Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 631: Lớp học chứng minh. 2

.Hàn Nghệ quét mắt nhìn qua, nói:
.- Mọi người cũng cho là như vậy sao?
.Không ít người gật đầu.
.Thôi Hữu Du nói:
.- Ta lại không cho là như vậy. Tống Tương Công sai ở chỗ nào? Ông ấy tuân thủ đạo nghĩa, lấy nhân nghĩa làm gốc, cũng là bậc quân tử. Muốn nói cũng chỉ có thể nói tài nghệ của ông ấy không bằng người khác thôi, chắc chắn không phải là ngu xuẩn.
.Cũng có không ít người gật đầu ủng hộ quan điểm của Thôi Hữu Du.
.Chết tiệt! Kịch bản vốn không phải như vậy mà. Hàn Nghệ nghe được sửng sốt vô cùng.
.Vì điều hắn dự trù là những học viên này chắc chắn sẽ châm chọc mỉa mai Tống Tương Công, do là Trung Quốc thời sau đều như vậy, các tài liệu lịch sử đều mang Tống Tương Công ra làm hình ảnh phản diện. Trong Xuân Thu ngũ bá, Tống Tương Công là người yếu nhược nhất, tức là nói giống như heo vậy. Lúc kẻ địch qua sông, ngươi không đi đánh, lúc kẻ thù đang bày trận, ngươi không đi đánh. Kẻ địch bày trận xong xuôi rồi ngươi lại đi đánh. Kết quả là bản thân suýt chút nữa thì chết, đây không phải là heo thì là gì?
.Nhưng hắn không ngờ lại có người đồng quan điểm với Tống Tương Công.
.Chuyện này là do bất đồng thời đại, nguyên nhân là vì Trung Quốc sau đó đã trải qua một giai đoạn lịch sử nhục nhã. Do vậy, những người yêu quốc phủ định hết quá khứ của Trung Quốc, cái gì mà Nho giáo gây hại cho Trung Quốc suốt mấy ngàn năm, không cần người ngoài nói này nói kia, tự mình đã phủ định trước rồi.
.Nhưng bây giờ thì khác rồi. Người Hán bây giờ đều là tộc người kiêu ngạo nhất trên thế giới. Bọn họ khẳng định quá khứ và hiện tại của bản thân, họ đều cho đó là vinh quang, thời đại tao nên những quan điểm khác biệt.
.Mộ Dung Chu Hàng đột nhiên đứng lên nói:
.- Nói cũng không thể nói như vậy. Tống Tương Công chỉ là loại giả nhân giả nghĩa. Ông ta hi vọng có thể biến bản thân thành một kẻ nhân nghĩa, khiến cho các nước chư hầu phục tùng ông ta. Ông ta không có thực lực như Tề Hoàn Công nhưng lại muốn trở thành Tề Hoàn Công. Con người như vậy, quả thật không biết tự lượng sức mình, loại không biết tự lượng sức mình chính là ngu xuẩn.
.Thôi Hữu Du nói:
.- Quân tử không có nghĩa là không thể tranh đấu. Khổng thánh nhân không phải đã từng nói rồi sao, phú và quý, là sở dục của con người, nhưng phú quý mà trái đạo thì chẳng tham. Tống Tương Công dùng nhân nghĩa đi tranh đấu, có gì không thể? Cho dù có bị đánh bại cũng là bại trong quang minh lỗi lạc. Sở quốc thất tín bội nghĩa, thắng không anh hùng.
.Mộ Dung Chu Hàng nói:
.- Cái gì gọi là nhân nghĩa? Chẳng lẽ chính là không ngừng phát động chiến tranh sao? Vì tham vọng thống trị của Tống Tương Công, bách tính Tống quốc đã phải bỏ mạng rất nhiều.
.Trưởng Tôn Diên ở phía sau nghe vậy, cảm thấy rất buồn bực. Tuy rằng các bài giảng luật pháp của y cũng có ảnh hưởng qua lại lẫn nhau, nhưng cũng không có cái kiểu không khí giương cung tuốt kiếm như thế này. Nhưng Hàn Nghệ lại chẳng nói mấy câu, mọi người đã đỏ mặt tía tai.
.Thôi Hữu Du nói:
.- Là Sở quốc không biết giữ chữ tín, trong thời gian đàm phán lại bắt mất Tống Tương Công, từ đó mới dẫn tới chiến tranh. Sở quốc mới là có hành động tiểu nhân.
.Càng nhiều người tham gia tranh luận, lần này mọi người tỏ rõ quan điểm của mình.
.Cái này cũng là do Mộ Dung Chu Hàng, Uất Trì Tu Tịch là đại diện cho nhóm quý tộc quân phiệt của dân tộc Tiên Ti. Văn hóa Hán tộc vẫn chưa ăn sâu vào máu của họ, họ vẫn tán đồng quan niệm thắng làm vua. Còn đám người Thôi Hữu Du, Liễu Hàm Ngọc thì lại tiêu biểu cho văn hóa Nho giáo truyền thống. Họ tán thành nhân tín, đạo đức. Sự bất đồng văn hóa văn minh đã tạo ra hai cách nghĩ cách nhìn hoàn toàn khác biệt.
.- Được rồi, được rồi!
.Trong lòng Hàn Nghệ nghĩ, đám người kia hôm nay cũng tranh cãi quá rồi, còn để họ tranh cãi tiếp nữa, bản thân cũng chẳng có thời gian chứng minh trình độ văn hóa của mình, liền nói:
.- Thật ra những điều mọi người nói đều có đạo lý. Nhưng ta hi vọng lúc mọi người quan sát lịch sử, mục đích là để rút ra được những bài học, lấy cổ làm gương chứ không phải để tâm vào những chuyện vụn vặt, không nên tranh giành chuyện thắng thua có được hay không. Tống Tương Công có chỗ đáng kính cũng có chỗ đáng hận, nhân vô thập toàn mà, vấn đề là ông ấy có thể mang lại cho chúng ta những mở đầu cái gì.
.Ngừng lại một lát, hắn tiếp tục nói:
.- Vừa rồi, Uất Trì Tu Tịch nói Tống Tương Công là đồ heo. Vậy ta muốn hỏi các ngươi, nếu như trên thế giới này chỉ còn lại con heo, vậy thì sẽ như thế nào?
.Nguyên Liệt Hổ cười nói:
.- Ta cũng không phải là heo, sao ta biết được, lẽ nào Phó đốc sát ngươi biết?
.Tiên Hiểu Nghe thấy, mắt sáng ngời lên.
.Tên khốn kiếp này, luôn phá mất chỗ đứng của ta. Hàn Nghệ thật sự không có công phu cùng gã phân cao thấp, đành cười, nói:
.- Cụ thể thì ta cũng không rõ, nhưng ta nghĩ chắc chắn sẽ êm dịu hơn so với hiện tại nhiều.
.Nói xong, hắn lập tức nói:
.- Nói tới trận chiến Hoằng Thủy đi, ta cho rằng trận chiến này là chiến tranh trong lý tưởng, làm nổi bật tinh túy của dân tộc Hoa Hạ, chính là giữ chữ tín, hiểu lễ, giữ được phong phạm quân tử. Đương nhiên, trận chiến này cũng là thành bài luận anh hùng. Nhưng có câu nói rất hay, làm việc gì cũng phải có quy củ chừng mực. Chiến tranh lúc đó càng lúc càng trở nên tàn bạo, địch thủ đối với hai bên đều giở mọi mánh khóe ra, lạm sát người vô tội, gian dâm cướp bóc, bất kể là binh lính hay dân thường đều không có chừng mực, một mực tàn sát, như vậy là đúng sao? Đương nhiên là không. Nếu như mọi người là Tống Tương Công, vậy thì vẫn còn xuất hiện tình huống như vậy sao? Chúng ta nhất định phải tôn trọng lễ nghi chiến trường, như vậy mới có thể tránh được cuộc tàn sát vô nhân đạo.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Nhưng đáng tiếc là không phải ai cũng là Tống Tương Công. Sự nhân nghĩa của ngươi có thể làm tổn hại tới thần dân của chính mình.
.Hàn Nghệ gật đầu, nói:
.- Độc Cô công tử nói có lý. Nhưng ta vẫn muốn nói, sự nhân nghĩa của Tống Tương Công chính là tiêu biểu cho tinh thần quý tộc. Chiến tranh giữa giới quý tộc nên công bằng như vậy, không giậu đổ bìm leo, không lừa gạt, không làm điều xấu xa. Ta từng có tìm hiểu về chiến tranh thời Xuân Thu, lúc đó chiến tranh giữa các quý tộc với nhau, mọi người đều dựa vào dũng khí và thực lực. Còn nhớ năm đó Sở Bá vương đập vỡ nồi niêu, quyết đánh một trận tới cùng, thứ người dựa vào không phải là âm mưu quỷ kế mà chính là dũng khí, cái mà họ gọi là người dũng cảm không biết sợ hãi. Đây chính là chiến thuật còn giỏi hơn tất cả các binh pháp.
.Nguyên Liệt Hổ kích động đập bàn, nói:
.- Nói rất đúng! Sở Bá Vương chính là vị anh hùng lão tử ta sùng bái nhất.
.- Cảm ơn, cảm ơn.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, suýt chút nữa thì không nói ra mấy lời cổ vũ. Cũng may hắn vẫn nhớ đây là lớp học của mình, tiếp tục nói:
.- Cá nhân ta cũng hi vọng trong những trận chiến tương lai, hai bên đối chọi nhau đều bỏ mọi thứ lên chiến trường chứ không phải đem tai họa lại cho dân chúng. Dĩ nhiên đây là một hi vọng, cần hai bên cùng nhau chấp nhận. Như ta lúc trước đã nói, hiện nay trên những chiến trường đang dần dần trôi qua, chiến tranh bây giờ quá ít nhân nghĩa, giữ chữ tín. Ta chỉ có thể giải thích tình hình chung thôi. Nhưng điều ta muốn nói là, Tống Tương Công thất bại không có nghĩa là ngu ngốc mà là một tư tưởng chiến tranh vô cùng tân tiến. Họ đều nắm giữ một tinh thần vô cùng đáng quý. Có lẽ nếu dùng tư tưởng này trong chiến tranh lúc đó thì không thích hợp, nhưng dùng trên những Cảnh sát Hoàng gia thì lại rất thích hợp.
.Cái Cảnh sát Hoàng gia phải đối mặt chính là bách tính. Cho dù là tội phạm, họ cũng là dân chúng, Cảnh sát Hoàng gia làm sao đối diện với dân chúng. Thật ra trong luật pháp khi đó, có rất ít biện pháp hạn chế người chấp pháp thực thi, vậy chúng ta phải dùng nhân nghĩa và đạo đức để bù lại điểm này. Giống như nói, nếu ngươi đang truy bắt tội phạm, ở phía trước đột nhiên xuất hiện một người già, ngăn cản đường ngươi đi. Kết quả ngươi vì bắt tội phạm mà không chú ý tới người già, cứ thế đụng phải người ta. Đúng, cuối cùng ngươi bắt được tội phạm, nhưng đây tuyệt đối lại là sai lầm, vì ngươi đã làm hại tới một người dân vô tội. Trách nhiệm của Cảnh sát Hoàng gia là gì? Chính là bảo vệ cho dân chúng. Cho nên bất luận ngươi đưa ra bất kì lí do gì, ngươi cũng không thể dễ dàng làm hại dân chúng như vậy. Các ngươi nhất định phải tuân theo tinh thần nhân nghĩa của Tống Tương Công mà làm công việc này.
.Đương nhiên, nếu ngươi vòng qua người già mà không bắt được tội phạm, vậy chỉ có thể nói rõ ba điểm, ngươi là người nhân nghĩa, ngươi là người có đạo đức, đồng thời ngươi cũng là đồ vô dụng.
.- Ha ha!
.Nguyên Liệt Hổ không kìm được, phá ra cười.
.Dương Mông Hạo mặt mũi buồn bực nói:
.- Điều này cũng quá khó rồi.
.Hàn Nghệ cười, nói:
.- Vẫn là câu nói đó, nếu như không nói, há chẳng phải là ai cũng có thể làm quý tộc sao? Vì sao trại huấn luyện phải huấn luyện các ngươi, chẳng lẽ thật sự vì để làm khó các ngươi sao? Đương nhiên không phải, đơn giản chỉ là hi vọng các ngươi trên mọi phương diện đều mạnh hơn tội phạm không chỉ một chút, như vậy, lúc các ngươi ở ngoài xử án mới có thể làm thành thạo. Ta tin Độc Cô công tử chắc chắn có thể tránh được tình huống làm hại tới người già, còn với việc dẫn độ tội phạm, ngươi không thể thì chỉ chứng minh rằng người không có nỗ lực.
.Giả sử các ngươi về sau thực sự làm Cảnh sát Hoàng gia, các ngươi gặp phải tình huống này thì chớ có nói là Phó đốc sát ta nói. Chúng ta phải nhân nghĩa, phải có đạo đức, cho nên ta không bắt tội phạm, nhân nghĩa, đạo đức và thành công chẳng lẽ không phải là đi ngược nhau sao? Nếu như vậy, ai còn dám khuyên quân chủ lấy nhân nghĩa trị quốc đây? Các ngươi có muốn trách chỉ có thể trách bản thân vô dụng, chắc chắn không thể lấy việc này ra làm cái cớ. Nếu như lúc đó Tống Tương Công một trận chiến đánh bại Sở quốc, vậy ông ta chắc chắn có thể trở thành một bá chủ xứng danh xứng mặt. Ta muốn các ngươi là một Tống Tương Công thành công chứ không phải một Tống Tương Công thất bại. Vì chính nghĩa, vì đạo đức mà chiến đấu, đây chính là tinh thần quý tộc cũng là tinh thần của Cảnh sát Hoàng gia chúng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận