Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1306.1: Xin lỗi! Không thể được ưu tiên!

.Về chuyện nạp thiếp này, Tiêu gia vẫn đều đang thảo luận, nhưng ý kiến của mọi người nhất trí đến thần kỳ, chính là cổ vũ Hàn Nghệ nạp thiếp.
.Tuy rằng Phòng Huyền Linh cũng không có thiếp thị gì, nhưng đó là bởi sự cương liệt của Phòng phu nhân bức bách, không phải Phòng Huyền Linh không muốn nạp thiếp, nhưng Phòng phu nhân cũng không phải là tư tưởng chủ lưu. Đối với thị thiếp cũng có quy trình trên triều đình, quan mấy phẩm có thể nạp bao nhiêu bị thiếp, cũng chính là nói nạp thiếp là việc hợp pháp, là chuyện đương nhiên.
.Tiêu Nhuệ cho rằng Tiêu Vô Y rất khó mới mang thai được, nếu như Hàn Nghệ không nạp thiếp, như vậy thì nhiệm vụ sinh sản đều đè hết lên người Tiêu Vô Y, lỡ như đứa này ra đời vẫn không phải một đứa con trai, Tiêu Vô Y sẽ áp lực càng lớn, kỳ thật nạp thiếp ngược lại là giảm nhẹ nhiệm vụ của Tiêu Vô Y.
.Kỳ thật Tiêu Nhuệ làm như vậy, là vì sự hòa thuận của gia đình.
.Đương nhiên, kiểu đánh ghen tình địch ở hậu thế, trên cơ bản là sẽ không xuất hiện ở thời đại này. Điểm đầu tiên, trong lễ pháp đều có quy định chi tiết rõ ràng đối với chính thê, đích tử, thị thiếp, thứ tử, tôn ti trật tự này không phải nói Hàn Nghệ muốn thế nào là có thể như thế nấy, hơn nữa thị thiếp thông thường đều là xuất thân hèn mọn, nha hoàn, ca kỹ gì đó, hơn nửa đều không có cuộc đời tự do, là người có thể trao đổi, bởi vậy cho dù Tiêu Vô Y bất hạnh qua đời, đa phần cũng là tìm kiếm thê tử khác, sẽ không thăng thị thiếp làm thê tử, Tiêu Nhuệ không cần phải lo lắng về điểm này.
.Nhưng Tiêu Nhuệ cũng không biết, Hàn Nghệ không chỉ có một nữ nhân là con gái ông, bên cạnh còn có Nguyên Mẫu Đơn và Dương Phi Tuyết, ba người các nàng thì là lực lượng ngang nhau, ở đây còn chưa có yên ổn, bên đó còn nạp thiếp, Hàn Nghệ sắp điên mất rồi.
.Mặc kệ ai nói, Hàn Nghệ đều là quyết đoán cự tuyệt, hắn thật sự đến nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến.
.Hôm sau!
.Ngự hoa viên!
.- Vi thần Hàn Nghệ tham kiến bệ hạ, hoàng hậu.
.Hàn Nghệ sáng sớm đã bị Lý Trị gọi vào cung gấp, đương nhiên hắn cũng biết Lý Trị tìm hắn là vì chuyện gì.
.- Miễn lễ!
.Lý Trị đầu tiên là liếc mắt nhìn Võ Mị Nương, sau đó mới nói: - Về chuyện con cháu của binh sĩ có thể đến Học viện Chiêu Nghi học hay không, đêm qua trẫm đã bàn với hoàng hậu, nhưng hoàng hậu vẫn còn lưỡng lự đối với việc này.
.Võ Mị Nương nói tiếp: - Hàn Thị lang, Học viện Chiêu Nghi chẳng qua là dựa vào người thiện quyên góp, cho dù có sự ủng hộ của triều đình, ta nghĩ vẫn khó làm được đến mức tận thiện tận mỹ. Vậy nhưng, việc này liên quan đến quân đội, chứ không phải là chơi đùa, nếu như có gì vô ý vậy thì phiền phức rồi, ý của ta, sao không để triều đình trực tiếp xây dựng học viện, như vậy cũng danh chính ngôn thuận một chút.
.Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm hoàng hậu, vi thần cho rằng nếu không phải là hợp tác với Học viện Chiêu Nghi, thì tạm thời không cần làm như vậy.
.Lý Trị nghe vậy tò mò, nói: - Tại sao lại như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, nếu chỉ là xây lên mấy tòa học viện, đối với triều đình mà nói, đó cũng chỉ là chuyện không đáng kể, nhưng mà nếu chiếu cố đến hộ quân tịch trong thiên hạ, với thu nhập tài chính trước mắt mà nói, chỉ sợ là khó mà làm được. Do triều đình chính thức ra mặt, xây dựng học viện, đó không phải là một kiểu ban ân, mà là một kiểu chế độ, vậy thì nhất định phải bao trùm tất cả các phủ Xung Chiết trong thời gian ngắn, nếu không thì những hộ quân tịch không đi học nhất định sẽ cảm thấy bất mãn, chỉ sợ phủ Xung Chiết các nơi sẽ mượn chuyện này làm náo loạn, nhưng mà tài chính thì thực sư không gánh vác nổi.
.Bởi vậy thần mới nghĩ đến triều đình và Học viện Chiêu Nghi hợp tác. Học viện Chiêu Nghi chính là hoàng hậu xây dựng, không có dùng một văn tiền nào của triều đình, lại đều là tư nhân quyên góp, như vậy cho dù những hộ quân tịch không có cơ hội đến Học viện Chiêu Nghi cũng không có lý do làm ầm ĩ, như vậy triều đình mới có thể tay nghề điêu luyện, tiến được lùi được, bởi vậy vi thần kiến nghị, do bệ hạ và hoàng hậu khởi xướng, làm thành một kiểu ban ân, chứ không phải là phúc lợi của triều đình chế định.
.- Khanh nói cũng không phải không có lý.
.Lý Trị gật gật đầu, lại nhìn về phía Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương nói với Hàn Nghệ: - Nhưng khanh có nắm chắc có thể làm tốt chuyện này không?
.Hàn Nghệ nói: - Hoàng hậu, nếu là một kiểu ban ân ngoài lề, làm như vậy là được rồi, không có gì không tốt để nói.
.Võ Mị Nương nhẹ nhàng gật đầu nói: - Điều này cũng đúng.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần là đề nghị, bắt đầu từ lần xuất chinh này, trước tiên xây dựng hai, ba tòa học viện, chuyên môn nhằm vào con cháu của những binh sĩ tử trận, sau đó hãy từ từ phổ cập đến con cháu của binh sĩ lập được chiến công, cuối cùng lại từ từ phổ cập đến mỗi một binh sĩ, triều đình không thể để bọn họ cho rằng đây là quyền lợi thuộc về bọn họ, mà là phải khiến binh sĩ coi đây là một kiểu ban ân của bệ hạ đối với bọn họ, như vậy bọn họ sẽ không yêu cầu quá nhiều, hơn nữa bọn họ sẽ vì mình nhận được chiếu cố của bệ hạ mà cảm kích bệ hạ, và bọn họ sẽ càng thích thân phận hộ quân tịch này hơn.
.Nói tới đây, hắn dừng một chút, nói: - Đương nhiên, cái này cũng phải phân tách với các Học viện Chiêu Nghi khác, bởi vì một bộ phận học viện này sẽ nhận được sự ủng hộ của triều đình, nếu không như vậy thì sẽ dẫn đến tranh cãi không cần thiết, bởi vậy thần kiến nghị Học viện Chiêu Nghi xuất phát từ nhân nghĩa, ân đức của bệ hạ và do triều dình hỗ trợ, đặt tên là Học viện Chiêu Nghi hoàng gia.
.Lý Trị khẽ mỉm cười, nhìn về phía Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương cười gật gật đầu.
.Lý Trị nói: - Cứ làm như vậy đi.
.- Vi thần tuân mệnh! Hàn Nghệ lại nói: - Ngoài ra, vi thần cho rằng cũng có thể kêu gọi thương nhân, phối hợp với long ân cuồn cuộn của bệ hạ, tận sức tuyển nhận gia quyến của một số binh sĩ tử trận lần này, cùng với một số binh sĩ tàn tật.
.Lý Trị hiếu kỳ nói: - Thương nhân sao lại đồng ý tuyển nhận những binh sĩ tàn tật?
.Hàn Nghệ cười nói: - Cũng có một số việc thích hợp cho bọn họ làm.
.Lý Trị vui vẻ cười, nói: - Nếu có thể như vậy thì không còn gì tốt hơn.
.Kỳ thật về việc này, Hàn Nghệ và Võ Mị Nương đã sớm thương lượng qua rồi, nhưng Võ Mị Nương vẫn lo lắng, mình tham gia quân đội, ban thưởng binh sĩ sẽ dẫn dến sự ngờ vực của Lý Trị hoặc các đại thần, nàng ta đương nhiên chưa từng nghĩ đi tranh quyền với Lý Trị, nhưng đồng thời nàng ta cũng hy vọng có thể nhận được sự ủng hộ và công nhận của nhiều người hơn nữa, trong đó đương nhiên cũng bao gồm quân đội.
.Hàn Nghệ cũng có lo lắng về phương diện này, hơn nữa từ trước đến nay hắn đều ghi nhớ điểm này, khi hắn chế định kế hoạch, điều suy nghĩ đến đầu tiên chính là lợi ích của Lý Trị. Hàn Nghệ gần như không tuyên truyền bản thân, cái gì cũng là lấy danh nghĩa của Lý Trị đi thi ân với bách tính, ví dụ như cảnh sát hoàng gia, cảnh sát hoàng gia từ đầu đến cuối đều là một tay Hàn Nghệ sáng lập, nhưng người bách tính cảm kích là hoàng đế, người hận thì hơn phân nửa đều là Hàn Nghệ, bởi vì Hàn Nghệ luôn không ngừng nhấn mạnh, đây là hoàng đế ban ân cho bách tính, chứ không phải ta, nếu như nói là bản thân hắn, vậy thì hắn cách cái chết không xa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận