Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 257.1: Tìm kiếm hợp tác.

.Người vô sỉ thì Nguyên Mẫu Đơn gặp nhiều lắm, nhưng người vô sỉ, giả dối như Hàn Nghệ thì lần đầu mới gặp.
.Nàng hôm nay đến đây là muốn tìm Hàn Nghệ tính sổ. Hôm đó đúng là làm nàng mất mặt. Nhưng thật không ngờ, nàng còn chưa mở miệng, Hàn Nghệ đã trả đũa trước.
.Nguyên Mẫu Đơn nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhưng không biết nói làm sao. Hàn Nghệ ngoài mặt biểu hiện không hề tặng thỏ khuê mật cho nàng, còn nói không tặng, nhưng giờ thỏ khuê mật lại đang trong tay nàng.
.Dương Phi Tuyết lại biết tình hình, nén cười, liếc mắt về Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, ngươi thật sự là rất xấu xa đấy.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Ta xấu xa cái gì chứ? Ta chẳng qua à đánh mất một con thỏ khuê mật, nhưng vì sao các ngươi nhìn như còn lo hơn ta.
.Dương Phi Tuyết sẵng giọng: - Ngươi còn nói dối trắng trợn vậy sao. Hôm đó, ngươi.
.- Phi Tuyết!
.Nguyên Mẫu Đơn lập tức chen ngang Dương Phi Tuyết: - Không cần phải nói nữa.
.Tuy nàng và Hàn Nghệ rất ít gặp nhau, nhưng Hàn Nghệ mà mở miệng thì thật là khiến người ta tức chết đi được. Nếu nói ra, nàng sợ Hàn Nghệ vu cho nàng ăn trộm. Cuối cùng, đứng trước Hàn Nghệ lúc này, không có cách nào hơn là coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
.Muốn gây phiền toái cho ta ư, ha ha, ca là ai chứ, cô tìm lầm đối tượng rồi. Ta tặng cho cô, cô có thể nhận, muốn trả mà cũng không trả lại được. Hàn Nghệ âm thầm cười, đưa tay nói: - Không sao, không sao. Chỉ là một con thỏ khuê mật thôi. Mất thì cũng đã mất rồi. Mời hai cô ngồi, mời ngồi.
.Ngồi ư? Vậy sẽ chết người đấy. Nguyên Mẫu Đơn nổi giận đùng đùng, nói: - Phi Tuyết, chúng ta đi.
.Dương Phi Tuyết A" lên một tiếng. Khó xử quá. Không khỏi nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thở dài: - Đi đi, đi đi. Có lẽ sau này các cô khó có thể gặp ta rồi.
.Câu nói làm người khác giật mình.
.Dương Phi Tuyết kinh hãi: - Hàn Nghệ, chẳng lẽ ngươi mắc phải bệnh nan y?
.Ta nói này Dương cô nương, cô có thể nói được câu nào hay hơn không. Hàn Nghệ lắc đầu: - Không phải. Chỉ là ta thấy "ngày nữ nhân" rất khó duy trì.
.Dương Phi Tuyết nói: - Nhưng ta thấy ngươi làm rất tốt mà. Cờ nhảy làm cho nữ nhân rất thích. Ta còn không có chỗ để ngồi. Biết ngươi nhất định còn bàn cờ nhảy, mới cùng Mẫu Đan tỷ tới tìm ngươi chơi cờ.
.Hàn Nghệ nói: - Dương cô nương, cờ nhảy nếu mà không hay, thì khác gì ta cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.ta không thể mỗi ngày đều phát minh một đồ chơi mới để cho các người giải sầu. Ta cũng không có đủ bản lĩnh đó đâu. May mắn hôm nay trời nắng, nếu là trời mưa xuống, thì làm thế nào? Kịch dù có hay, một ngày cũng chỉ có thể diễn lâu như vậy. Những canh giờ còn lại thì nên làm cái gì bây giờ. Nên mới nói là, giấc mộng luôn tốt đẹp còn sự thật luôn tàn khốc. Cứ tiếp tục như thế cũng không phải kế lâu dài.
.Nguyên Mẫu Đơn liếc xéo Hàn Nghệ: - Ngươi có gì cứ nói thẳng ra đây. Làm gì cứ phải cố tỏ ra bí ẩn.
.Nàng biết Hàn Nghệ lao lực lắm mới lập ra được Ngày nữ nhân. Chắc chắn là chuẩn bị đầy đủ. Không hề kêu khổ ngay từ ngày đầu thì sau này khó cũng qua.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, đưa tay nói: - Mời ngồi, mời ngồi. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn ngồi xuống. Dương Phi lè lưỡi, cũng ngồi xuống.
.Hàn Nghệ ngồi ở giữa hai nàng, bởi vì là bàn tròn nên ngồi đâu cũng là ngồi giữa. Liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, cười nói: - Mẫu đơn nương tử, kỳ thật ta rất muốn cùng cô giao hợp ----.
.- Hử?
.Nguyên Mẫu Đơn hai mắt trợn trừng.
.Dương Phi Tuyết càng kinh hãi.
.- Không phải. Không phải. Không phải. Là hợp tác. Hợp tác!
.Hàn Nghệ đổ mồ hôi lạnh toát, thầm nghĩ, mình lâu không gần gũi nữ nhân nên mới thốt ra lời ngu xuẩn như thế. Vội vàng lại giải thích: - Rất xin lỗi, rất xin lỗi. Đã nhiều ngày quá mệt mỏi nên đầu óc có chút thiếu minh mẫn.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi mà dám nói lung tung như vậy lần nữa, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi.
.- Tự cắt. Ta sẽ tự cắt!
.Hàn Nghệ lau mồ hôi, vội vàng quay về vấn đề chính:
.- Không biết ý Mẫu đơn nương tử như thế nào?
.Nguyên Mẫu Đơn hỏi: - Hợp tác gì?
.Hàn Nghệ trả lời: - Ta mong muốn kéo nữ sĩ các cô đến ngõ Bắc của ta. Mặt khác, mở lại một cửa hàng hoa quả và cửa hàng bán hoa. Việc này đối vớí các cô thì quá dễ dàng.
.Nguyên Mẫu Đơn hỏi: - Vì sao?
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Mấy ngày nay ta luôn luôn suy nghĩ, nếu muốn thay đổi nữ nhân, dựa vào kịch thôi không thể thực hiện được. Bởi vì giữa nữ nhân với nhau, không chỉ có xem kịch đơn giản như vậy mà còn có rất nhiều cái có thể làm. Đơn giản là, ta muốn tạo ra một thị trường cho nữ nhân. Nữ nhân tới nơi này, không chỉ là xem kịch tiêu khiển, còn có thể mua một ít thương phẩm, hoặc là thưởng thức trà, tâm sự, cũng hoặc là đánh cờ, thậm chí còn chơi một ít trò chơi. Đây mới là ý nghĩa của Ngày nữ nhân. Nếu là chỉ xem kịch thì có vẻ Ngày nữ nhân quá ư đơn điệu.
.Dương Phi Tuyết gật gật đầu: - Có lý.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Thực sự là ngươi có thể tự mình mở, sao phải tìm ta hợp tác?
.Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: - Đầu tiên, Mẫu Đơn nương tử cô đang có danh vọng cao tại Trường An này. Nếu là cô kéo nữ sĩ đến ngõ Bắc thì sẽ hấp dẫn càng nhiều nữ nhân nữa đến. Các cô cũng sẽ càng thêm yên tâm. Hơn nữa, ngày này cũng không ngay lập tức mà tạo nên, cần phải lấy được giấy phép từ triều đình. Lấy thực lực của Nguyên gia, đương nhiên không thành vấn đề. Tiếp theo, ta không có nhiều tiền như vậy. Tiền của ta mang đến cũng đã dùng kha khá rồi, tuy rằng cũng có chút lợi nhuận rồi, nhưng yạm thời lúc này thì không thể mở nổi, mà ta lại hy vọng có thể mở sớm một chút.
.Cuối cùng, tôn chỉ của Phượng Phi Lâu chúng ta không phải mình đảm nhiệm nhiều việc, mà là áp dụng sách lược thu hút đầu tư, chính là dẫn thương gia đến ngõ Bắc buôn bán. Trên phương diện này, nam nhân làm rất tốt, nhưng tương tự, ta hy vọng nữ nhân cũng có thể vào đầu tiên để ngày nữ nhân tăng thêm náo nhiệt. Nếu một nữ nhân cả ngày chỉ biết ở nhà ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, như vậy sẽ mất đi ý nghĩa nhân sinh thì càng không thú vị. Nếu mình biết động tay động chân thì không chỉ có thể kiếm tiền mà còn có thể làm cho cuộc sống có ý nghĩa, một công đôi việc. Ta tin tưởng năng lực nữ nhân không thua gì nam nhân, cho nên ta muốn để Mẫu Đơn nương tử cô là người đi đầu, làm cho càng nhiều nữ nhân vào ngõ Bắc buôn bán, khiến cho thị trường Ngõ Bắc còn mạnh hơn chợ Tây và chợ Đông.
.Dương Phi Tuyết nói: - Đúng là một cách nghĩ hay. Ta cả ngày ở nhà cũng thấy nhàm chán. Nếu có thể thì ta cũng muốn đến.
.Hàn Nghệ cười: - Nếu như cô muốn, đương nhiên cũng có thể tham dự. Nhưng phải đực Mẫu Đơn nương tử đồng ý.
.Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn Hàn Nghệ, trầm ngâm một lát, nói: - Nếu là kéo nữ sĩ đến ngõ Bắc, ta cũng nguyện ý. Nhưng vấn đề là hợp tác thế nào?
.Hàn Nghệ trả lời: - Phương án hợp tác rất đơn giản. Phòng ốc thì bọn ta xuất tiền. Triều đình bên kia cô phụ trách khơi thông. Đợi sau khi hoàn thiện nhà, ta giao cô thuê, mối tháng cô trả tiền thuê là được.
.Nguyên Mẫu Đơn hừ nói: - Ngươi nói được thuê thoải mái, tiền thuê nhiều hay ít. Nếu chẳng may ta mua bán không kiếm được tiền, còn phải trả tiền thuê thì chẳng phải là sẽ thâm hụt tiền hay sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận