Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 477.2: Ngươi còn nhớ Vượng Tài không.

.Hùng Đệ liên tục gật đầu nói: - Đúng đúng đúng. Không thuận tiện. Không thuận tiện.
.Dương Phi Tuyết khẽ hừ nói: - Vậy ta đi tìm các người thì thuận tiện sao?
.Hùng Đệ chớp chớp mắt, không khỏi lại nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Sao lại thế này! Phi Tuyết muội tử vẫn luôn sảng khoái sao hôm nay lại trở nên có chút giống gà mái vậy? Hàn Nghệ cảm thấy hôm nay Dương Phi Tuyết dường như có chút khác thường. Nhưng lại nhìn thấy đôi mắt sáng người của nàng đầy kỳ vọng. Dường như khá quan tâm đến chuyện này. Thầm nghĩ, cũng đúng, trước đây vẫn là nàng ta tới tìm bọn ta. Bọn ta chưa từng đi tìm nàng. Đây không phải chuyện bằng hữu nên làm. Nàng ta vì thế mà tức giận cũng hợp tình hợp lý.
.Nghĩ đến đây, Hàn Nghệ không khỏi lại có chút áy náy. Trong lòng hắn đã sớm coi Dương Phi Tuyết là hồng nhan tri kỷ. Nhưng lại thường xem nhẹ sự hiện hữu của Dương Phi Tuyết. Trong lòng luôn nghĩ tới Tiêu Vô Y. Chỉ là thỉnh thoảng mới nghĩ tới Dương Phi Tuyết. Dĩ nhiên, hắn không thể nói là bản thân sớm đã đem nàng vứt lên chín tầng mây. Đầu suy nghĩ nhanh, hôm nay nàng ta đến sớm như vậy. Hơn nữa còn không tới cùng Nguyên Mẫu Đơn. Có thể thấy là nàng tự tới. Theo lý mà nói Dương Tư Huấn sẽ không cho phép nàng ra ngoài. Như vậy chỉ có hai khả năng. Một là nàng gặp chuyện gì khó lén ra ngoài tìm ta giúp đỡ. Nếu là như vậy nàng ta không thể tính toán với ta chuyện này. Vậy thì chỉ có thể là khả năng thứ hai. Đó là Dương Tư Huấn chủ động cho nàng ra đây.. Ồ, ta hiểu rồi.
.Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ đang nhìn mình, kinh ngạc không nói, trong mắt hiện lên chút cô đơn, nói: - Ngươi không còn gì để nói rồi chứ?
.Hàn Nghệ cười nói: - Dương cô nương. Cô hiểu lầm rồi. Ta chỉ không thuận tiện không phải là cô sống trong phủ Quan quốc công. Mà là gần đây kỳ thực có chút không thuận tiện. Ta không biết nàng đã nghe qua chưa? Mấy ngày trước đây ta đã được phong làm Đặc phái sứ Hoàng gia. Hơn nữa còn phụ trách vấn đề chọn người của Dân An cục. Tất cả các quý tộc, sĩ tộc lớn nhỏ đều chạy tới tặng quà cho ta. Nhất cử nhất động của ta đều trong tầm quan sát của mọi người. Nhưng ta biết Quan quốc công là người hết sức chính trực. Nếu như ta đi tìm cô thì người khác chắc chắn sẽ cho rằng Quan quốc công mời ta tới. Mục đích chính là cho thiếu công tử vào Dân An cục. Nếu chuyện này truyền ra ngoài không tốt tới thanh danh của Quan quốc công.
.Hùng Đệ lần này nghe không hiểu lắm. Vì thế lại lộ ra vẻ mặt như hiểu như không.
.Dương Phi Tuyết chớp chớp mắt không nói. Vẻ mặt có chút ngượng ngùng. Lại càng sốt ruột thêm. Nhìn thấy trong mắt Hàn Nghệ có ý cười bỡn cợt. Nàng giậm chân một cái, oán trách nói: - Hàn Nghệ, ngươi quả thực quá xấu.
.Hàn Nghệ trong mắt lại cười nói: - Là sao?
.Dương Phi Tuyết hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
.Hùng Đệ không hiểu nói:
.- Dương tỷ tỷ, sao tỷ lại tức giận rồi? Đệ thấy Hàn đại ca nói rất có lý.
.Tiểu Dã cũng gật đầu
.Dương Phi Tuyết vẫn không nói.
.Hàn Nghệ ha hả cười, nói: - Đùa chút thôi. Dương cô nương đừng có tưởng thật. Nếu như thiếu công tử muốn vào Dân An cục. Không phải một câu của Dương cô nương là được sao. Không đáng phải đứng đây do dự bất an. Như vậy có chút xa lạ.
.Dương Phi Tuyết bĩu môi nói: - Ngươi quả thực là gian xảo, luôn bắt nạt ta.
.Hàn Nghệ vội nói: - Đây quả thực là oan uổng a.
.Dương Phi Tuyết ngắt lời của hắn nói: - Ngươi còn nhớ Vượng Tài không?
.- Ác.
.Hàn Nghệ lau mồ hôi, ngượng ngùng cười nói: - Lâu ngày không gặp, Dương cô nương càng ngày càng xinh đẹp.
.Dương Phi Tuyết nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Hàn Nghệ, mấp máy môi, thiếu chút nữa thì cười lên. Trong lòng có chút vui vẻ, miệng lại nói: - Bỏ đi, nể tình ngươi tốn nhiều tâm tư để gạt ta. Lần này ta không tính toán với ngươi nữa.
.- Đa tạ! Đa
.Hàn Nghệ bỗng cảm thấy những lời này có chút quái lạ. Đáp thế nào dường như cũng sai.
.Dương Phi Tuyết rốt cuộc không nhịn được nữa phì cười lên. Ôm bụng cười lên khanh khách
.Tuy nhiên nụ cười rạng rỡ của nàng cũng hóa giải tất cả ngượng ngùng. Hàn Nghệ gãi đầu, cũng lộ ra một chút tủm tỉm.
.Mấy người ngây ngô cười một lát, Dương Phi Tuyết đột nhiên dừng lại. Sau đó nghiêm mặt nói: - Hàn Nghệ, tiểu Mông dù sao cũng là con quốc công. Tiền đồ của cậu ấy sẽ không kém. Nếu như
.Không đợi nàng nói hết. Hàn Nghệ liền nói: - Chuyện này ta tự có chừng mực. Cô hãy yên tâm đi.
.Sở dĩ lúc nãy Dương Phi Tuyết do dự không nói. Hơn phân nửa là lo nghĩ cho Hàn Nghệ. Bởi vì dầu gì cuộc sống Dương Mông Hạo cũng không quá kém. Nhưng Hàn Nghệ khó khăn lắm mới trèo được lên, tất cả đều không dễ dàng. Cho nên nàng không muốn vì Dương Mông Hạo mà gây nên phiền phức cho Hàn Nghệ. Nhưng trong lòng lại hy vọng Hàn Nghệ có thể đồng ý, chớp chớp mắt nói: - Thật không?
.Hàn Nghệ gật đầu cười nói: - Cô thấy ta vẫn còn bình yên ở đây để nói chuyện với cô là biết rằng không phải chuyện gì khó.
.Dương Phi Tuyết ngẫm lại cũng thế, lập tức vui vẻ nói: - Cảm ơn ngươi.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Xem ra chúng ta vẫn phải duy trì qua lại thường xuyên. Bằng không sẽ trở nên xa lạ. Cô nhìn cô, đều nói cảm ơn với ta rồi.
.Hùng Đệ, Tiểu Dã lập tức cười lên ha hả.
.Dương Phi Tuyết nguýt Hàn Nghệ một cái, chợt thấy trên người Tiểu Dã có mang cung tên, nói: - Các người muốn ra ngoài đi săn?
.Hùng Đệ hưng phấn nói: - Đúng rồi! Đúng rồi! Dương tỷ tỷ. Tỷ đi cùng bọn đệ đi.
.- Ta
.Dương Phi Tuyết không khỏi lại nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cô còn chưa tặng lễ cho ta, đi săn cùng ta, ta tin như vậy không có gì quá đáng.
.Dương Phi Tuyết xì nói:
.- Ai đi cùng ngươi. Ta tới tìm Tiểu Dã và Tiểu Mập chơi. Lúc nói chuyện mặt nàng đỏ lên, nhìn càng thêm xinh đẹp. Lại hướng về phía Tiểu Dã nói: - Tiểu Dã, đệ gần đây thế nào?
.Tiểu Dã gật gật đầu, nói: - Đệ khá tốt. Lần sau đệ và Tiểu Mập sẽ đi tìm tỷ chơi.
.Người ta Tiểu Dã là một đại nam tử hán. Biết sai là sửa. Cậu ta cũng không cảm thấy có gì bất tiện.cậu ta cũng không sợ những thứ linh tinh.
.Dương Phi Tuyết vui sướng ừ một tiếng.
.Hùng Đệ lập tức nói:
.- Đi thôi, đi thôi. Dương tỷ tỷ, chúng ta mau đi thôi.
.Bốn người lập tức đi về phía cổng bắc.
.Ra khỏi cổng thành tới một ngoại ô rộng lớn. Gió lạnh thổi vào mặt, bốn người dường như lại trở lại con đường từ Dương Châu đến Trường An. Bốn người có nói có cười, chủ yếu là Hùng Đệ nói với Dương Phi Tuyết về những chuyện thú vị gần đây phát sinh tại ngõ bắc. Dương Phi Tuyết nghe rất say mê. Lúc nàng nghe thấy ngõ bắc thiếu chút nữa thì bị đóng cửa không khỏi nắm chặt hai tay. Nhưng lại nghe thấy Hàn Nghệ đã áp đảo được bọn họ giành chiến thắng lập tức không ngừng vui sướng.
.Hàn Nghệ chỉ thỉnh thoảng nói xen vào chỉnh sửa vài câu của Tiểu Dã. Thời gian khác đều im lặng nghe. Hắn hôm nay ra ngoài săn bắn vốn là thả lỏng bản thân. Nhưng hắn cảm thấy bốn người bọn họ đi cùng nhau đã là một chuyện vui vẻ nhất trong đời rồi. Ngoài ra đương nhiên là thời gian hắn ở một mình với Tiêu Vô Y. Nếu như nhìn từ góc độ này, kỳ thực Hàn Nghệ chỉ là một người đàn ông vô tâm có chí lớn.
.Bỗng nhiên hắn không muốn đi tìm Nguyên Liệt Hổ bọn họ nữa. Hắn cảm thấy bốn người tùy ý tìm một rừng cây bắt công hay gì đó cũng khá thú vị.
.Nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy mà thôi. Hắn không thể làm như vậy. Dù sao thì hắn cũng đã hứa với người khác rồi.
.Bỗng nhiên hắn mơ hồ nghe thấy Dương Phi Tuyết nói: - Nếu như cứ đi thế này thì tốt biết bao. Không khỏi đưa mắt qua nhìn, chỉ thấy Tiểu Mập đang ở đó nói bô bô. Dương Phi Tuyết hai mắt nhìn về phía trước, lại có chút luyến tiếc.
.Bỗng nhiên Dường Phi Tuyết liếc nhìn hắn. Mắt của hai người nhìn nhau trong sương mù. Hàn Nghệ chỉ cảm thấy tâm linh bị thứ gì đó kích thích một chút. Sau đó cười ha hả nói: - Có phải là phát hiện ta càng ngày càng đẹp trai rồi?
.Dương Phi Tuyết cười khúc khích, nói: - Thật không biết xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận