Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 977: Trị gốc mới là chính đạo

.Phủ Thân Quốc Công.
.Cao Lý Hành ngồi trong căn phòng gần như chẳng có vật dụng gì, một mình chơi cờ vây. Ông ta rất thích chơi cờ với chính mình, ông ta cho rằng tự chơi cờ với mình có thể càng có thể đặt mình vào vị trí của đối phương để suy ngẫm, còn một nguyên nhân nữa, mặc dù ông ta là Thượng thư bộ Hộ, các quan lại trong thiên hạ đều phải cậy nhờ đến ông ta, tuy nhiên cũng chính bởi như vậy, kể từ sau khi ông ta đảm nhiệm cái chức Thượng thư bộ Hộ này một mực ru rú trong nhà, ngoại trừ biểu huynh Trưởng Tôn Vô Kỵ ra, thì rất khó có ai có thể mời được ông ta.
.Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
.- Ai?
.- Cha, là con.
.Cao Lý Hành hạ một quân cờ xuống, nói: - Vào đi!
.Két một tiếng, cửa được mở ra, chỉ thấy một nam tử chạc độ 30 bước vào, cung kính hành lễ nói: - Hài nhi tham kiến phụ thân!
.Người này là thứ tử của Cao Lý Hành, tên là Cao Khởi.
.Cao Lý Hành ừ một tiếng rồi nói: - Có phải phía Hàn Nghệ có tin gì rồi?
.Cao Khởi nói: - Cha quả là liệu sự như thần, Huyền Minh đại sư và bọn Lý Sùng Giang đúng là đợi cho Hàn Nghệ về mới động thủ. Cách đây không lâu, bọn họ đã gặp Hàn Nghệ rồi.
.Cao Lý Hành hỏi: - Tình hình thế nào?
.Cao Khởi nói: - Tên Hàn Nghệ kia rất kiêu ngạo, nghe nói hắn đã mắng hai vị đại sư Huyền Minh, Tuệ Trạch một trận thậm tệ, chẳng giữ lại chút tình cảm nào.
.Cao Lý Hành khẽ cau mày.
.Cao Khởi nói: - Con thấy Hàn Nghệ chắc hẳn là bởi thấy mình lập được đại công trở về, nên chẳng còn coi ai ra gì.
.Cao Lý Hành lắc đầu nói:
.- Hắn không giống loại người đó lắm, lẽ nào hắn đã nghĩ ra cách ứng phó rồi, vì thế nên mới chẳng kiêng dè gì như vậy?
.- Làm sao có thể vậy được?
.Cao Khởi nói: - Chủ ý này là do cha đề ra, cho dù hắn có thông minh đến đâu thì cũng không thể nghĩ ra biện pháp ứng phó nhanh vậy chứ!
.Cao Lý Hành trầm ngâm chẳng nói gì.
.Cao Khởi lại tò mò hỏi:
.- Cha, cha rốt cuộc tại sao lại làm vậy?
.Cao Lý Hành mỉm cười nói: - Ta chẳng phải là đã nói với con rồi sao? Hàn Nghệ hết lần này tới lần khác làm khó dễ bộ Hộ ta, ta thân là Thượng thư bộ Hộ, sao có thể giương mắt lên nhìn, trước kia có việc khác làm phiền, ta mới không tiện ra tay, bây giờ việc đó đã tạm gác lại, ta cũng muốn so chiêu với tên tiểu tử này xem sao!
.Cao Khởi vẻ khinh thường nói: - Hắn chẳng qua chỉ là một nhóc con miệng còn hơi sữa, đâu xứng cha phải ra tay.
.Cao Lý Hành cười nói: - Con là con trai của Thượng thư bộ Hộ, đến nay đã qua cái tuổi nhi lập, con xem lại bản thân mình đi, chẳng có thành tựu gì, nếu như con không sinh ra trong cái nhà này, thì làm sao mà bằng được hắn.
.Cao Khởi mặt đỏ bừng lên, chẳng dám nói thêm nữa.
.Cao Lý Hành nói: - Khởi nhi, cha cũng chẳng cần con phải gây dựng được sự nghiệp to lớn kinh thiên động địa, cha cũng thua kém ông nội con rất nhiều, bản lĩnh có bao nhiêu thì làm việc bấy nhiêu, hết khả năng là được, nhớ kĩ là không được không biết lượng sức, đồng thời con nhất định phải nhớ một điểm, tấm lòng phải rộng mở một chút, đố kị là thứ đáng sợ nhất.
.Cao Khởi nói: - Vâng! Hài nhi nhớ rồi!
.Cao Lý Hành gật đầu nói: - Còn nữa, việc này nhất định không được để bất kì ai biết là do ta đứng sau chỉ đạo.
.Cao Khởi nói: - Xin cha cứ an tâm, việc này hài nhi làm vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không thể liên lụy đến Cao gia chúng ta đâu.
.Phượng Phi lâu.
.- Lý gia bắc thành, gia chủ Lý Sùng Giang, thân hào có tiếng ở huyện Trường An, bề ngoài thì chiếm 2000 mẫu đất ở huyện Trường An và huyện Phù Phong, nhưng thực tế thì ở huyện Trường An và các huyện thành lân cận chiếm tới gần 8000 mẫu. Riêng huyện Trường An đã có tới hơn 200 hộ tá điền, trong đó có 163 hộ vốn có ruộng tự canh, sau đó do vay tiền của Lý gia không trả nổi nên đành phải bán ruộng đất, trở thành tá điền. Ha ha, ta đã nói là nghe quen mà, thì ra là trước kia ta đã từng điều tra tư liệu của gã.
.Hàn Nghệ ngồi trong phòng, quẳng tập tài liệu lên bàn, cười nói: - Ta còn đang muốn tới gây chuyện với ngươi, ngươi được lắm, lại tự dẫn xác tới, xem ra chúng ta mệnh lý tương khắc rồi! Tuy nhiên, muốn giải quyết việc này, trước tiên phải giải quyết việc rút tiền hàng loạt cái đã. Các ngươi mang cái chiêu xưa như diễm này ở hậu thế ra để đối phó với một kẻ xuyên việt như ta, nếu như việc này mà để bọn chúng đạt được, ta chẳng phải là sẽ làm mất mặt người xuyên việt sao. Rút tiền hàng loạt cốt tại lòng người, lòng người nôn nóng, rồi mới có rút tiền hàng loạt, hay nói cách khác, muốn phá giải chiêu này, điều đầu tiên là phải ổn định lòng người!
.- Lòng người!
.Hàn Nghệ gõ lên mặt bàn, mắt nhắm lại suy ngẫm, một lúc sau, hắn mở mắt ra nói: - Chết thật, ta suýt nữa quên mất vụ làm ăn vững như bàn thạch kia!
.Nói xong, hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa nói: - Người đâu! Chuẩn bị xe!
.Nguyên Gia Bảo.
.- Ai ôi! Cô gia, ngươi rốt cuộc đã trở về!
.Vẫn là tên viện công mập mạp. Từ sau khi Hàn Nghệ rời Trường An, y lập tức cảm thấy mình đã mất đi giá trị.
.- Thật có lỗi quá, vốn là định mang vài cái đầu người tới tặng ngươi làm kỉ niệm, nhưng chẳng tìm được cái nào lành lặn cả!
.Hàn Nghệ cười ha hả nói.
.- Cô gia khách khí rồi--- Cái gì? Đầu người? Ai ôi! Cô gia đừng có dọa ta.
.Tên viện công kia sợ hãi run lên bần bật.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Đúng rồi! Mẫu Đơn có nhà không?
.- Có, có.
.- Không họp sao?
.- À! Gần nửa năm nay, rất ít khi họp.
.- Kể cũng phải, quanh đi quẩn lại đã hơn 1 năm trôi qua rồi.
.Hàn Nghệ thoáng cảm khái rồi nói:
.- Được rồi, ta đi tìm Mẫu Đơn cái đã.
.- Vâng! Mời cô gia!
.Hàn Nghệ đi thẳng tới tiểu viện, thấy cổng viện chỉ khép hờ, thế là liền đẩy cửa đi vào, vốn chẳng muốn làm kinh động giai nhân ở trong phòng, chợt nghe có tiếng người hỏi: - Ai?
.- Là ta!
.- Đợi chút!
.Đợi chút? Hàn Nghệ thoáng kinh ngạc, lẽ nào--- lão Vương bên cạnh?
.Nhưng một lúc sau, đã thấy Nguyên Mẫu Đơn mở cửa ra, vẫn xinh đẹp như xưa, da thịt mịn màng đến hoàn hảo, trên mình vận bộ váy dài xanh biếc, càng hiện lên vẻ mảnh khảnh, thướt tha mềm mại, cao quý điển nhã.
.Trang phục chỉnh tề, sắc mặt bình thường, có lẽ là ta đa nghi rồi! Hàn Nghệ đưa mắt nhìn do xét một lúc rồi trong lòng mới thấy yên tâm, vốn là muốn có một màn chào hỏi nồng nhiệt một chút, nhưng nghĩ lại trước khi đi, dường như quan hệ của hai người đã tạm thời trở về bình thường, nên chỉ cười nói: - Ta đã về rồi!
.- Ta nghe nói rồi!
.Nguyên Mẫu Đơn không hề chú ý tới ánh mắt dò xét của Hàn Nghệ, bởi chính nàng cũng đang dò xét hắn.
.Hàn Nghệ nói: - Nàng mọi thứ vẫn tốt chứ?
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu nói:
.- Ta rất tốt.
.- Tốt thì tốt! Hàn Nghệ đột nhiên chẳng biết nên nói gì nữa.
.Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên nói: - Vào đi!
.- Ừ!
.Hàn Nghệ gật đầu đi vào trong, đưa mắt nhìn quét một lượt, bài trí của căn phòng chẳng có gì thay đổi, chỉ có không khí là chẳng như xưa. Hắn cũng cho thấy sự gò bó. Hắn vốn muốn cân nhắc mối quan hệ với Nguyên Mẫu Đơn, nhưng lần xuất chinh này lại quên mất không suy ngẫm việc đó. Thấy Nguyên Mẫu Đơn đang nhìn mình, trong ánh mắt mang theo một vẻ mong đợi, thầm nghĩ, chẳng phải là nàng cho rằng ta chỉ tới là để bàn vấn đề giữa ta và nàng đó chứ? Đoạn vội nói: - Mẫu Đơn, ta hôm nay tới tìm nàng, là có chút việc muốn nhờ Nguyên gia giúp đỡ!
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt hỏi: - Chuyện gì?
.Hàn Nghệ nói:
.- Nàng có từng nghe nói về việc gần đây rất nhiều người tới Kim Hành rút tiền không?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Cũng có nghe đôi chút, ta vừa rồi cũng có nghĩ, trong việc này liệu có phải còn có nguyên nhân khác?
.- Chắc chắn là như vậy!
.Hàn Nghệ lập tức kể cho Nguyên Mẫu Đơn nghe chuyện bọn Huyền Minh, Tuệ Trạch liên kết lại muốn đánh sập Kim Hành.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe xong chau mày nói: - Vậy thì gay go đó! Tiền ở Trường An chúng ta đã mang đi quyên góp cho quỹ từ thiện giáo dục Võ hoàng hậu rồi, còn trọng tâm kế hoạch nam tiến lại không ở Trường An, vì thế chúng ta không thể nhất thời kiếm đâu ra được nhiều tiền như thế.
.- Có kiếm ra được thì cũng chỉ là trị ngọn chứ không trị được gốc.
.Hàn Nghệ nhún vai nói: - Bởi vì khi bọn chúng phá đám như vậy, người dân sẽ chen nhau mà tới, cho dù ta có lấy ra đủ tiền thì sau việc này, người dân sẽ cảm thấy bất an đối với Kim Hành, bọn họ sẽ nghĩ, ngộ nhỡ ta không có đủ nhiều tiền thì sao? Vì thế, chỉ có tiền thì không giải quyết được vấn đề.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Vậy chàng tính thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Nàng có nhớ lúc đầu nàng có đưa ra một yêu cầu, đó là để Nguyên gia các nàng có một loại nước hoa thuộc về riêng mình?
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn người ra gật đầu nói: - Nhớ chứ! Chàng hỏi cái này làm gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ta vốn là định đợi sau khi xưởng nước hoa mới đi vào hoạt động sẽ giúp nàng quảng bá loại nước hoa này, nhưng bởi việc xuất chinh nên đã dẫn đến sự chậm trễ, việc này đành tạm giác lại. Ta hôm nay tới Nguyên gia trang, chắc chắn không thể qua khỏi tai mắt của bọn họ, ta muốn nàng tung tin ra bên ngoài, nói ta cần tiền gấp, nên phải bán bí quyết của một loại nước hoa cho Nguyên gia.
.- Chàng là đang---
.Nói được một nửa, Nguyên Mẫu Đơn mới bừng hiểu ra, nói: - Ta hiểu rồi!
.Hàn Nghệ cười nói: - Mặc dù nàng đã hiểu, nhưng ta cũng vẫn phải nói cho nàng biết kế hoạch của ta, trong đó không thể để xảy ra bất kì sai sót nào cả. Nói xong, hắn đem toàn bộ kế hoạch nói với Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn mặc dù đã nghĩ tới, nhưng có không ít chi tiết trong đó khiến nàng phải sáng mắt, đoạn gật đầu nói: - Chàng yên tâm, ta biết nên làm thế nào.
.- Nhưng phải thật nhanh đó!
.Hàn Nghệ nói:
.- Kim Hành chẳng cầm cự được bao lâu nữa. Ngoài ra, gọi bọn Nguyên Kiệt về đợi lệnh, ta muốn mượn việc này để khởi động kế hoạch nam tiến.
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: - Việc này có liên quan gì đến kế hoạch nam tiến?
.Hàn Nghệ cười nói: - Lúc trước ta bảo nàng triển khai chế độ thuê mướn, lí do mà nàng từ chối là gì?
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Ta sợ làm vậy sẽ đắc tội đám vương công quý tộc, bởi làm vậy sẽ phá hỏng quy tắc giữa địa chủ với nhau.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy những kẻ đối đầu với Kim Hành là những ai?
.Nguyên Mẫu Đơn như đang ngẫm nghĩ điều gì nói: - Ý của chàng là?
.- Lời đáp trả của ta đối với bọn chúng chính là phát lệnh khởi động kế hoạch nam tiến! Hàn Nghệ khẽ nhếch mép lên nói.
.Mẫu Đơn khẽ gật đầu nói: - Ta hiểu rồi!
.- Vậy được, nàng cứ chuẩn bị trước tư liệu cần thiết đi, đến lúc cần ta sẽ lại tới một lần nữa.
.Hàn Nghệ đột nhiên đứng lên, nói: - Ta bây giờ phải nhanh chóng quay về chuẩn bị, nói giúp ta với các vị đại bá thứ lỗi cho ta, do bên kia còn quá nhiều việc cần xử lí, nên chưa thể tới vấn an họ được, đợi những việc này giải quyết xong, ta sẽ đích thân tới nhận tội.
.Mẫu Đơn khẽ gật đầu.
.- Vậy ta xin cáo từ!
.Hàn Nghệ khẽ cúi đầu, đang chuẩn bị rời đi.
.- À!
.Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên đưa tay lên, nhưng lại lập tức rụt lại.
.Hàn Nghệ quay đầu lại nói: - Còn việc gì không?
.Nguyên Mẫu Đơn ngập ngừng một lúc rồi nói: - Không có gì!
.- Ừ!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, đang định rời đi, thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng đang ám chỉ việc kia, hay là cứ nói cho rõ ràng, tránh để nàng cho rằng mình có ý trì hoãn. Thế là quay người lại nói: - Mẫu Đơn, về việc giữa chúng ta, thật mong thứ lỗi, ta gần đây bận rộn, không có thời gian để cân nhắc, hay là đợi sau khi việc này kết thúc, chúng ta lại ngồi xuống nói chuyện kĩ hơn.
.Nguyễn Mẫu Đơn khẽ cau mày, một lúc sau mới "ừ" một tiếng.
.- Vô cùng xin lỗi!
.Hàn Nghệ lộ rõ vẻ áy náy, hắn cứ nghĩ là việc này vốn phải giải quyết xong từ lâu, chính là bởi hắn một mực kéo dài đến bây giờ, nếu như Nguyên Mẫu Đơn cảm thấy kiểu quan hệ này có ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống của nàng, kéo dài lâu như vậy đương nhiên là bất công với nàng. Tuy nhiên hắn bây giờ quả thực chẳng tâm trí đâu mà nghĩ tới những điều này, dù sao thì Kim Hành quá quan trọng, hơn nữa lại liên quan tới kế hoạch nam tiến vĩ đại, hắn buộc phải dốc toàn lực lo liệu việc này, đoạn nói:
.- Ta về đã, nàng cũng phải nhanh chóng sắp xếp đi.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ gật đầu.
.Hàn Nghệ lúc này mới rời đi.
.Nguyên Mẫu Đơn đứng trước cửa, đưa mắt tiễn Hàn Nghệ ra khỏi tiểu viện, lúc này mới thôi không nhìn nữa, bất giác khẽ thở dài một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận