩ tộc.
.Trước lúc này, hàn môn chỉ chịu đánh chịu chửi, bởi vì trước đây hàn môn chia năm xẻ bảy, không có một người cầm đầu, nhưng hiện nay đã khác rồi, hiện nay Hàn Nghệ đã trở thành giang bả tử của hàn môn, đến lúc này, ánh mắt của bọn họ lại tập trung vào giang bả tử của bọn họ, bọn họ bắt đầu khổ sở chờ đợi số báo mới của Đại Đường nhật báo. Hiện tại bọn họ cũng đã biết ngoan ngoãn rồi, biết đi tìm Hàn Nghệ cũng vô ích, Hàn Nghệ sẽ không gặp bọn họ, liên hệ giữa bọn họ và Hàn Nghệ đều là đến từ Đại Đường nhật báo.
.Thử hỏi cơ hội tốt như vậy, làm sao Hàn Nghệ lại bỏ qua, hắn khổ sở cầu mong cuộc đấu tranh sĩ thứ chính là hy vọng có thể không ngừng thu lợi từ đó.
.Hoàng cung!
.- Đồ Thư Các?
.Lý Trị hơi nhíu mày, nhìn về phía Võ Mị Nương ở bên cạnh, Võ Mị Nương cũng vẻ mặt hoang mang, lại nhìn về phía Hàn Nghệ vẻ không hiểu.
.Hàn Nghệ nói:
.- Không sai! Từ trước đến nay bệ hạ đều nói cầu hiền như khát, nhưng "hiền" này từ đâu đến, không phải tự dưng mà có, đều là từ trong sách mà ra. Nhưng hiện nay hoàng thất và các đại gia tộc lũng đoạn tàng thư, dẫn đến sĩ tử hàn môn cầu thư vô vọng, rất nhiều thiên tài chỉ vì không có sách để đọc mà bị mai một. Nếu bệ hạ hy vọng có thêm nhiều hiền tài đến phụ trợ bệ hạ, điều trước tiên chính là mở nguồn tàng thư, để cho có thêm nhiều người có thể đọc được sách, đây chính là dụng ý của Đồ Thư Các.
.Về phần mở nguồn thư tịch, Hàn Nghệ sớm đã vô cùng khát vọng rồi, những thứ bí phương này, ngươi có thể cất giấu, nhưng lý luận tri thức mà ngươi cũng cất giữ, đó hoàn toàn là cản trở sự phát triển của quốc gia, nhất định phải mở nguồn thư tịch, như vậy mới đạt được sự tiến bộ nhanh chóng.
.Lý Trị khẽ nhíu mày, nói: - Trẫm thấy khanh đây là nhằm vào học viện sĩ tộc đi.
.- Hồi bẩm bệ hạ, phải, nhưng là không hoàn toàn đúng.
.Hàn Nghệ nói: - Sách chính là thứ để cho người ta đọc, nếu ai ai cũng cất giữ sách đi, vậy thì tác dụng của sách sẽ bị suy yếu cực lớn, cái này cũng giống như tiền, tiền bỏ ở trong nhà thì chỉ là một đống đồng nát sắt vụn, chỉ có đem ra sử dụng thì tiền này mới phát huy giá trị của nó. Khai thư huệ dân, có thể vì bệ hạ, vì Đại Đường, bồi dưỡng ra thêm nhiều nhân tài, còn có thể khiến cho Đại Đưởng trở nên ổn định hơn nữa, thiên thu vạn thế cũng không phải nói chơi.
.Nhớ vi thần từng nói với bệ hạ, từ xưa đến nay, vô số lần bạo động, có những lần là vì quân chủ hôn dung vô đạo, có những lần lại là vì tiểu nhân ở giữa kích động. Một điều rất quan trọng, chính là ở chỗ bách tính không có văn hóa, dễ dàng bị người khác kích động, nếu như bách tính ai ai cũng tri thư đạt lý, thì sao lại bị người khác xui khiến, bách tính của một quốc gia càng hiểu chuyện thì quốc gia này sẽ càng ổn định.
.Lý Trị cau mày nói: - Tuy là nói như thế, nhưng sách vẫn là thứ quý giá nhất trên đời, nếu theo như lời khanh nói, xây dựng Đồ Thư Các, mọi người đều có thể đụng vào, lỡ như hư tổn, mất mát, vật thì thật đáng tiếc a!
.Con người đều là ích kỷ, Lý Trị cũng không ngoại lệ, thư tịch ở thời đại này quá quý giá, đương nhiên y cũng muốn cất làm của riêng, không muốn lấy ra cùng chia sẻ với người khác.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Bệ hạ vẫn xin yên tâm, bản gốc của thư tịch tất nhiên là để hoàng thất cất giữ, vi thần có thể sử dụng thuật in ấn, in ấn thư tịch, để vào trong đồ thư quán, để cho bách tính đọc.
.Suýt nữa thì quên tiểu tử này còn giấu thuật in ấn, Lý Trị thản nhiên nói: - Nhưng có những thư tịch đề cập đến hoàng thất, không tiện công khai.
.Y vẫn không chịu!
.Hàn Nghệ bám riết không tha nói: - Loại thư tịch này, chỉ có thể làm sử thực tham khảo, tác dụng đối với bách tính không lớn, vi thần chỉ kiến nghị công khai một số thư tịch có lợi đối với bách tính, ví dụ như liên quan đến phương diện nông nghiệp, phương diện thủ công, cùng với một số kinh văn. Hơn nữa triều đình cũng có thể phân chia cấp bậc thư tịch của đồ thư quán, bách tính phổ thông có thể đọc sách gì, thí sinh vào kinh khảo thí thì có thể đọc những sách đó, một số vương công đại thần thì có thể đọc những sách kia.
.Tiểu tử này hôm nay sao lại trở nên không hiểu chuyện như vậy! Lý Trị rất không vui, hoàng gia cất sách, đó là để cho hoàng đế giải trí, sao có thể lấy ra cho người khác xem.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Bệ hạ thường nói, những đại gia tộc đó tự tư tự lợi, đem cất giấu thư tịch quý, ngoài con cháu trong nhà, bất cứ ai cũng không thể xem, không màng đến đại lợi của quốc gia, cực kỳ đáng ghét. Nhưng nói đi nói lại, bệ hạ người cũng làm như vậy, thì sao có thể yêu cầu người khác công khai thư tịch trong nhà. Bệ hạ nên lấy mình làm gương, thả con tép bắt con tôm, công khai thư tịch hoàng thất, như vậy mới có thể yêu cầu người khác cũng công khai thư tịch, như vậy quốc gia và bách tính đều được lợi ích không nhỏ.
.Võ Mị Nương ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói: - Bệ hạ, theo thần thiếp thấy, lời Hàn Nghệ nói không phải là không có lý, thần thiếp nghe nói học viện sĩ tộc chỉ cho phép quý tộc vào viện đọc sách, nếu là như vậy thì quá không công bằng đối với hàn môn, đến lúc đó khoa cử cũng sẽ chỉ là ván cầu trên con đường làm quan của quý tộc, điều này đi ngược lại với mong muốn ban đầu của bệ hạ. Có phải là bệ hạ nên quan tâm một chút đến sĩ tử hàn môn, để cho khoa cử trở nên công bằng hơn hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận