Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 538: Cố nhân trở về

.Nam tử áo trắng kia nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tiêu Vô Y mới quay người lại, chỉ thấy ông ta tuổi tác ước chừng khoảng bốn mươi, dáng vẻ mảnh khảnh, thân hình cao gầy, khí chất nho nhã, nhưng ông ta áo trắng tóc đen, phóng khoáng tự nhiên, không gò bó, tuy mang một chút thoải mái, nhưng cũng không giống văn nhân nhã sĩ, mà giống như là một người điên, dù sao đây cũng không phải phim võ hiệp, ở thời cổ đại, người không búi tóc thì hoặc là trẻ con, hoặc là ăn mày kẻ điên, có thể nhìn thấy lờ mờ hai vò rượu dưới chân ông ta.
.Nhưng khi ông ta nhìn thấy Hàn Nghệ, cặp mắt nhìn có vẻ đục ngầu đột nhiên bắn ra hai tia sáng, mỉm cười, nói:
.- Các ngươi dậy rồi.
.Ngữ khí của ông ta hết sức ôn hòa, khiến người ta khó mà phát giác ra một chút ác ý nào.
.Nhưng đối với Hàn Nghệ mà nói, ông ta đứng ở chỗ này, chính là kẻ địch, nhíu mày hỏi: - Ngươi là ai?
.Nam tử áo trắng chắp tay nói: - Tại hạ Thôi Bình Trọng, mạo muội quấy rầy, mong rằng các hạ thứ lỗi.
.Lại là họ Thôi? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ!
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, nhưng thấy nam tử áo trắng này nho nhã lễ độ, không có nửa phần ác ý, nhất thời cũng khó phân biệt là địch là bạn.
.Đúng lúc này, Tiêu Vô Y phía sau hắn đột nhiên nhỏ giọng hô: - Thôi tam thúc.
.Thôi Bình Trọng nhìn Tiêu Vô Y đang trốn ở phía sau Hàn Nghệ, cười ha hả, nói: - Tiểu Vô Y, đã lâu rồi không gặp.
.Hàn Nghệ kinh ngạc quay đầu lại, khiếp sợ nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y nhỏ giọng nói: - Ông ta chính là phụ thân của Thôi Tập Nhận.
.- Hả?
.Hàn Nghệ sắc mặt cả kinh, lại chuyển mắt nhìn về phía Thôi Bình Trọng, quan sát một chút, cũng có vài phần giống nhau, nhưng người trước mặt này còn đẹp trai hơn Thôi Tập Nhận nhiều.
.Tiêu Vô Y đi ra, nhẹ nhàng thi lễ, nói:
.- Vô Y bái kiến tam thúc, không biết tam thúc thân thể có khỏe không.
.- Ta vẫn như vậy!
.Thôi Bình Trọng vuốt râu cười, lại nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: - Tiểu Vô Y, có phải con nên giới thiệu một chút vị lang quân như ý này của con là người thế nào không?
.Hàn Nghệ chắp tay nói: - Tại hạ Dương Châu Hàn Nghệ.
.- Hàn Nghệ?
.Thôi Bình Trọng lại quan sát Hàn Nghệ một lượt, cười ha hả, sau đó bật cười lớn nói: - Thú vị! Thú vị! Ha ha!
.Hàn Nghệ nhướn đầu lông mày lên, nói: - Không biết các hạ cho rằng đây có gì thú vị? Nói ra, cũng khiến vãn bối vui vẻ.
.Thôi Bình Trọng sửng sốt, lập tức xin lỗi, nói: - Thật sự xin lỗi, ta tuyệt không có ý giễu cợt ngươi. Chỉ là ta vẫn luôn vô cùng hiếu kỳ, trên đời này rốt cuộc có ai có thể trở thành phu quân của Vô Y, kết quả khiến ta cảm thấy có chút kinh ngạc, ồ, ta tuyệt không phải là khinh thường ngươi, chỉ quả thực không ngờ đến.
.Hàn Nghệ mặc kệ ông ta có ý gì, căn bản hắn không thèm để ý mấy thứ đó, điều hắn để ý là là bạn hay thù, hay thực sự chỉ là một sự cố bất ngờ, nói: - Vậy không biết tại sao Thôi tiền bối đến đây?
.Thôi Bình Trọng sửng sốt, cúi đầu không nói.
.Tiêu Vô Y thấy vậy, nói:
.- Hàn Nghệ, ta muốn nói chuyện riêng với Thôi tam thúc một lát.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nhưng thấy ánh mắt yên tâm nàng truyền đến, lúc này mới gật gật đầu, nói: - Được rồi.
.Tiêu Vô Y tiến về phía trước một bước, đưa tay ra nói: - Tam thúc, có thể vào trong đình một lát.
.Thôi Bình Trọng gật gật đầu.
.Hai người liền đi vào trong đình.
.Hàn Nghệ nhìn bóng lưng Thôi Bình Trọng, nhíu mày nói thầm: - Thôi Bình Trọng?
.Đi vào trong đình, Tiêu Vô Y liền lập tức hỏi: - Tam thúc, thúc biết chỗ này khi nào?
.Thôi Bình Trọng liếc mắt nhìn nàng một cái, cười nói: - Rất lâu, trước đó rất lâu rồi, ta cũng không nhớ nữa.
.Tiêu Vô Y nói: - Vậy chuyện của đại tỷ và Vạn nhị ca... ?
.Thôi Bình Trọng gật gật đầu, hai đầu lông mày lộ ra vẻ hơi đau thương. Dường như cũng không muốn nói thêm việc này, nói: - Mỗi lần ta về Trường An, đều quen ngồi ở chỗ này, nhưng hôm nay chỉ là gặp đúng dịp, con giải thích với phu quân của con một chút, ta không có ác ý, cũng sẽ không nói ra.
.- Đương nhiên con tin tam thúc.
.Tiêu Vô Y lập tức nói.
.Thôi Bình Trọng nói với vẻ hứng thú: - Nhưng mà ta lại rất có hứng thú đối với chuyện của Hàn Nghệ, thật sự rất khó tưởng tượng Tiêu Vô Y danh chấn kinh thành trước đây lại yêu một tiểu nông phu của Dương Châu, đây cũng có thể coi là một chuyện nhất đại kỳ văn trong thiên hạ.
.Tiêu Vô Y hai má ửng hồng, xấu hổ nói: - Chuyện này nói ra cũng dài.
.Thôi Bình Trọng cười ha hả nói: - Vừa hay ta cũng đang rảnh rỗi.
.Tiêu Vô Y thoáng sửng sốt, sau đó vẫn kể cho Thôi Bình Trọng nghe từ đầu đến cuối chuyện gặp Hàn Nghệ như thế nào, nhưng sau đó hiểu nhau yêu nhau như thế nào thì nàng không nói, không phải nàng không tin Thôi Bình Trọng, chỉ là nàng xấu hổ khi nói ra.
.Nhưng cũng có thể thấy nàng có sự tín nhiệm cực lớn đối với Thôi Bình Trọng.
.Sau khi nghe xong, Thôi Bình Trọng nhíu mày không nói.
.Tiêu Vô Y hiếu kỳ nói: - Tam thúc, lẽ nào thúc cảm thấy có gì không ổn?
.Thôi Bình Trọng nói:
.- Tiểu Vô Y, có phải con thật sự yêu Hàn Nghệ không?
.Tiêu Vô Y nói: - Tất nhiên là thật, sao tam thúc lại hỏi câu này?
.Thôi Bình Trọng thở dài: - Ta chỉ sợ con là vì Chỉ Nhi mà hạ giá lấy Hàn Nghệ.
.Tiêu Vô Y ngẩn người, sau đó nói: - Không giấu tam thúc, lúc mới bắt đầu, quả thực là con vì đại tỷ, con muốn chứng minh việc trước đây con giúp đại tỷ là đúng.
.Thôi Bình Trọng đột nhiên cắt ngang, nói: - Con cũng muốn bù đắp cho Chỉ Nhi, vì thế mới ủy thân hạ giá cho Hàn Nghệ.
.Tiêu Vô Y ngẩn ra, ngập ngừng vài lần, mới gật đầu nói: - Có lẽ vậy, nhưng sau đó con đã thật sự yêu Hàn Nghệ. Sau đó, nàng lại kể cho Thôi Bình Trọng nghe quá trình hiểu nhau yêu nhau với Hàn Nghệ.
.Thôi Bình Trọng nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, cười nói: - Thì ra là thế! Ý trời! Đây thực sự là ý trời a! Với lại con cũng to gan hơn Chỉ Nhi nhiều, lại còn chủ động thổ lộ tình ý trong lòng với Hàn Nghệ, trên đời này e là cũng chỉ có Tiêu Vô Y còn dám nói điều này.
.Tiêu Vô Y lập tức nói: - Tam thúc nói vậy, Vô Y không dám gật bừa, trước đây nữ tử thổ lộ tình ý với Nguyên thúc thúc nhiều không kể xiết, chắc thúc đã thấy mới đúng.
.- Đám người bạc tình phụ nghĩa đó, nhắc đến làm gì.
.Thôi Bình Trọng khoát tay, lại nói - Vô Y, Chỉ Nhi từ nhỏ đã là một đứa trẻ vô cùng có chủ quan, tất cả những việc nó làm, đều là suy nghĩ của bản thân nó, trước đây con có giúp nó hay không, kết quả cũng sẽ không thay đổi, con cũng không cần phải cảm thấy áy này hay buồn bã vì chuyện này, chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi, con có cuộc đời của con, đừng để tao ngộ của Chỉ Nhi ảnh hưởng đến con, con và nó không giống nhau.
.Tiêu Vô Y ngẩn ngơ hồi lâu, mới khẽ gật đầu vài cái, nói: - Tam thúc, sao thúc lại về?
.Thôi Bình Trọng cười nói: - Ta nghe nói gần đây có một người thú vị đến Trường An, vì thế muốn về mở mang kiến thức.
.Tiêu Vô Y kinh ngạc nói: - Vậy sao? Sao con không nghe nói đến? Không biết là người nào?
.Thôi Bình Trọng nói: - Không phải chính là lang quân như ý của con sao.
.- Hàn Nghệ?
.Tiêu Vô Y kinh ngạc nói.
.Thôi Bình Trọng cười nói: - Gần đây Trường An còn có nhân vật nào nổi tiếng hơn hắn sao?
.Tiêu Vô Y hơi có vẻ tự hào nói: - Điều này cũng đúng, Hàn Nghệ quả thực có năng lực, hơn nữa không giống người bình thường.
.Thôi Bình Trọng cười ha hả nói: - Nam nhân có thể lấy con làm vợ, tất nhiên không phải người tầm thường.
.Tiêu Vô Y chớp đôi mắt đẹp nói: - Tam thúc, thúc đây là khen con, hay là dìm con a!
.- Sao con lại để ý mấy chuyện này chứ.
.Thôi Bình Trọng cười ha hả, đứng lên nói: - Được rồi, nghĩ đến các con cũng khó được gặp nhau một lần, ta sẽ không quấy rầy các con nữa, thay ta nói một tiếng xin lỗi với phu quân con.
.Nói xong, ông ta liền đi lên núi.
.Tiêu Vô Y đứng dậy hô: - Tam thúc !
.Nhưng Thôi Bình Trọng chỉ khoát tay, rất nhanh đã biến mất giữa rừng núi rậm rạp.
.Đôi lông mày kẻ đen của Tiêu Vô Y hơi nhíu lại, trôi qua hồi lâu, nàng khẽ thở dài một tiếng. Chợt nghe bên cạnh có người nói: - Ông ta đi rồi sao?
.Quay đầu lại nhìn, chính là Hàn Nghệ, nhẹ nhàng gật đầu, nói: - Chàng yên tâm, tam thúc không phải loại người lắm miệng, ông ấy quyết sẽ không nói chuyện của chúng ta ra ngoài.
.- Ta không sợ chuyện này.
.Hàn Nghệ nói: - Ta chỉ tò mò mục đích ông ta tới nơi này.
.Tiêu Vô Y nói: - Ta thấy chỉ là ông ấy muốn đến đây tế lễ cho đại tỷ. Nhưng từ trước đến nay ta đều tưởng là nơi này không có ai biết đến, không ngờ tam thúc đã biết nơi này từ rất lâu trước đó, xem ra ông ấy vẫn rất quan tâm đến đại tỷ.
.Hàn Nghệ khẽ thở phào. Hắn cũng hết sức tin tưởng phán đoán của Tiêu Vô Y, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy có chút địch ý nào từ Thôi Bình Trọng, hiếu kỳ nói: - Lẽ nào một phụ thân quan tâm đến con gái của mình, là chuyện đáng để người khác kinh ngạc sao?
.Tiêu Vô Y cười khổ nói: - Nhưng tam thúc chưa từng hỏi bất cứ chuyện gì, ông ấy chưa từng quản bất cứ chuyện gì, thậm chí ông ấy còn không dạy Thôi Tập Nhận một chữ, hơn nữa trước đây khi chuyện của Thôi đại tỷ và Vạn nhị ca chưa bị người khác biết được, ông ấy đã rời khỏi Trường An rồi, ngay cả sau khi Thôi đại tỷ chết, ông ấy cũng không về Trường An, có lẽ đã về mà chúng ta không biết, nhưng đã sáu bảy năm ta không gặp ông ấy rồi.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Vậy tại sao bây giờ ông ta lại về?
.Tiêu Vô Y liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Ông ấy nói là vì chàng.
.- Hả?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Vì ta? Ta với ông ta chưa từng gặp mặt, sao có thể như vậy?
.Tiêu Vô Y lắc đầu nói: - Chuyện này ta cũng không rõ, tam thúc từ nhỏ đã vô cùng ly kinh bạn đạo, thường xuyên đưa ra rất nhiều câu hỏi kỳ lạ, khiến thầy dạy của ông ấy tức giận phẩy tay áo bỏ đi, cử chỉ lời nói đều hết sức khó mà lý giải, ông ấy nói là vì chàng, ta cảm thấy cũng rất bình thường.
.Lẽ nào là một lão gay? Hàn Nghệ chỉ cảm thấy rùng mình. Gay thì đi tìm Vô Nguyệt a!
.Hôm nay phủ Quan Quốc công náo nhiệt dị thường, bởi vì bởi vì Dương gia Tam Lang Dương Tư Nột trở về thăm người thân.
.- Nhị ca, sao huynh có thể thả cho Hàn Nghệ đi như vậy, nếu là như vậy, lúc đầu đệ cũng đâu cần phải nhọc lòng đưa hắn đến chỗ huynh. Huynh có biết không, trước khi đi Hàn Nghệ đó có nói, trong vòng một năm sẽ khiến một tiểu thôn trang vốn dĩ vô cùng bình thường trở thành thôn trang giàu có nhất Dương Châu, huynh... huynh bảo đệ nói gì với huynh được đây.
.Dương Tư Nột đứng giữa sảnh đường, giậm chân nói.
.Dương Tư Huấn nói: - Lúc đó làm sao ta biết hắn là một nhân tài, trước đây hắn là kẻ mang tội trên người đến đây, đương nhiên ta phải quan sát trước một phen, Trường An này không thể so với Dương Châu, nếu có một chút sai sót thôi, có thể sẽ liên lụy đến cả Dương gia chúng ta.
.Dương lão phu nhân ngồi ở chính giữ lên tiếng:
.- Tư Huấn, sao con còn không biết lỗi, cho dù Hàn Nghệ là một người bình thường, nhưng bất luận như thế nào, hắn cũng đã cứu ta một mạng, phụ thân con dạy con đối đãi với ân nhân của mình như thế sao? Hơn nữa đứa trẻ Hàn Nghệ này, hiểu lí lẽ, lại trọng tình cảm, là một nhân tài hiếm có, thấy con thật là càng lớn càng hồ đồ.
.Dương Tư Huấn lập tức ủ rũ, đứng dậy, hành lễ nói: - Mẫu thân đại nhân nói phải, hài nhi biết lỗi rồi.
.Dương Tư Nột vẫn hết sức không vui, trước đây ông ta gánh nguy cơ đắc tội với sĩ tộc Giang Nam, đưa Hàn Nghệ đến Trường An, giờ thì tốt rồi, chẳng được cái gì, hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh, tức giận đến nói không ra lời.
.Dương Phi Tuyết ở bên cạnh lại nói: - Cha, hiện tại Hàn Nghệ rất tốt, đã làm đến Hoàng gia đặc phái sứ rồi, cũng coi như là không phụ một phen khổ tâm của cha.
.Dương Tư Nột liếc nhìn con gái, thầm nghĩ, vậy thì có ích gì, nhân tài đó có tất cả nhờ ta, bây giờ tốt rồi, Hàn Nghệ không có một chút quan hệ nào với Dương gia, tức giận nói: - Con còn dám nói nữa, chuyện này đều là con gây ra, nếu không phải con, Hàn Nghệ sẽ rời khỏi Dương Châu sao?
.Một câu nói này vừa hay nói trúng chỗ đau của Dương Phi Tuyết chỗ đau, hốc mắt ửng đỏ, mím miệng, đứng ở một bên.
.Dương lão phu nhân liếc nhìn Dương Tư Nột nói: - Tư Nột, ta cũng phải nói con vài câu, bất kể như thế nào, Tư Huấn cũng là huynh trưởng của con, sao con có thể như vậy với huynh trưởng, còn không mau xin lỗi nhị ca con.
.Lão nhân gia bà nói một câu, đó chính là thánh chỉ trong Dương gia.
.Dương Tư Nột đứng dậy, chắp tay hướng tới Dương Tư Huấn, nói: - Tam đệ lúc nãy đã đắc tội, xin nhị ca thông cảm.
.- Không sao, không sao.
.Dương Tư Huấn đuối lý trước, hơn nữa với địa vị hiện tại của Hàn Nghệ đã đủ để chứng minh, lúc đầu ông ta để Hàn Nghệ đi là một quyết định ngu ngốc cỡ nào. Mặt đã bị đánh sưng lên rồi, ở phương diện nhìn người, ông ta và Dương Tư Nột có sự chênh lệch không nhỏ, bởi vì ông ta có rất nhiều nguyên tắc vô vị, còn Dương Tư Nột liền không câu nệ tiểu tiết, nói: - Chuyện này cũng quả thực là nhị ca đã hồ đồ, không để tâm đến phong thư đó của đệ.
.Nói xong, ông cũng cúi đầu thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận