Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 631: Lớp học chứng minh.

.Tuy rằng Hàn Nghệ dùng kế ép Võ Mị Nương nói ra tình hình thật sự, nhưng Võ Mị Nương có thể chính miệng thừa nhận, nói rõ đầu đuôi ngọn ngành cho Hàn Nghệ, cũng đủ thấy là nàng ta rất tin tưởng Hàn Nghệ.
.Mặt khác, Võ Mị Nương còn nhấn mạnh thêm ân tình của Trần Thạc Chân dành cho nàng, vì lẽ đó nàng mới bất chấp tất cả chứa chấp Trần Thạc Chân. Nếu như việc này bị người khác biết, Võ Mị Nương không chết cũng nhất định bị thương tổn nặng nề. Điều này chẳng qua cũng là ám chỉ Hàn Nghệ, nếu ngươi đi theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi xem ta trọng tình trọng nghĩa biết bao.
.Nhưng Hàn Nghệ cảm thấy, Võ Mị Nương là một người con gái lí trí hơn là cảm tính. Nàng ta mạo hiểm chứa chấp, giúp đỡ Trần Thạc Chân, chẳng thấy được là vì báo đáp ân huệ.
.Bởi vì tuy rằng nghĩa quân đã thất bại, nhưng thật ra ở địa khu Chiết Giang, tiếng tăm của Trần Thạc Chân vẫn rất cao, hơn nữa trong tay Trần Thạc Chân chắc chắn còn có chút thế lực. Võ Mị Nương lúc đó, trợ thủ một người cũng không có, nàng ta cần người trợ giúp, có Trần Thạc Chân tiếp ứng ở bên ngoài, đối với nàng ta mà nói tuyệt nhiên không phải chuyện xấu. Chuyện Tưởng Hiến kia, Trần Thạc Chân không thể không có công. Nếu nàng ta không giết chết Tưởng Hiến, vụ án này khả năng là sẽ bị Trưởng Tôn Vô Kỵ lật lại thật.
.Điều này thật ra là điều Hàn Nghệ trù tính, có lật lại hay không hắn cũng không sao cả.
.Nhưng đây vẫn không phải là điểm mấu chốt. Trước đây Hàn Nghệ từng đi dò hỏi về Trần Thạc Chân, thực ra rất nhiều sự tích về Trần Thạc Chân đều xứng đáng với sự ca tụng của mọi người, làm người lại còn vô cùng trọng tình nghĩa. Bởi vậy, cho dù nàng ta thất bại, rất nhiều bách tính ở địa khu Chiết Giang vẫn vô cùng nhớ tới nàng. Võ Mị Nương giúp Trần Thạc Chân, dựa vào tính cách của nàng ta, nhất định sẽ không bán đứng Võ Mị Nương.
.Cho dù Trần Thạc Chân có bị phát hiện, chắc chắn sẽ không khai ra Võ Mị Nương.
.Trần Thạc Chân ơi Trần Thạc Chân! Thật sự vô cùng mong đợi lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta. Hàn Nghệ xuất cung, bản tính thật sự lập tức lộ ra, mặt mũi cười đểu, nhưng hắn không hề quay về ngõ Bắc là lại đi tới trại huấn luyện.
.- Phó đốc sát!
.Bỗng nhiên nghe thấy trước mặt có người gọi mình, Hàn Nghệ liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy đám người Uất Trì Tu Tịch, Lư Khai Minh đang đứng trước mặt, vẻ mặt tò mò nhìn hắn. Hàn Nghệ nhìn xung quanh rồi nói:
.- Các ngươi không tới trại huấn luyện, ở đây làm gì? Chẳng lẽ đang lười biếng đấy à?
.- Phó đốc sát, ngươi xem thời gian đi được không, bây giờ đã tới giờ nghỉ rồi.
.Uất Trì Tu Tịch nói, mặt đầy bất mãn.
.- Phó đốc sát! Phó đốc sát!
.Dương Mông Hạo đột nhiên chạy tới trước, ha hả nói:
.- Phó đốc sát! Ngươi lâu rồi không đến chỗ này.
.Hàn Nghệ nói:
.- Tới đây làm cái gì? Để cho các ngươi thấy ngứa mắt à? Ta cứ tưởng ta không tới các ngươi sẽ vui lắm cơ.
.- Đó là bọn họ.
.Dương Mông Hạo nói:
.- Ta không hề nghĩ như vậy. Ta vẫn rất nhớ ngươi. Bài học của Trưởng Tôn ca ca quá dễ dàng, vừa học là hiểu rồi, chẳng tốn tí công sức nào, vẫn là bài học của ngươi thú vị hơn.
.Lư Khai Minh không nhìn tiếp được nữa, nói:
.- Tiểu Mông, ngươi khoác lác cũng quá rồi đấy. Bây giờ ngươi có thể nhớ được mấy điều luật pháp?
.- A!
.Dương Mông Hạo gãi gãi đầu, gượng nói:
.- Không phải là học thuộc lòng sao, trong số chúng ta ai có thể không nào? Hiện tại ta vẫn chưa nghiêm túc học thuộc, chuyện này thật ra cũng chẳng có gì đáng kể ra.
.Nói xong, y lại khẩn trương nói sang chuyện khác:
.- Ý ta là bài học mà Phó đốc sát dạy rõ ràng là khiến cho người học càng khắc sâu thêm ấn tượng, không học thuộc cũng có thể nhớ, các ngươi nói có đúng hay không?
.Uất Trì Tu Tịch hì hà nói:
.- Những lời này của Tiểu Mông không sai. Con người Phó đốc sát tuy rằng không có học hành gì, chữ viết cũng xấu nhưng giảng bài vẫn rất thú vị.
.Ta không có học hành gì? Con mẹ nó hình như đúng là không có học hành gì thật. Hàn Nghệ tức giận nói:
.- Uất Trì Tu Tịch! Các ngươi đừng có chó chê mèo lắm lông. Ngươi không sợ bị chê cười, nhưng ta thì sợ rồi.
.Đám người Lư Khai Minh, Trịnh Hưởng đều phá ra cười.
.Lư Khai Minh đột nhiên nói:
.- Phó đốc sát, lâu rồi ngươi không tới đây, có phải là không coi trọng lớp học của chúng ta hay không?
.Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đương nhiên không phải rồi. Nhưng trước mắt vẫn lấy học luật pháp làm trọng. Dù sao thì luật pháp sẽ là lĩnh vực mà Cảnh sát Hoàng gia các ngươi cả đời bảo vệ. Nếu như đến ngay cả lĩnh vực của mình cũng không hiểu, vậy ra ngoài sẽ rất mất mặt đấy.
.- Điều này chúng ta biết. Vậy không biết Phó đốc sát định khi nào lại dạy học cho chúng ta.
.Trịnh Hưởng có vẻ mong đợi, nói.
.Hàn Nghệ hơi trầm tư một chút, nói:
.- Vậy hôm nay đi vậy.
.Thật ra chương trình học của quan viên, hắn đã viết xong từ lâu rồi, vô cùng chặt chẽ tỉ mỉ, từng bước dẫn dắt bọn họ, vì vậy lúc nào cũng có thể dạy, vốn dĩ không cần tới đi chuẩn bị gì hết, cứ làm theo chương trình là được rồi.
.Mọi người vừa nghe thế đều vô cùng vui vẻ.
.Có những thứ chỉ lúc mất đi rồi mới thấy quý trọng. Ngày trước Hàn Nghệ ngày nào cũng tới đây, bọn họ đều xem thường. Bây giờ Hàn Nghệ nửa tháng mới tới một lần, bọn họ lại vô cùng nhớ. Trưởng Tôn Diên tuy rằng học rộng tài cao, nhưng lại không có hài hước như Hàn Nghệ, vẫn cứ là nghiêm túc đọc sách, giống như lúc trước bọn họ vẫn học vậy. Hàn Nghệ hoàn toàn buông thả, lên lớp nhiều bài như vậy rồi, vậy mà trước giờ chưa từng mang theo một quyển sách, bài học toàn là dựa vào miệng mà nói ra, hơn nữa Hàn Nghệ lên lớp lại khiến cho người khác có ấn tượng rất sâu sắc, trừ Nguyên Liệt Hổ ra, không có ai ngủ gà ngủ gật trong lớp học của Hàn Nghệ.
.Buổi tối.
.- Chào mọi người!
.Lúc Hàn Nghệ bước vào lớp học, bên trong đã kín người ngồi, không ít con cháu quý tộc lớp khác cũng chạy tới.
.- Chào Phó đốc sát!
.Mọi người đồng thanh nói.
.So với sự vắng vẻ thưa thớt khi xưa, lần này còn có thêm cả sự tôn trọng và một chút kích động.
.Hàn Nghệ bước trên bục giảng, nói:
.- Trước khi lên lớp, ta muốn nói rõ trước một chút, đây là một bài giảng chứng minh.
.Bài giảng chứng minh?
.Các học viên đều nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Lúc trước, có người nói ta không học hành gì, chữ viết cũng xấu, không có văn hóa. Ta cảm thấy chữ xấu không có nghĩa là không có văn hóa.
.Uất Trì Tu Tịch nghiêng đầu, suy nghĩ rồi nói:
.- Người mà Phó đốc sát nói chắc không phải ta đâu nhỉ.
.Lư Khai Minh đứng bên cạnh hạ giọng, nói:
.- Không phải ngươi thì còn ai?
.Uất Trì Tu Tịch lập tức căng thẳng, nói:
.- Vậy ngươi nói xem Phó đốc sát có báo thù ta không?
.Lư Khai Minh khinh khỉnh nhìn y, chẳng thèm quan tâm tới y.
.Bùi Thiếu Phong ha ha cười.
.- Vậy cái gì mới là có văn hóa? Ta nghĩ Phó đốc sát có lẽ là người viết chữ xấu nhất trong số các đại thần trong triều.
.- Ha ha!
.Tất cả các học viên đều cười rộ lên.
.Khốn kiếp! Ta mới không tới đây có vài ngày các ngươi đã nhảy dựng hết cả. Thật không biết Trưởng Tôn Diên dạy dỗ thế nào. Hàn Nghệ xấu hổ, ho nhẹ một tiếng rồi nói:
.- Tất cả mọi người không ai hoàn mỹ cả. Mỗi người đểu có điểm không giỏi của mình. Tuy rằng ta kém chữ, nhưng diện mạo ta đẹp trai.
.Nguyên Liệt Hổ ghê sợ nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi không có tiền mua gương à?
.Tiếng cười càng rộ lên.
.Tên khốn kiếp nhà ngươi chẳng lẽ dáng mạo tuấn tú sao? Nếu là Độc Cô Vô Nguyệt nói những lời này, lão tử ta chịu nhịn. Thế mà ngươi cũng không biết xấu hổ, nói ra, thật đúng là chết tiệt. Hàn Nghệ gặp phải tên thích gây sự Nguyên Liệt Hổ này, cũng không dễ bị lừa, liền nói:
.- Được rồi, được rồi, ta không chấp ngươi nữa, chẳng có chút hài hước gì. Nhưng tiết học này ta nhất định phải chứng minh ta là người có văn hóa. Hôm nay ta sẽ mang ra chút công phu thật, cho ngươi mở mang tầm mắt.
.Liễu Hàm Ngọc tò mò hỏi:
.- Việc này chứng minh như thế nào?
.Hàn Nghệ cười:
.- Trọng điểm của vấn đề này, ta tin các ngươi đều biết tới một thành ngữ, gọi là
.Hắn viết lên bảng đen bốn chữ, tiếp tục nói:
.- Bác cổ thông kim. Chính là nói những thứ ngươi biết được càng cổ, trình độ văn hóa của ngươi càng cao.
.Như vậy cũng được.
.Tất cả các học viên đều thấy hoang mang.
.Hàn Nghệ cũng chẳng quan tâm bọn họ có tán đồng hay không, tự nói:
.- Vậy thì hôm nay ta sẽ giảng cho các ngươi về quân chủ thời Xuân Thu, đủ cổ chưa?
.Bây giờ, ngọn lửa phục hưng tinh thần quý tộc càng đốt càng cháy rừng rực, mọi người đều thành quân tử, chẳng ai quan tâm cãi cọ với Hàn Nghệ. Chủ yếu là họ hiếu kì muốn biết Hàn Nghệ sẽ giảng tới nhân vật lịch sử nào.
.Hàn Nghệ lập tức công bố đáp án, viết lên trên bảng gỗ ba chữ: Tống Tương Công
.- Chắc hẳn các ngươi đều biết Tống Tương Công.
.Hàn Nghệ cười nói.
.Uất Trì Tu Tịch đĩnh đạc nói:
.- Sao có thể không biết. Ta nghe ông nội ta nói về ông ta, đều ngu xuẩn như heo vậy, không biết thế nào là chiến tranh, các trận chiến của Ổn Doanh đều bị ông ta đánh thua.
.Hàn Nghệ cười:
.- Ngươi nói tới trận chiến Hoằng Thủy.
.- Đúng!
.Uất Trì Tu Tịch liên tục gật đầu, nói:
.- Chính là trận chiến Hoằng Thủy. Lúc ta nghe chuyện này liền đập bàn, trẻ con ba tuổi e là còn mạnh hơn so với Tống Tương Công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận