Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1299: Tùy Đường anh hùng truyện?

.Tất cả đều là lối mòn a!
.Lối mòn của Âu Dương Tu là ý của Túy Ông không phải ở rượu, mà lối mòn của Hàn Nghệ thì là ý của Túy Ông không chỉ ở rượu.
.Cho dù là đám người Thôi Tập Nhận cũng chỉ nhìn thấy điểm Hồ Hán dung hợp, không ai nghĩ đến trong đó thì ra còn bao hàm tầng ý nghĩa như vậy.
.Nếu Hàn Nghệ không nói, có lẽ cũng không ai nghĩ ra, nhưng lần này, cho dù Lý Trị không hỏi, Hàn Nghệ cũng sẽ tìm cơ hội nói với Lý Trị, vì việc này với Lý Trị là trăm lợi mà không có một hại.
.Đối với quân chủ mà nói, coi trọng chính là loạn thế trọng võ, thịnh thế cầu văn, đây chính là định luật không thể thay đổi. Thái bình thịnh thế, nếu như còn muốn nắm lấy thế thượng phong, vậy chỉ có leo lên đầu quân chủ, có quân chủ nào sẽ ngốc như vậy.
.Đây cũng là lý do tại sao các triều đại, phàm là lúc khai quốc thường có một đám danh tướng có thể xuất chinh thiện chiến, càng về sau càng không có người kế tục, cho nên danh tướng xuất hiện trong thời kỳ này, đócũng quá nửa là vì quốc gia lâm nguy, những người giống như Nhạc Phi, Thích Kế Quang cũng đều như vậy. Đây chính là thời thế tạo anh hùng, không phải nói thiên tài nhất định sẽ dần dần ít đi, chỉ là nói thời loạn thiên tài đều đi đánh trận, thời bình thiên tài đều đi trị quốc rồi, đây mới là nguyên nhân cơ bản.
.Lý Trị hiện tại cũng đối mặt với vấn đề này, hiện tại y phải trọng văn khinh võ, dù sao triều Đường phong khí thượng võ quá thịnh, ai ai cũng đeo kiếm, võ tướng trong triều đều là một lời không hợp liền bắt đầu đánh, thời thịnh thế thái bình đã qua, nhưng triều Đường lại phải mở mang bờ cõi, vì sao Lý Trị đặc biệtcoi trọng con đường tơ lụa, đánh Cao Câu Ly cứ trì hoãn lần lữa, nhưng đánh Tây Đột Quyết, xuất binh còn nhanh hơn bất cứ ai, đây chính là vì có liên quan đến nguyên nhân địa lý, ở đây tây có cao nguyên, đông có biển, đường ra duy nhất chính là con đường tơ lụa, hùng tài sách lược của Hán Vũ Đế đều không làm được điểm này, nếu y có thể chạm vào Tây Vực, vậy thì chắc chắn có tư cách cạnh tranh Thiên cổ đệ nhất đế, nếu như vậy, thì không thể quá xem nhẹ võ.
.Làm thế nào để cân bằng văn võ luôn là vẫn đề khó khăn nhất của các quân chủ.
.Nghĩ đến Lưỡng Tống kia đều là uốn cong thành thẳng, người của Triệu gia thấy triều Đường thượng võ, thế giới này cho dù rộng lớn, nhưng trong một đêm liền trời long đất lở, từ khi những võ tướng lập cát cứ xử lý chính sự, thiên hạ chia năm xẻ bảy, Đại Tống ta lúc ấy cực thượng văn, địa vị võ tướng thời Tống đã sắp ngang ngửa với thương nhân, kết quả Lưỡng Tống chỉ miễn cưỡng kéo dài hơi tàn ba trăm năm, luôn bị đánh đến không ngóc đầu lên được.
.Có thể thấy lấy lịch sử làm tấm gương cũng chưa chắc đã là chính xác.
.- Khanh nói tiếp! Lý Trị bất lộ thanh sắc nói.
.Hàn Nghệ nói: - Xin hỏi bệ hạ, quân nhân vì điều gì mà chiến đấu?
.Lý Trị nói: - Tất nhiên là vì bảo vệ quốc gia?
.Hàn Nghệ cười mà không nói.
.Lý Trị nhìn hắn một cái, nói: - Khanh cho là vì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Xin bệ hạ thứ cho thần nói thẳng, quê hương thần cũng có không ít người nhập ngũ, nhưng không gì khác ngoài hai điểm, hoặc là vì đất đai, hoặc là vì không có cách nào, bị ép tòng quân.
.Lý Trị không có lên tiếng, việc này là sự thật, không có tiền ai sẽ nguyện ý bán mạng vì ngươi, hơn nữa năm nào cũng có quân nhân đào ngũ cả.
.Hàn Nghệ nói: - Ngược lại mà nói, đối với quân nhân mà nói, ai cho mình lợi ích thì dựa dẫm vào người đó, nhưng việc này với đất nước mà nói, là vô cùng nguy hiểm, có chút dao động, chỉ cần có vài võ tướng trong lòng bất chính lập tức sẽ đoạt lấy binh quyền, nhưng chỉ dựa vào một mình võ tướng cho dù có lợi hại hơn nữa, chỉ sợ không làm được việc gì ghê gớm, y còn phải lừa gạt hạ cấp đi theo y, mà thủ đoạn lừa gạt của y không có gì khác ngoài của cải và danh lợi. Vậy thì căn nguyên của tai họa này vẫn là ở việc quân nhân chiến đấu vì cái gì. Vì vậy thần cho rằng chỉ dùng chế độ để cân bằng không thể làm đến mức tuyệt đối không có sai xót nào, chỉ có chú trọng việc giáo dục quân nhân, cùng với tuyên truyền hình tượng quân nhân, để mọi người đều kiêu hãnh với việc mình là quân nhân, nhưng sự kiêu hãnh này từ đâu tới? Vậy thì tất nhiên là đến từ cảm giác mang sứ mệnh mà tới.
.Tại sao lúc trước ở Trại huấn luyện vi thần phải dựng lên vinh diệu tường, không phải vì để đối phó với phụ mẫu của các học viên, chỉ là hy vọng xây dựng nên cảm giác quang vinh của cảnh sát hoàng gia. Bệ hạ biết một số học viên trong trại huấn luyện đó, trước kia họ đều là luôn bỡn cợt với đời, thậm chí còn lêu lổng làm càn, nhưng hiện nay họ lại có thể khắc chế tư dục của bản thân, nếu không phải do họ thật sự vô dục vô cầu, vậy cũng là vứt bỏ điều ác theo điều thiện.
.Mà họ lại càng bị cuốn hút vào cảm giác vinh quang của cảnh sát hoàng gia, sợ một khi buông thả bản thân sẽ làm cho sự vinh quang trên người mình rời bỏ mình mà đi. Vì vậy họ sẽ thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, không được quên đi sứ mệnh của cảnh sát hoàng gia. Sự ra đời của Học viện quân sự Đại Đường là vì Tinh binh luận của Độc Cô Vô Nguyệt, nhưng theo thần thấy, Tinh binh luận tuy có thể dùng được, nhưng cũng nên mượn việc xây dựng sự quang vinh và sứ mệnh của quân nhân này, để mỗi binh sĩ của Đại Đường ta đều biết chính xác bản thân mình chiến đấu vì cái gì.
.Chẳng qua chỉ là một vở kịch tiêu khiển cho người ta mà thôi, ngươi nói ghê gớm như vậy, thật sự được sao?
.Nhưng nói lại, cũng chỉ là một vở kịch mà thôi, vậy sao không thử một chút, dù cho hiệu quả quá nhỏ cũng không thiệt hại gì.
.Lý Trị cũng tin tưởng Hàn Nghệ không dám làm loạn, dù sao kẻ địch trong triều của Hàn Nghệ nhiều như vậy, nếu như ngươi đi ngược lại đạo lý quá mức, vậy tất nhiên sẽ dẫn tới càng nhiều người chỉ trích, khẽ mỉm cười, nói: - Nghe khanh nói vậy, trẫm cũng muốn đi xem vở Khuynh thành chi luyến này rồi.
.Hàn Nghệ vội nói: - Có thể diễn vì bệ hạ, đó là vinh hạnh của Phượng Phi Lâu, chỉ có điều, vi thần sợ làm như vậy, các đại thần còn lại sẽ cho thần là kẻ nịnh thần a dua nịnh hót.
.- Tiểu tử khanh! Lý Trị cười ha hả, chỉ chỉ Hàn Nghệ bỗng nghiêm sắc mặt nói: - Trẫm hy vọng khanh nói được làm được.
.Hàn Nghệ nói: - Thần nhất định không hổ thẹn với sứ mệnh.
.Sau khi từ hoàng cung đi ra, Hàn Nghệ lại tiện đường đến Cục Dân An, vì vừa rồi nói đến cảnh sát hoàng gia, Hàn Nghệ lúc đó mới nhớ ra đã nhiều ngày không đến Cục Dân An, trong lòng cũng có chút nhớ nhung.
.- Đặc phái sứ, sao lại huynh đến đây?
.Vừa mới vào cửa đã gặp ngay tên đại vương khoác lác Dương Mông Hạo này.
.Gã ta vừa gào toáng lên, trong phòng lại bước ra mấy người, nhất loạt thi lễ với hắn.
.Hàn Nghệ nửa đùa nói: - Ta đây còn không phải là sợ đình chức đã quá lâu, các người sẽ quên mất ta, cho nên muốn tới đây mời các ngươi ăn bữa cơm trưa, gắn kết tình cảm một chút sao.
.Dương Mông Hạo cười ha ha nói: - Đặc phái sứ, hiện tại mời cơm đã không thịnh hành nữa rồi.
.- Mời cơm không thịnh hành? Hàn Nghệ sửng sốt, chợt thấy đám người Triệu Thiên Phú ở một bên đều con ngươi đảo loạn, cười ha ha nói: - Chớ không phải thịnh hành tặng vé xem kịch a!
.Dương Mông Hạo vui vẻ nói: - Đặc phái sứ huynh quả nhiên thức thời, không không không, ý của ta là huynh thật là thông minh tuyệt đỉnh, vừa đoán liền trúng.
.Triệu Thiên Phú tiến gần lên nói: - Đăc phái sứ, huynh xem biểu hiện gần đây của chúng ta cũng không tệ, nhưng chúng ta công vụ bề bộn, thực ra không có thời gian đi giành vé... hi hi!
.Những người còn lại cũng đều vẻ mặt cười ngây ngô nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Được, ta đi gặp Tổng cảnh ti trước, xem xem gần đây biểu hiện của ai tốt nhất.
.- Đa tạ Đặc phái sứ, đa tạ Đặc phái sứ.
.Mấy tên này ai ai cũng một vẻ mặt cười nịnh.
.Đi đến văn phòng Tổng cảnh ti, chỉ thấy ba người Trình Xử Lượng, Lý Tư Văn, Vi Đãi Giới ngồi bên trong.
.- Ái chà! Hàn Nghệ, ngươi đến quả là đúng lúc, vừa rồi chúng ta vừa nói đến ngươi, mau ngồi, mau ngồi.
.Trình Xử Lượng vừa thấy Hàn Nghệ là vui vẻ không thôi.
.Hàn Nghệ ngồi xuống, hiếu kỳ nói: - Nói ta cái gì?
.Vi Đãi Giới cười nói: - Còn có thể gì nữa, tất nhiên là về Khuynh thành chi luyến a!
.Hàn Nghệ nhìn khắp bọn họ một lượt, nói: - Các ngươi không phải cũng muốn tìm ta xin một tấm vé đấy chứ?
.- Ngươi cho chúng ta là ăn mày sao?
.Trình Xử Lượng trợn trừng mắt, nói: - Ta lấy cũng phải là lấy vé quý a!
.- Vé quý?
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Ngươi xem Phượng Phi Lâu ta là khu vui chơi sao, còn vé quý, cho dù ta đồng ý cho, ta cũng không lấy đâu ra a!
.Trình Xử Lượng nói: - Vé quý chỉ là một cách nói mà thôi, chúng ta có quan hệ gì, chúng ta muốn đi xem còn cần vé gì chứ.
.Hàn Nghệ nói: - Xem ra là ngươi lừa bịp ta rồi.
.- Việc này trước tiên không nói. Lý Tư Văn một tay ngăn Trình Xử lượng, sáp lại gần Hàn Nghệ, hứng thú bừng bừng nói: - Hàn Nghệ, ta hỏi ngươi, Khuynh thành chi luyến này của ngươi có phải kể lại chuyện năm đó cha ta bọn họ lãnh binh diệt Hiệt Lợi không?
.Hàn Nghệ nói: - Là lấy cuộc chiến tranh này làm bối cảnh.
.Lý Tư Văn kích động không thôi nói: - Vậy cha ta có xuất hiện hay không?
.Hàn Nghệ sửng sốt xuống, nói: - Ngươi điên rồi sao, Tư không là người thế nào, sẽ đi diễn kịch, lời này nếu như để Tư không nghe thấy, ta sợ cái mạng nhỏ của ngươi không giữ được a.
.Lý Tư Văn ngẩn người, nói: - Ta không phải có ý này, ta là muốn hỏi ngươi có tìm người diễn cha ta hay không, trận chiến diệt Hiệt Lợi năm đó, ngoài Vệ Quốc Công ra, cha ta là công thần đứng thứ hai, như thế nào cũng không thể thiếu cha ta được.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi đừng có đùa ta được không, ta đâu có lá gan này, việc này thật sự không có. Nói xong, hắn lắc lắc đầu, bối cảnh đã được hư cấu rồi, còn để thêm vào mấy nhân vật có thật, vậy đúng là tìm đường chết a.
.- Nhưng việc này có thể có a.
.Lý Tư Văn kích động nói.
.- Hả?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nhìn y một cái.
.Lý Tư văn nói: - Năm đó cha ta diệt Hiệt Lợi, đó là uy phong cỡ nào, mà cũng là một trận cha ta lấy làm kiêu ngạo nhất trong đời, ta thấy vở kịch này của ngươi đừng dựng cái gì mà yêu hay không yêu, thứ đó xem ra chẳng có tác dụng gì, dứt khoát diễn cha ta diệt Hiệt Lợi như thế nào đi, ngươi tin ta, thế này nhất định càng nhiều người xem hơn.
.Hàn Nghệ dường như mở ra chiếc hộp Pandora, những thế hệ thứ hai của nhà quan giống như Lý Tư Văn, đột nhiên thông suốt, hóa ra còn có thể chơi như vậy, tưởng tượng nếu như Lý Tích là nhân vật chính, oa, vậy thì uy phong cỡ nào. Tất nhiên, tiền đề này vẫn là xây dựng trên nền tảng Lý Tích thắng trận, nếu Hàn Nghệ dám đem việc Trình Giảo Kim diệt A Sử Na Hạ Lỗ lên vũ đài, vậy Trình Xử Lượng sẽ liều mình với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười ha ha.
.Lý Tư Văn nói: - Ngươi đừng chỉ biết cười a, lẽ nào ta nói sai sao.
.Hàn Nghệ cười gượng vài tiếng, nói: - Thực ra ngươi có thể tự mình tìm người diễn nha, ta có thể ủng hộ, cung cấp kỹ thuật, ngươi còn có thể tìm một người diễn Thái Tông Thánh Thượng.
.Lý Tư Văn lập tức khẽ run rẩy: - Thái Tông Thánh Thượng thì không thể diễn.
.Trình Xử Lượng lại nói: - Cũng không hẳn là như vậy, phải xem ngươi diễn thế nào, nếu như ca tụng sự thông minh cơ trí, công lao thành tích vĩ đại của Thái Tông Thánh Thượng, làm sao không diễn được. Nhưng theo ta thấy, trận chiến diệt Hiệt Lợi vẫn không tuyệt vời bằng năm đó mấy người cha ta đi theo Thái Tông Thánh Thượng khai quốc kiến nghiệp, hay là ngươi lại dựng một vở kịch nữa, chuyên môn kể lại Đại Đường ta kiến quốc như thế nào.
.Vì trận chiến diệt Đông Đột Quyết, Trình Giảo Kim không tham dự gì cả, diệt Tây Đột Quyết lại là trận bất lực nhất của Trình giảo Kim, công lao thành tích của Trình Giảo Kim trong thời kỳ kiến quốc, tất nhiên y hy vọng kẻ lại câu chuyện hồi ấy.
.Đệt! Trong đó đặc sắc nhất không gì qua được sựbiến Huyền Vũ Môn. Hàn Nghệ cười ha ha nói:
.- Tên vở này gọi là Tùy Đường anh hùng truyện được không?
.- Tùy Đường anh hùng truyện?
.Trình Xử Lượng vỗ bàn một cái, hưng phấn nói: - Tên này được a! Tên rất hay, ta thấy hãy dùng cái tên này đi!
.- Được được được! Hàn Nghệ đột nhiên tắt ý cười nói: - Nhưng vẫn là câu nói kia, các ngươi tự mình tìm người diễn, một tên quê mùa như ta không so được với các ngươi, ta cũng sẽ cho thêm chút tình yêu, còn những thứ kia ta
Bạn cần đăng nhập để bình luận